Phần 1 - Chương 8.7
Trong lúc Do Hwa loay hoay với chiếc áo len đỏ, tìm phần tay áo bị cuộn vào trong thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
“Cậu mặc xong chưa ạ?”
Là giọng Hazel. Có vẻ cô ấy đã thay đồ xong rồi ra ngoài trước.
“Vâng!”
Do Hwa cuối cùng tìm được tay áo và xỏ tay vào, xong xuôi mở cửa. Hazel mặc chiếc váy liền màu đen, vừa thấy Do Hwa, cô liền mỉm cười.
“Quả nhiên là áo của giám đốc nên kích cỡ hơi rộng nhỉ. Gập tay áo lên một nếp thì thế nào, tôi giúp cậu nhé?”
“Cảm ơn cô ạ.”
Do Hwa giơ cả hai cánh tay ra, Hazel nhẹ nhàng gập phần tay áo dài quá bàn tay một cách gọn gàng. Do Hwa liếc nhìn chiếc gương toàn thân trong phòng thay đồ sau lưng Hazel. Chiếc áo len của Tristan thật mềm mại và ấm áp, nhưng vì Do Hwa hiếm khi mặc màu sắc nào rực rỡ thế này nên khi nhìn vào chính mình trong gương, cậu cảm thấy hơi bỡ ngỡ.
“Nào, xong rồi đấy.”
Vừa chỉnh lai áo dưới chiếc áo len, Hazel vừa lùi một bước ngắm nhìn Do Hwa.
“Chắc Jean thích lắm. Trang phục vô cùng phù hợp với một bữa tiệc Giáng Sinh.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Nếu Jean không khẩn khoản quá thì chắc Do Hwa đã chẳng bao giờ mặc cái áo này. Do Hwa vẫn đang để tâm tay áo quá dài, vừa kéo để điều chỉnh lại vừa bước theo Hazel ra hành lang. Đương khi đó, không rõ theo nguyện vọng của Jean, loa được lắp đặt trong phòng ăn chưa mà nghe loáng thoáng những bài thánh ca mang phong cách jazz vọng vào hành lang.
Khi cả hai đến trước cánh cửa phòng ăn đang mở, Hazel dừng bước.
“Cậu Eden, cậu vào trước đi. Tôi xuống nhà bếp xem xét một chút.”
“…Vâng.”
Lúc nãy cậu cũng lên tiếng đòi giúp nhưng đã bị Jean phỉ phui một lần. Do Hwa không dám ý kiến gì thêm, bước vào phòng ăn thắp sáng rực rỡ. Ánh nến thắp sáng mọi nơi, toả ánh vàng sáng ấm áp dịu nhẹ, không biết có phải vì thế hay không mà cây thông treo đầy vật trang trí xem chừng cũng không thô thiển cho lắm.
Do Hwa vặn nhỏ âm lượng loa xuống một chút, tỉ mỉ điều chỉnh vị trí của những ngọn nến trên kệ lò sưởi. Cậu cũng sửa lại những món trang trí treo trên cây thông, chắc vì do Ulysses nghịch ngợm mà có vài món lệch sang một bên. Giá mà có thể xuống làng thì họ đã tìm được thêm nhiều loại bóng đèn nhấp nháy màu sắc để trang trí cây thông rồi, chính vì vẻ ngoài đơn giản của nó khiến cậu cảm thấy có chút tiếc nuối.
Vừa nghe tiếng người, cậu liền quay lại thì thấy vẻ mặt lạnh lùng của người thư ký, anh ta đang đứng ở cửa phòng ăn.
“Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
“Chỉ cần chờ Jean lấy món gà tây trong lò nướng nữa là xong rồi ạ. Còn cô Hazel cũng vừa xuống bếp.”
“Cũng chẳng có bao nhiêu người mà bày biện quá mức nhỉ.”
Thư ký lẩm bẩm, kéo ghế bên bàn ăn rồi ngồi xuống. Trang phục Giáng Sinh mà Jean bắt buộc, có vẻ anh ta đã bỏ qua, nhưng vẫn trên người áo cardigan trông thoải mái hơn thường lệ.
“Giám đốc đâu rồi?”
Anh ta đưa mắt nhìn quanh quất cả căn phòng và hỏi. Đang mải kiểm tra cây thông thêm một lần nữa, Do Hwa bất chợt do dự trước cuộc hội thoại mang tính quen thuộc.
“Tôi không biết ạ. Ban nãy…”
“Scott! Tránh chỗ đó cho tôi với!”
Lúc ấy, Jean bê chiếc khay khổng lồ bằng cả hai tay, băng qua ngưỡng cửa phòng ăn. Phía sau anh là Hazel, cô đang cầm khay và một chiếc giỏ.
“Lấy dĩa rồi đặt xuống từng cái một nhé. Hazel, thố salad để đằng kia. Nến thì điều chỉnh từng cái một rồi hẵng thắp.”
“Jean, vậy bánh mì ở đây-.”
“Không, chỗ đó để đặt con gà tây chứ! Scott, trải khăn bàn ăn và sắp xếp dao nĩa đi.”
Như bị cuốn vào vòng xoáy của Jean, ngay cả thư ký cũng im lặng trải khăn bàn. Do Hwa đã tiến lại gần và định trợ giúp nhưng bị từ chối chỉ bằng ánh mắt, nên cậu ngoan ngoãn lùi ra rất xa. Sau một hồi hỗn loạn bày biện và điều chỉnh tỉ mỉ, tất cả các dĩa trên khay đã đặt lên bàn. Phòng ăn ngay lập tức ngập mùi hương của những món ăn mới vừa ra lò.
Dọn xong chỗ trống giữa bàn, Jean thêm lần nữa lại cùng Hazel đi xuống tầng dưới. Chẳng bao lâu sau, cả hai trở lên, bê theo chiếc khay kham nổi trọng lượng con gà tây lớn một cách oai vệ.
“Jean, không đủ chỗ đâu. Xem chừng cái tô sẽ rơi xuống mất.”
“Vậy thì trước tiên lấy bớt cái dĩa bên cạnh ra đã. Bỏ nến ra nữa!”
Không có trật tự gì cả. Do Hwa đứng ở cuối bàn, thất thần ôm thố salad đang treo lơ lửng suýt rơi khỏi bàn và chật vật lùi vài bước. Mùi nước xốt chua xộc thẳng khoang mũi.
Dù từng tham dự bữa tối Giáng Sinh tại nhà Eun Sa cùng với các sinh viên khác, nhưng đây là lần đầu tiên Do Hwa trông thấy bữa tiệc Giáng Sinh chính thức như vậy. Ngoài con gà tây, bàn tiệc còn đầy ắp những món thịnh soạn khác như khoai tây nướng cùng với rau nấm, bắp cải brussels, thêm cả bánh mì và salad nữa. Thức ăn quá nhiều đến mức, dù cả năm người có ăn suốt ngày, e rằng cũng không hết nổi.
“Salad thì sao? Cái thố đâu rồi… À, Eden.”
Cuối cùng cũng đặt được con gà tây xuống bàn, Jean thở phào nhẹ nhõm. Lúc này anh ta mới chú ý đến Do Hwa. Nhìn chiếc áo đỏ Do Hwa đang mặc, anh ta đã cười một cách mãn nguyện.
“Màu đỏ hợp với cậu lắm. Đưa salad cho tôi với.”
“Vâng.”
Mồ hôi lấm tấm đọng trên khuôn mặt đỏ bừng của Jean. Trong lúc anh ta bận rộn sắp xếp thức ăn, khéo léo tạo chỗ để cho thêm salad vào, Hazel cùng với khuôn mặt tương tự ngồi phịch xuống ghế. Chỉ chuẩn bị và bưng bê từng ấy món ăn thôi mà cả hai dường như đã tiêu hao hết sức lực.
Hazel đảo mắt quanh phòng rồi bỗng nhiên hỏi Do Hwa.
“Giám đốc đâu rồi?”
“…Sao ạ?”
Cậu không hiểu sao ai cũng liên tục hỏi mình như vậy. Đó là người đàn ông mà từ sáng nay, lúc cậu tỉnh dậy chỉ có một mình trong căn phòng khách, cậu chưa từng gặp anh thêm lần nào.
“Tôi cũng không biết…”
Chính vào lúc ấy, ánh mắt của thư ký và đầu bếp Jean đồng loạt hướng về phía cửa. Tiếng bước nhanh nhẹn, đặc trưng của loài động vật bốn chân chẳng mấy chốc mà gần hơn, xen lẫn tiếng thở hồng hộc quen thuộc. Ngay lập tức, đầu Ulysses đang đội chiếc bờm giống như sừng huơu lấp ló sau khe cửa.
“Ulysses!”
Có lẽ Do Hwa vô thức gọi tên nên ánh mắt nó lướt qua mọi người, hí hửng chạy đến Do Hwa đầu tiên. Bây giờ nhìn kĩ mới thấy, thứ cột trên đầu của Ulysses không phải cái bờm mà là dây ruy băng đỏ cùng một nhánh cây kích thước vừa phải. Biểu cảm chú chó khi được ra ngoài trông rất vui vẻ, bộ lông mềm mại lấm tấm tuyết phủ.
“Ngài vừa đi dạo về à?”
Người thư ký đứng dậy hỏi. Tristan Locke đứng ở ngưỡng cửa, vừa cởi áo khoác vừa phủi lớp tuyết đang bám trên đầu.
“Tôi định ra ngoài gắn sừng cho nó, nhưng đến cuối cùng lại thành một chuyến đi dạo.”
Nhìn xuống lớp tuyết còn đọng trên tay, anh khẽ cười trừ như không còn cách nào khác.
“Nhờ vậy mà tôi thấy đói bụng quá. Bữa tiệc chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
Ánh mắt Tristan lướt qua bàn ăn, đến khuôn mặt Jean rồi cuối cùng dừng trước chàng nghệ sĩ. Bàn tay Do Hwa vẫn đang vùi vào lớp lông mềm mại của Ulysses khi cậu bất ngờ chạm mắt Tristan. Thoáng chốc, đôi mắt người đàn ông dừng lại lâu hơn trên chiếc áo đỏ Do Hwa đang mặc.
“Cây thông đẹp thật.”
Nhìn thẳng mắt cậu, Tristan khẽ nói.
“Chắc hẳn đã vất vả lắm mới trang trí được như vậy.”
“…Không đâu ạ.”
Đứng dưới góc nhìn của Tristan Locke, Do Hwa cảm giác cây thông mà họ mất hai ngày để trang trí trông vụng về đến buồn cười. Chiếc tất Giáng Sinh được làm ra bằng chiếc tất cắt dở, còn biểu cảm của những người tuyết trên bánh trứng meringue thì giống hệt tác phẩm nghịch ngợm của lũ trẻ con. Do Hwa cúi mắt, chỉnh chiếc sừng hươu bị lệch của Ulysses.
Không rõ là vì lần đầu thấy anh trong chiếc áo len màu kem, hay vì mái tóc rối bời ướt sũng trong tuyết, hay tại dáng vẻ tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế mà thư ký vừa kéo cho, mà trông người đàn ông ấy lạ hơn thường ngày. Khuôn mặt điển trai gật gù, chăm chú phần thịt gà tây đầu bếp mới chia, chẳng để lộ chút dấu vết nào của sự mệt mỏi mà Do Hwa thấy vào đêm qua cả, mọi sự uể oải đã biến mất không dấu tích.
* * *
Trận bão tuyết ngoài cửa sổ hoàn toàn trái ngược không khí ấm cúng trong phòng ăn tối, ánh nến rực rỡ tô điểm bữa tiệc vang vang tiếng cười.
Do Hwa thưởng thức món gà tây Jean cắt cho, thêm cả gan ngỗng và nhiều món ăn kèm khác, rồi kết thúc bằng một đĩa tráng miệng và một lát bánh Giáng Sinh. Vừa ăn vừa uống vài ly vin chaud (*), cơ thể trở nên nóng ấm cùng với tâm trạng vui vẻ. Chiếc bàn bên trong phòng ăn hôm nay đủ mặt năm người nên cảm giác thật đông đúc.
Ban đầu, thư ký ngồi ăn với vẻ mặt không thoải mái và cũng nhấm nháp vài ly rượu vang. Nhưng lúc dùng món tráng miệng, anh ta đã bật cười trước câu chuyện Hazel kể về cậu em út. Còn Ulysses ngồi sát bên ghế, ngước đôi mắt nhìn với vẻ đáng thương, dùng đủ chiêu trò để nhận liên tiếp từng miếng gà tây, nằm ăn thoải mái bên cạnh ghế của Tristan với chiếc sừng huơu bị lệch trên đầu. Từ loa, những bài thánh ca quen thuộc đã vang lên hết một vòng, tiếp tục phát thêm lần nữa.
“Nào.”
Jean vỗ tay khi gần như toàn bộ dĩa thức ăn của mọi người đã sạch nhẵn.
“Nếu mọi người dùng bữa xong rồi, chúng ta cùng mở quà thôi nào!”
Không rõ hôm nay đã được giải toả nỗi niềm luyến tiếc với Giáng Sinh chưa mà khuôn mặt Jean đỏ bừng phấn khởi, rạng rỡ niềm vui. Cảnh tượng đó khiến Do Hwa, vốn đang lâng lâng sau khi nhấp nháp vài ly vin chaud chợt tỉnh táo lại. Jean chẳng để tâm điều chi nữa cả, tay duỗi ra và nói lớn.
“Scott, lấy mấy món quà ở dưới gốc cây lên giúp tôi với!”
“…Jean.”
Không thể nào ngăn anh ta lại được. Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía dưới cây thông Noel, Do Hwa chỉ biết vùi mặt vào một bên tay.
Một vài chiếc đĩa xếp chồng lên nhau, cả sáu hộp quà sử dụng chung loại giấy gói được đặt lên bàn, ở chỗ trống mới dôi ra. Cùng với nụ cười treo trên khoé mắt, Tristan đồng thời nhặt một hộp lên.
“Không ghi tên người nhận à?”
“…Vâng. Để tôi chia cho mọi người ạ.”
Do Hwa bất lực đứng dậy. Cậu trao hộp đầu tiên cho Tristan, rồi lần lượt tìm và phân phát quà cho Jean, Hazel, sau cùng là người thư ký. May mắn thay, trong suốt quá trình, mọi người đều chăm chú dõi theo cậu, không ai mở quà theo thứ tự cả. Do Hwa đặt hai chiếc hộp còn lại lên đùi, khó xử vuốt ve tai Ulysses trong lúc nghe tiếng xé giấy vang lên khắp phòng.
Hào hứng xé phăng lớp giấy gói quà, Jean chính là người đầu tiên kiểm tra nội dung bên trong chiếc hộp. Bàn tay anh ta rút từng lọ nhỏ được xếp ngay ngắn trong hộp quà ra.
“Ô! Cái này là thảo mộc à? Còn cái này là gì nữa? Sao mà nhiều vậy?”
“Đó là gia vị được pha trộn giữa nhiều loại hương liệu và thảo mộc ạ. Nghe nói gần đây các đầu bếp fine dining đã cùng hợp tác và phát triển ra dòng gia vị này, nhưng chắc là anh chưa thấy bao giờ.”
May mắn là cậu có thể giải thích dù chỉ một chút. Ngay khi lặp lại những lời giải thích mà cậu nghe được từ nhân viên bán hàng, đôi mắt Jean liền lấp lánh.
“Ra là vậy! Dù không như vậy thì cũng rất khó để bắt kịp xu hướng đó tại đây. Cảm ơn Eden. Tôi sẽ dùng thật tốt.”
Anh ta dang rộng cánh tay to lớn, ôm lấy Do Hwa. Vừa vỗ vai cậu, Jean vừa chăm chú đọc những thông tin in ở mặt sau những lọ gia vị. Nhìn cách anh ta hào hứng xem xét, Do Hwa cảm giác có lẽ chúng đắt nhưng cũng thật đáng khi cậu đã mua. Cậu yên tâm ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt những người còn lại cũng đã mở xong món quà của mình và chăm chăm nhìn vào cậu.
Do Hwa quay lưng lại với Tristan và vị thư ký, người đang cầm lên từng hộp bánh kẹo, trước mắt vươn tay giúp đỡ Hazel lấy chiếc khăn choàng ra khỏi chiếc hộp.
“Tôi đã hỏi thử em gái của cô Hazel. Cô ấy gợi ý là tôi nên mua thứ gì đó như quần áo.”
“Việc tôi mê mẩn quần áo đã là chuyện từ 10 năm trước rồi, nhưng cảm ơn cậu nhé, Eden. Nó đẹp quá. Còn tôi thì lại không chuẩn bị gì…”
“Không sao đâu ạ. Tôi đã nhận bánh từ em gái cô, còn được ăn bánh kem nữa.”
“Tôi sẽ dùng nó thật tốt.”
Do Hwa nhìn Hazel tỉ mỉ quấn chiếc khăn choàng màu tím quanh cổ, rồi vô thức ngẩng đầu lên. Cậu đã chạm mắt với vị thư ký ở bên kia bàn.
“Tôi cũng không chuẩn bị được gì cả, xin lỗi cậu nhé, Eden. Số bánh quy này, tôi sẽ ăn thật ngon.”
Thư ký lên tiếng một cách lịch sự.
“…Vâng.”
Đến lúc này, cậu càng sợ quay đầu hơn. Cảm nhận ánh mắt tờ mờ bên cạnh đang bám chặt mình, khiến nửa khuôn mặt Do Hwa nóng rát. Không còn cách nào khác, cậu buộc quay đầu một cách thật chậm, sau cùng bắt gặp đôi mắt xám tro, trong trẻo của Tristan Locke.
“Cảm ơn nhé, Eden.”
“…Không có gì ạ.”
Ngón tay thanh lịch của người đàn ông khéo léo gấp lớp giấy gói quà thành hình vuông. Anh ấy hỏi thêm như thể tò mò.
“Nhưng mà, trên đùi của cậu là gì nữa vậy?”
“…A, cái này là của Ulysses ạ, còn cái này, tôi định nhờ mọi người chuyển cho người làm vườn sau.”
“Nó có kích cỡ giống hộp của tôi.”
Điều đó cũng khá dễ hiểu, vì thứ bên trong giống hệt nhau mà. Để thoát khỏi sự lúng túng, Do Hwa nhanh chóng cầm quà của Ulysses đưa cho Tristan.
“Tôi đã mua đồ chơi cho chó cỡ lớn ạ.”
Có lẽ trong phòng của Ulysses đã chất đầy ắp những món đồ chơi từ sàn đến trần, nhưng đây vẫn là món quà mà cậu đã hỏi rất kĩ nhân viên bán hàng rồi mới chọn mua.
Tristan khéo léo bóc lớp băng keo, để lộ món đồ chơi hình khúc xương bằng cao su nhiều màu sắc. Nghe tiếng sột soạt của lớp vỏ nhựa khiến Ulysses đang nằm lim dim cũng chợt tỉnh dậy. Như bị làm phiền, đôi tai dài khẽ giật giật.
“Eden đưa trực tiếp cho nó xem?”
Do Hwa nhận món đồ chơi từ tay Tristan. Cùng với tâm trạng bán tín bán nghi, cậu thả khúc xương đầy màu sắc xuống, ngửi thấy mùi hương, Ulysses “khịt khịt” mấy lần, lập tức ngoạm lấy món đồ chơi từ tay cậu. Nó lùi vài bước về gốc cây thông, bắt đầu cuộn người và gặm gặm khúc xương ấy.
“Eden, cám ơn cậu vì đã tặng quà cho tôi nhé.”
Có vẻ đã hơi ngà say, Jean kéo ghế lại, khoác tay lên vai Do Hwa. Cơ thể mũm mĩm thoang thoảng hương quế và trái cây họ citrus từ rượu vang nóng.
“Năm nay có Eden đến làm khách, rồi còn tổ chức tiệc thế này nữa. Quả nhiên Giáng Sinh là phải như vậy…”
“…Jean.”
Trông Jean như thể sắp hét to câu ‘Đúng là những người không biết hưởng thụ cuộc sống!’ ở nơi mà Tristan Locke và những người còn lại đang có mặt, Do Hwa chỉ còn biết cách lắc vai nhắc nhở. Anh ta lẩm bẩm một vài câu bằng tiếng Pháp, ngả đầu ra sau lưng ghế rồi cứ thế khép mắt lại.
Cậu quay đầu sang, chạm mắt Tristan. Chỉ chừng này thôi cũng đủ cho thấy anh đã kiên nhẫn chịu đựng bữa tiệc ngay từ ban đầu, giống vị thư ký cũng chẳng mong muốn. Người lên ý tưởng tổ chức bữa tiệc, Jean lúc này đã thiếp đi, có lẽ đến lúc họ nên thổi tắt nến trong phòng ăn và quay trở về căn phòng của mình.
Cậu tưởng Tristan sẽ nói điều đó, nhưng bất ngờ thay, anh nhìn Do Hwa, im lặng một chút rồi lên tiếng nói.
“Chúng ta chuyển chỗ nhé.”
- - - - - - -
(*) vin chaud: trong tác phẩm, tác giả sử dụng từ 뱅쇼 (beng-xyô) nhưng mình dịch thuần sang tiếng Pháp như nguồn gốc của món này, vin chaud là rượu vang nóng, thường được làm bằng rượu nho đỏ pha với các gia vị khác như cam, chanh, quế và đun nóng lên, thức uống truyền thống trong dịp Giáng Sinh ở Pháp và Đức