Phần 1 - Chương 8.8
Jean kiên quyết không chịu đi ngủ dù bị lay dậy. Anh và Hazel nghỉ ngơi một lát, tiếp tới cùng nhau xuống bếp lấy trà, trong khi Do Hwa theo sau Tristan và người thư ký sang phòng game ở cùng tầng. Nghe tên thì tưởng nơi này phải có vài bàn bi-a hay bàn trò chơi gì đó, thực tế căn phòng chỉ có duy nhất một bàn cờ trắng bằng đá cẩm thạch, đi kèm một vài món nội thất cũ. Chiếc loa được mang từ phòng ăn sang vẫn đang phát lên giai điệu thánh ca nhẹ nhàng.
Thư ký đốt lò sưởi xong, quay lại cạnh bàn cờ vua và nhận rượu whisky từ Tristan.
“Cũng lâu rồi, chúng ta chơi một ván nhé?”
Scott nhìn Tristan và nói, rồi như sực nhớ ra Do Hwa đang ngồi trên ghế sofa, liền quay sang hỏi.
“Cậu Eden, cậu biết chơi cờ vua không?”
“Không ạ.”
Do Hwa chạm nhẹ ly rượu whisky Tristan vừa đưa và vuốt ve Ulysses. Khi thử kéo món đồ chơi là khúc xương nó đang gặm, Ulysses khẽ gầm gừ, lắc lắc cái đầu để không bị cướp. Đôi tai dài mềm lắc lư qua lại, chiếc lưỡi đỏ ửng vắt sang một bên, để lộ hàm răng sắc và cứng cáp.
Vị thư ký hỏi lần nữa.
“Cậu từng chơi cờ tướng bao giờ chưa?”
“Rồi ạ, khi tôi còn nhỏ.”
“Luật chơi cờ vua cũng tương tự vậy. Lại quan sát một ván đi, rồi thử thi đấu với người thắng nhé?”
Dù không thật sự có tâm trạng muốn vận dụng trí não, Do Hwa vẫn nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế lại gần và ngồi xuống cạnh bàn cờ. Tristan lấy ra hai túi nhung nhỏ từ chiếc hộp gỗ cổ điển, cẩn thận đổ những quân cờ chạm khắc tỉ mỉ vào lòng bàn tay đẹp đẽ của mình. Đã từng thấy qua vài lần nên những hình dạng của chúng đại khái khá quen thuộc với Do Hwa.
“Đây là quân vua.”
Thư ký nhận một quân cờ trắng từ Tristan, giơ lên cho Do Hwa xem và giải thích.
“Nếu vua của cậu bị tấn công mà không còn đường nào để thoát nữa thì gọi là checkmate, tức là thua cuộc.”
“Vâng.”
“Đây là quân mã, tượng, xe và tốt. Mỗi quân lại có cách di chuyển khác nhau… cậu có thể vừa xem vừa tìm hiểu nhé.”
Anh ta đã dựng 16 quân cờ trắng vào phe của mình. Do Hwa dõi theo ngón tay trắng muốt và tinh tế của Tristan khi anh cẩn thận nhặt từng quân đen, đặt vào chính giữa từng ô vuông một.
Chẳng bao lâu sau khi ván cờ bắt đầu, Hazel và Jean mở cửa bước vào.
“Lại cờ vua à?”
Nhìn cách Jean nói như đã chán ngấy, có vẻ trước đây anh cũng từng bị thư ký đề xuất thi thố vài lần. Do Hwa ngắm nghía cái khay mà Jean và Hazel đã mang đến, đặt xuống tủ ngăn kéo bên kia phòng. Một ấm trà lớn và vài chiếc tách, một bình vin chaud đã được hâm nóng, thêm một cái âu làm bằng kim loại. Vô số củ khoai lang nhỏ và sần sùi lấp đầy âu, có vẻ được Jean thu hoạch từ vườn. Jean khoe với Do Hwa, hé chiếc âu ra rồi hỏi.
“Chừng này chắc đủ rồi nhỉ? Có cần thêm không?”
“…Trái lại, hình như có hơi dư ạ.”
“Eden chưa bao giờ ăn khoai lang được nướng trong lò sưởi nhỉ? Khi nào chúng chín, chỉ nhìn là muốn ăn ngay.”
Cái ống hình trụ đặt ngay bên cạnh chính là giấy bạc. Những củ khoai lang lấp lánh bọc trong giấy bạc được ngay lập tức dúi vào lò sưởi. Jean dùng kẹp gắp điều chỉnh khoai lang, sau đó phủi tro bám trên tay mình.
“Chờ khoảng 20 phút nhé.”
Đương khi đó, Hazel tay cầm tách trà, ngồi xa một chút, quan sát bàn cờ. Vừa bị khoai nướng làm cho phân tâm, Do Hwa cũng quay lại ghế và ngồi xuống tiếp tục xem.
So với lúc nãy, tiến độ trận đấu đã đi quá xa. Một vài quân cờ đã tiến sâu vào giữa trung tâm bàn, góc nghiêng khuôn mặt Tristan lúc này đăm chiêu nhìn vào ván cờ. Giai điệu vui vẻ của bài thánh ca không thể chạm tới khuôn mặt trắng trẻo và yên tĩnh ấy, cứ như tách biệt trong một không gian im ắng nào đó chỉ riêng mình anh.
Cuối cùng, không phải bàn tay chống cằm, anh vươn tay còn lại ra, gạt một quân trắng ở phía đối diện, đồng thời di chuyển quân đen của mình vào vị trí đó. Không nhìn Do Hwa, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
“Eden, cậu có biết những quân cờ này làm bằng gì không?”
“Vâng? Dạ không ạ.”
“Quân trắng làm từ ngà voi.”
Anh nhặt quân tốt của vị thư ký đã bị loại khỏi bàn cờ, đặt vào lòng bàn tay của Do Hwa. Quân cờ tròn lẳn, nó không chỉ lạnh mà còn nặng nữa.
Đẩy gọng kính tròn, thư ký tập trung cao độ vào bàn cờ ở trước mặt. Nhặt một quân tốt đen đã bị loại, Tristan đặt nó vào lòng bàn tay ở phía còn lại của Do Hwa.
“Còn quân đen là gỗ mun.”
Ivory và ebony (*), phím đàn trắng và phím đàn đen. Là thứ nhiệt độ và cả cảm giác Do Hwa biết rõ.
(*) đoạn này mình muốn để nguyên tiếng Anh như tác giả đã viết vì chúng đọc khá tương đồng nhau, ‘ivory’ là ngà voi và ‘ebony’ là gỗ mun, đầu phím đàn trắng ở những dòng đàn cao cấp sẽ được phủ lớp ngà voi tự nhiên, phím đen thì được làm bằng gỗ mun
Do Hwa như theo phản xạ, bất giác giữ chặt quân cờ trong tay, đột nhiên nhớ đến chiếc piano mà cậu để lại trong căn hộ ở Luân Đôn. Như nỗi nhung nhớ người yêu đã nỡ bỏ lại, nỗi nhớ man mác chiếc piano bắt đầu len lỏi từ đầu cả mười ngón tay lan đến gót chân đạp xuống pedal.
Trên bàn cờ, cuộc chiến quyết liệt ngày càng gay gắt. Hazel nghiêng đầu, chăm chú quan sát từ xa, trong lúc Jean đang khì khò ngủ gục. Do Hwa hạ thấp tay xuống, vuốt ve Ulysses nằm dưới ghế. Rượu làm đầu cậu lâng lâng, dù có cố gắng thì cậu cũng không tài nào hiểu được quy tắc ván cờ. Điều cậu chú ý duy nhất là những đầu ngón tay trắng, tạo nên tương phản rành rẽ với những quân đen. Những nước đi dài, vô cùng thanh nhã Tristan vẽ nên trên bàn cờ thật đẹp đẽ.
Đã phải vật lộn và chông chênh từ giữa trận, thư ký cuối cùng bị dồn vào góc, buông tay nhìn người đối diện đánh ngã quân vua. Phịch, anh ta đổ lưng xuống ghế và bất lực thở hổn hển.
“Hôm nay ngài nghiền nát tôi không chút thương tiếc.”
“Luyện tập thêm đi.”
Tristan đáp lại một cách bình thản, đoạn gom toàn bộ quân cờ cho vào túi nhung. Khi các quân cờ còn lại trên bàn cờ dần biết mất, lòng bàn tay anh đến trước Do Hwa, duỗi thẳng chờ đợi.
“…A.”
Cho đến lúc đó, Do Hwa vẫn giữ nguyên hai quân tốt, vội vàng đặt lên lòng bàn tay trắng, trao trả cho anh.
“Theo dõi kĩ chứ?”
Mắt họ chạm nhau, Tristan khẽ hỏi. Do Hwa hé môi, định buông một lời nói dối thích hợp, nhưng đến cuối cùng trả lời thành thật.
“Khó mà theo kịp ạ.”
“Cậu cổ vũ cho ai?”
Tristan đã hỏi như thể tò mò. Anh hơi nghiêng người về phía Do Hwa, cùng với khuỷu tay chống lên bàn cờ. Do Hwa còn đang lâng lâng men rượu, ngơ ngác nhìn anh. Cậu đột nhiên nghĩ, một nhà sưu tầm nào đó chắc không ngần ngại trả hàng trăm triệu nếu đôi đồng tử của Tristan Locke có thể khoét ra mà làm đá quý.
“Có lẽ là tôi đã cổ vũ cho ngài Locke. Chắc vậy ạ.”
Cậu trả lời xong, mắt anh nheo lại.
“Không hẳn là câu trả lời đáng tin lắm nhỉ.”
Loạt soạt, âm thanh vang lên nghe rõ mồn một. Từ chiếc ghế ở bên kia, Jean đã ngủ gật suốt từ nãy giờ, thất thần bật dậy, lao về phía lò sưởi tường và moi khoai ra. Động thái bất ngờ khiến Ulysses giật mình khoái chí, nó liền nhổm dậy, hí hửng chạy đến cạnh bên lò sưởi.
“Tôi ngủ quên mất! Hình như đã hơn 30 phút rồi, phải làm sao đây?”
Hơi khói bốc lên từ lớp giấy bạc phủ đầy tro và mùi khét. Jean hì hục khuấy đống tro, lục tìm những củ khoai lang, trong lúc thư ký đảm nhận nhiệm vụ giữ Ulysses, Hazel nhanh chóng bê chiếc khay lên và tiến lại gần. Bóc thử đầu lớp giấy bạc một củ khoai ra, Jean thở một hơi đầy sự nhẹ nhõm.
“Chỉ bị cháy phần rìa thôi. Nếu để lâu thêm xíu nữa thì chắc chẳng còn gì mà ăn rồi.”
Anh ta đặt một chiếc khay đầy ắp khoai lang xuống bàn cờ trống. Khi tách đôi củ khoai lang vừa bóc khỏi lớp giấc bạc, sắc vàng óng ánh bên trong lộ ra, lan toả khắp nơi hương thơm ngọt lịm.
“Nhìn này, chín đều đúng không?”
Jean cười toe toét. Quả thật, đúng y lời anh ta nói trước đó. Nhìn khoai đã chín, Do Hwa cũng bất giác muốn nếm thử.
“Chờ một chút nhé, giám đốc.”
Thư ký lễ phép nói với Tristan. Có vẻ anh ta định bóc sẵn khoai rồi đưa cho anh. Nhưng khi thư ký định vươn tay ra, tay Tristan đã ngăn lại.
“Là kỳ nghỉ mà. Hôm nay hãy cư xử như người tự do đi.”
“…Bình thường cũng là người tự do mà. Ở Anh hiện tại không còn chế độ nô lệ nữa, thưa giám đốc.”
“Jean, đừng bận tâm gì mà lo ăn đi.”
“Rõ!”
Jean đã trả lời một cách dứt khoát, nhưng chỉ lột thêm chút vỏ, vẫn chưa chạm miệng vào củ khoai lang.
Dùng những ngón tay thon trắng, Tristan chọn lấy củ khoai đẹp mắt. Anh ấy tự nhiên bóc lớp giấy bạc, tách bỏ phần bị cháy xém, sau đó cẩn thận phủ bên dưới bằng giấy bạc và tạo hình như tay cầm nhỏ gọn. Động tác thoải mái, tựa hồ công việc một người thành thục vẫn thường xuyên làm.
Mải nhìn Ulysses đang thòm thèm ngóng khoai lang, Do Hwa không hề nhận ra tay của Tristan đã dừng lại tự lúc nào. Cậu muộn màng quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt bình thản vẫn đang nhìn mình. Bàn tay giơ ra trước mặt Do Hwa cùng một củ khoai lang đã bóc sẵn, cẩn thận gói giấy và dễ dàng ăn.
“Cậu ăn đi.”
Anh nói.
“Cẩn thận kẻo tôi nhấc tay lên đấy.”
“…Cảm ơn ngài ạ.”
Do Hwa ngước nhìn anh đầy bối rối. Suốt bao năm sống trên đời, Do Hwa từng nhiều lần nghe đôi bàn tay là báu vật, cần phải gìn giữ một cách cẩn thận. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác đến cả một củ khoai lang cũng không được tự tay bóc.
Khoảnh khắc cậu vừa vươn tay để nhận lấy củ khoai thì.
Rầm!
Ulysses bất ngờ dựng lên, nó áp sát mình vào người bên cạnh.
Jean vừa cắn một miếng khoai cũng chợt khựng lại. Anh ta đứng yên tại chỗ, tắt loa phát nhạc. Một sự tĩnh lặng bất ngờ bao quanh.
“…Vừa nãy ở tầng dưới-.”
Loảng xoảng!
Âm thanh kính vỡ đổ sụp lờ mờ, ngắt ngang lời Hazel nói. Do Hwa nhớ đến thời tiết bên ngoài. Trong trận bão tuyết dữ dội thế này, không lí nào là những tên trộm được. Chẳng lẽ là thú rừng, đại loại như gấu hay thứ gì đó còn đáng sợ hơn.
“Giám đốc…”
Thư ký đứng dậy. Khẽ thở một hơi, Tristan cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh nhặt que cởi lửa cạnh lò sưởi.
Ánh mắt anh lướt đi, như thể đang kiếm Do Hwa. Môi cậu khô khốc, vô thức gọi anh.
“Ngài Locke.”
“Tôi ở đây.”
Đôi mắt xám tro vừa sống động vừa sắc bén. Đó là ánh mắt mà lần đầu tiên Do Hwa nhìn thấy, không hề chất chứa một chút cảm giác mệt hay uể oải.
Rầm!
Âm thanh chấn động vang lên lần nữa. Lần này Do Hwa đã xác định được. Bắt nguồn từ đại sảnh, ngay dưới chân cầu thang.
Tristan lập tức mở cửa và không quay đầu dẫu chỉ một lần. Jean và thư ký bám sát sau anh, bọn họ cùng bước ra hàng lang tối.
“Giữ con chó nhé.”
Là người bước sau cùng, Jean ngoái lại nhìn và mấp máy môi. Hazel không nói lời nào, liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cản Ulysses hăm he gầm gừ và cứ như thể sắp phóng ra ngoài ngay lập tức vậy. Cánh cửa đã đóng. Từ tầng dưới, không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào vọng lên nữa.
Tim đập thình thịch như trống dồn dã. Do Hwa nhớ lại bàn tay trắng của Tristan, người đang cầm que cởi lửa cùng với biểu cảm dửng dưng lạnh lùng. Tầng dưới im phăng phắc như chuột chết, bất ngờ vang vọng tiếng kêu thất thanh như ai đó hét, rồi chợt tắt ngúm.
Grrrrrr.
Khoảng lặng tiếp tục, Ulysses cũng ngồi xuống. Cái đuôi vẫy thấp dần dần lắng xuống. Chẳng bao lâu sau, những tiếng bước chân vội vã đến gần, liền ngay sau đó là tiếng gõ cửa.
“Eden, Hazel! Ổn rồi.”
Là giọng của Jean.
“Không có gì đặc biệt đâu. Tôi mở cửa đây, đừng giật mình nhé!”
Jean chờ một lát rồi mới mở cửa, anh ta kiểm tra khuôn mặt của Hazel và Do Hwa, tiếp tới yên tâm bước vào trong phòng. Trên tay anh ta đang cầm con dao xẻ gà tây từ phòng ăn.
“Không sao chứ?”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Hazel và Do Hwa, Jean mới ngỡ ra và ngay lập tức đặt con dao xuống, trấn an bọn họ.
“Không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là anh bạn Mark có hơi say… À, đừng buông Ulysses ra nhé. Vỏ chai rượu vỡ đầy dưới đại sảnh, nguy hiểm lắm.”
Qua khe cửa mở, âm thanh nói chuyện từ tầng dưới chợt vọng lên. Hazel tặc lưỡi một cách bực dọc.
“Anh nói Mark à? Cái tên đó cũng thật là…”
“Hazel!”
“Giữ nó đi.”
Cô trao Ulysses lại cho Jean và nhanh chóng rời khỏi phòng. Vừa bị đẩy cho con chó và bắt ôm nó, Jean nhìn thẳng mặt Ulysses với vẻ khó xử, tiếp tới anh ta nhìn lên Do Hwa và lúng túng nói.
“Eden, nếu cậu tò mò thì xuống tầng dưới xem thử đi. Tiện thể thì gặp Mark luôn… Dù trong tình huống không tốt đẹp lắm. Đóng cửa lại giúp tôi nhé.”
“…Vâng.”
Do Hwa níu lấy cạnh cửa bằng những ngón tay mất dần cảm giác. Cậu bước từng bước, dò dẫm băng qua hành lang tối tăm, hướng xuống tầng dưới, càng lúc càng nghe rõ giọng Hazel.
Cót két, bậc cầu thang kêu. Không khí lạnh từ đại sảnh mơn man gò má nóng ran vì rượu và hơi ấm từ lò sưởi. Do Hwa dừng chân khi thấy thư ký đang đứng trên bậc thang cuối và quay lưng lại với mình.
“…Cậu Eden.”
Thư ký ngoái đầu nhìn, hơi trễ một nhịp, tựa lưng vào tường và gật chào cậu. Giữa bóng tối lờ mờ ở đại sảnh, Do Hwa nhìn lướt bàn tay anh ta, ngay trước khi nó áp sát vào tường, rùng mình nhận ra thứ phát sáng màu đen ấy chính là một khẩu súng lục.
Ánh mắt thư ký chạm vào Do Hwa, khuôn miệng anh ta khép chặt.
“Cậu đi qua đi.”
“…Vâng.”
Phải đến lúc đó, Do Hwa mới đứng trên bậc cầu thang, quay đầu nhìn xuống khung cảnh sảnh chính.
Điều đầu tiên đập vào mắt chính là Tristan, anh đang đứng ngay gần cửa ra vào. Ánh đèn cầu thang đổ bóng xuống khuôn mặt anh. Đôi mắt xám tro liếc nhìn Do Hwa, không một ý cười, gương mặt lạnh lùng chẳng mấy chốc hạ xuống sàn.
Do Hwa dõi theo ánh mắt của anh, xoay đầu sang nhìn. Một người đàn ông nằm sõng soài trên sàn nhà, vô số mảnh kính sắc nhọn vỡ nát xung quanh, xen lẫn những mảnh găm của chiếc ghế.
Đó là khuôn mặt mà lần đầu tiên Do Hwa nhìn thấy. Người làm vườn với thân hình to lớn, vận chiếc áo phao cũ kĩ và quần jean rách. Khuôn mặt bao phủ bởi râu chẳng khác gì một sơn tặc đang đỏ bừng vì say rượu, mái tóc đã lâu chưa cắt trải dài thượt trên sàn nhà.
Hazel đứng ngay bên cạnh, bất lực nhìn xuống và trông dáng vẻ như chẳng tiếp cận được với anh ta. Mỗi lần người đàn ông đó chớp mắt, cảm giác chỉ toàn thấy tròng trắng mắt. Suốt quá trình nói, nước dãi rỉ ra từ giữa môi anh ta từng chút một.
“Bữa tiệc… tôi định đến, nên đã uống vài ly ở nhà trước…”
Giọng nói lẩm bẩm, âm sắc vặn vẹo như một ai đó trong thời gian dài chỉ nhìn tường và độc thoại một cách luyên thuyên.
“Nghe bảo là sẽ có tiệc Giáng Sinh…”
“Nghĩa là hãy đến đúng giờ dùng bữa.”
Giọng nói điềm tĩnh, không cao không thấp của Tristan Locke.
“Chứ không phải đến trong trạng thái say khướt thế này.”
“Tôi xin lỗi, thưa giám đốc…”
Người đàn ông khom lên gục xuống, cúi đầu khúm núm. Vung tay lên không trung, anh ta tưởng chừng đang cố giải thích một điều gì đó nhưng đến sau cùng đập gáy xuống sàn.
“Tôi có gõ cửa nhưng không ai mở cho tôi… tôi không cố ý làm ầm ĩ đâu, thành thật xin lỗi…”
“Eden, chờ chút đã.”
Ánh mắt Do Hwa bị hút chặt vào người đàn ông kia, liền ngạc nhiên quay đầu lại. Jean đang đứng ở bậc cầu thang phía trên cậu. Cậu né sang bên, anh ta bước đến, vỗ nhẹ vai thư ký rồi gật đầu.
“Đưa Mark về nhà thôi.”
“…Giám đốc, cậu Eden, nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Thư ký và Jean đã xuống hành lang, để lại Do Hwa một mình. Jean lấy ủng ra, đạp lên những mảnh thuỷ tinh rồi băng qua phía đối diện đại sảnh, luồn từng cánh tay vào nách của người làm vườn, nâng anh ta lên. Khuôn miệng không ngừng làu bàu, đầu người làm vườn ngắc ngoải tựa vào vai người thư ký, khẽ buông lời rên rỉ bị đè nén. Thư ký và Jean gần như nâng anh ta lên một nửa rồi kéo anh ta về cánh cửa dẫn ra vườn. Khẩu súng thư ký mang theo đã biến mất tăm, chẳng thấy đâu nữa.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, một sự tĩnh lặng bao phủ căn nhà như lời nói dối. Hazel thở dài, lấy đôi dép lông cẩn thận lùa những mảnh thuỷ tinh vỡ.
“Cậu Eden, cậu không sao chứ?”
Cô ấy ngẩng đầu về phía cầu thang và hỏi.
“Trông mặt cậu tái nhợt quá.”
“…Không sao đâu ạ.”
Do Hwa thậm chí còn không nhận ra tay mình đang siết chặt lấy tay vịn. Khi lực ở những đầu ngón tay dần buông lỏng, tay cậu đau nhói như máu bên trong bị rút cạn sạch, để lại làn da trắng bệch run rẩy. Khuôn mặt của người làm vườn mà cậu vừa thấy vẫn còn in hằn rõ trong mí mắt. Cảm giác khó chịu tựa hồ phần còn lại của cơn say cuộn trào rồi dâng lên cùng một thể.
“Eden.”
Giọng nói cứng rắn như một lưỡi kéo cắt ngang không trung. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu dậy, đang đứng ngay chân cầu thang là Tristan Locke.
“Đi lên thôi. Chỗ này để Hazel dọn.”
“…Vâng.”
“Ulysses thì sao?”
“Trong phòng game…”
“Cứ để nó ở đó đi. Dọn dẹp xong, Hazel sẽ thả nó.”
Anh ấy đặt một tay lên lưng cậu. Kể cả xuyên qua lớp áo, Do Hwa vẫn cảm nhận được nhiệt độ truyền sang cơ thể và từ từ bước lên tầng. Quả tim đập nhanh đã dần lắng xuống.
Tầng dưới vọng lên tiếng Hazel dùng chổi quét những mảnh vỡ thuỷ tinh để gom chúng lại. Dinh thự mà mới chỉ một giờ trước còn tràn ngập những giai điệu thánh ca và rực rỡ bởi ánh nến, giờ đây chìm trong bóng tối hỗn loạn. Thành công đọc được suy nghĩ đó của Do Hwa, Tristan cười chua chát, nói.
“Làm sao đây. Giáng Sinh hạ cánh khẩn cấp mất rồi.” (giám đốc hạt nhài quá giám đốc)
“…Phòng game, cả phòng ăn tối vẫn còn nhiều thứ phải dọn lắm ạ.”
“Đừng bận tâm. Ngày mai Jean sẽ lo liệu việc đó.”
Cánh cửa phòng khách hiện ra trước mặt. Do Hwa dừng bước, người kia cũng dừng, nhìn xuống Do Hwa. Dưới đèn hành lang tối tăm, khuôn mặt người đó bỗng uể oải như thường lệ.
“Vào cẩn thận nhé.”
“…Vâng. Ngài cũng nghỉ ngơi thoải mái nhé ạ.”
Không rõ tại sao cậu lại do dự trước một lời chào mang tính đương nhiên. Khoảnh khắc Do Hwa quay người và chạm tay vào tay nắm cửa lạnh, giọng nói của người đàn ông bỗng vang lên từ phía sau, như thể anh đã nghĩ đến một cách muộn màng.
“Chắc cậu ngạc nhiên lắm, hôm nay cậu ngủ một mình được không?”
“……...”
Do Hwa đặt tay lên cửa, quay lại nhìn anh và trả lời muộn một nhịp.
“Không sao đâu ạ. Tôi cũng đâu còn là trẻ con nữa.”
“Có khi chẳng biết chừng, lại mơ thấy ác mộng.”
Đó là giọng nói tràn đầy lo lắng.
Do Hwa không hay nằm mơ, chẳng lí nào cậu lại mơ thấy người làm vườn nằm sõng soài dưới đại sảnh, song chẳng rõ hà cớ gì mà cậu không thể mạnh miệng trả lời ngay được.
Tristan Locke vươn tay ra, thản nhiên nắm lấy cổ tay Do Hwa. Tay nắm cửa bị để lại, bọn họ quay người và hướng về phía cầu thang tầng ba.
“Cùng nhau lên đi. Giường trong phòng khách có hơi bất tiện.”
“…Vâng.”
Nhiệt nóng từ vin chaud đã bay mất, cái lạnh xung quanh khiến cậu run rẩy. Thần trí rối rắm càng hỗn loạn hơn. Do Hwa ngừng việc suy nghĩ, ngoan ngoãn như một đứa trẻ leo lên cầu thang trong sự dẫn dắt.