Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Từ khi còn nhỏ, dù bố luôn bận rộn và khó có thể gặp mặt, nhưng cậu không ghét ông. Khi có thời gian, ông sẽ đưa chị gái và cậu đến công viên hoặc ngoại ô, và giống như những người bố bình thường, ông sẽ ngồi trên ghế sofa xem TV hoặc trò chuyện cùng.
Như cậu đã nói với Oh Seung Pyo, cậu cũng từng được ôm trong vòng tay của bố và đi vào nhà ma. Cậu còn nghĩ rằng bố, người thường chơi với hai chị em cậu khi không bận rộn, còn tốt hơn cả mẹ, người luôn miệng bảo cậu giữ im lặng vì cơ thể yếu ớt và nhạy cảm với tiếng ồn.
Tuy nhiên, sau khi bố cậu cởi bỏ chiếc áo choàng luật sư vì "những chuyện người lớn" mà Jae Min và chị gái chưa bao giờ được nghe kể chi tiết, bố cậu đã thay đổi dần dần như bị ướt dưới cơn mưa phùn. Nỗ lực ban đầu của mẹ cậu để ngăn cản bố thay đổi cũng không kéo dài được lâu như mọi khi, và khi chính sách giáo dục đã thay đổi của bố cậu tạo ra kết quả có thể gọi là "thành công", và được những người xung quanh khen ngợi, mẹ cậu cũng dần dần đồng ý với suy nghĩ của bố cậu.
"Thẩm phán Jeon có liên quan gì đến chuyện này?"
May mắn thay, bố cậu đã không tát vào má cậu. Tuy nhiên, sự tức giận bắt đầu tràn ngập trong ánh mắt và biểu cảm của ông, và giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng. Jae Min vẫn nhìn thẳng vào ông.
"...Chẳng phải bố muốn gửi con đi vì con trai chú thẩm phán Jeon nói là nó sẽ đến học viện đó sao?"
"Nếu muốn nói như vậy, thì con phải đến tất cả những chỗ mà thằng bé đó đi học, chứ không phải chỉ có học viện mà chúng ta đang nói đến, thì suy đoán của con mới đúng."
"Sau khi tan học, nó cũng đi học thêm và học gia sư, chắc là giống con trong học kỳ. Nhưng bố lo lắng khi nghĩ đến việc chỉ có nó đến trường hè vào kỳ nghỉ này, phải không ạ?"
Từ khi đến tuổi mặc đồng phục, cậu chưa bao giờ phản kháng bố lâu như vậy, nên cậu cảm thấy kỳ lạ.
Cậu đáng lẽ phải sợ hãi, lo lắng và bồn chồn, nhưng thật ngạc nhiên là cậu không cảm thấy như vậy. Lần này, cậu có thể phản bác khá bình tĩnh mà không hề lớn tiếng.
"Bố đã đòi hỏi nhiều ở con sao?"
Bố cậu nói sau một lúc im lặng.
"Bố không bảo con đi du học ở Ivy League, bố chỉ bảo con chăm chỉ học hành để thi vào trường đại học mục tiêu trong nước mà người khác cũng đang làm thôi. Nếu được thì với thành tích tốt. Bố chỉ bảo con ra khỏi nhà 2, 3 tuần để chăm chỉ học tập rồi về, mà con lại mở to mắt và chống đối bố như vậy sao?"
"Con có thể đi mà. Nhưng bố không thể nói với con khi chỉ còn hai ngày nữa. Con cũng có kế hoạch và suy nghĩ riêng của mình."
"Kế hoạch gì? Có kế hoạch vĩ đại và to lớn nào, có suy nghĩ khôn ngoan nào khiến con phải nổi giận như vậy, nói thử xem nào."
Jae Min im lặng. Đương nhiên là cậu không có kế hoạch vĩ đại nào có thể vượt qua ngôi trường nội trú hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm cho việc học tập trong kỳ nghỉ hè với chỉ một số ít học sinh ưu tú.
Kế hoạch cho kỳ nghỉ mà Jae Min đã lên cùng Seung Pyo không phải là những câu chuyện về học tập, mà là về việc họ sẽ gặp nhau ở đâu và như thế nào, họ sẽ làm gì khi có thời gian, những việc họ chỉ có thể làm trong kỳ nghỉ, và làm thế nào họ có thể chồng chất cơ thể và chạm môi nhau lần nữa.
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy háo hức với những ý tưởng vui chơi trước kỳ nghỉ hè sau một thời gian dài. Cậu biết rằng phần lớn những kế hoạch họ đã lên cùng nhau rất khó thực hiện trên thực tế vì kỳ nghỉ hè của học sinh lớp 11 chủ yếu là lịch trình chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tuy nhiên, chỉ cần họ lên kế hoạch và trò chuyện cùng nhau thôi cũng đủ rồi. Ngay cả khi họ không thực sự đi dã ngoại ở ngoại ô hay đi chơi ở biển, thì việc tưởng tượng ra cảnh họ cùng nhau đi dạo trên bãi biển cũng đã rất vui rồi.
Bạn. Oh Seung Pyo đã tự mình nói rằng họ vừa là người yêu vừa là bạn, nên cậu có lẽ có thể gọi cậu ấy như vậy. Không biết đã bao nhiêu năm rồi cậu mới lên kế hoạch cho kỳ nghỉ với một người bạn đồng trang lứa, cậu cảm thấy lúng túng nhưng cũng rất vui, và cậu cảm thấy thế giới xung quanh mình trở nên lung linh hơn chỉ khi ở bên Oh Seung Pyo.
Nếu là cậu trước đây, cậu hẳn đã gật đầu trước lời bố bảo cậu phải đến trường nội trú ngay trong hai ngày tới. Jae Min đã chấp nhận ở một mức độ nào đó lời bố mẹ bảo cậu hãy cố gắng chịu đựng 3 năm và thoải mái tận hưởng những thú vui đã bị trì hoãn khi trưởng thành. Vì kỳ nghỉ hè cũng không có gì đặc biệt tốt đẹp, nên cậu có lẽ còn hoan nghênh lời bố bảo cậu rời khỏi nhà và vào ký túc xá.
Nhưng mùa hè năm nay thì khác. Kỳ nghỉ hè này sẽ không bao giờ quay trở lại nếu nó trôi qua. Về mặt lý thuyết, cậu đã nói rằng họ có thể cùng nhau làm những việc họ không làm được năm nay vào năm sau, nhưng sự thật là không có gì đảm bảo chắc chắn rằng Oh Seung Pyo và cậu sẽ vẫn ở bên nhau vào năm sau.
"Kế hoạch là duy trì thành tích bằng cách học hành như bây giờ ạ. Từ khi lên cấp 3, con chưa từng bị điểm kém lần nào và cũng chưa từng khiến bố mẹ thất vọng, và cũng không phải là con đang lo lắng vì con chỉ vừa đủ điểm chuẩn. Vậy tại sao con phải làm đến mức đó? Như bố nói, con cũng không có ý định đi du học ở Ivy League, và tốc độ hiện tại của con là đủ để thi vào trường đại học mục tiêu rồi."
"Ý con là chỉ cần làm vừa đủ khả năng thôi à? Người khác sẽ tiếp tục nỗ lực và phát triển, con không nghĩ rằng con cũng phải tiếp tục nỗ lực thì mới có thể duy trì được thành tích mà con đang tự hào sao?"
"Con có nỗ lực thì sao ạ? Thực ra thì bố mẹ cũng đâu có quan tâm đến con. Tại sao bố mẹ không tin rằng con đang làm tốt? Kỳ nghỉ hè năm nay chỉ có một lần duy nhất đối với con thôi, tại sao bố mẹ lại tự ý quyết định con sẽ làm gì trong kỳ nghỉ hè và thông báo cho con trước hai ngày ạ?"
Những lời nói không chỉ chứa đựng những cảm xúc liên quan đến chuyện này. Càng trút bỏ những lời phàn nàn mà cậu đã kìm nén, giọng điệu của cậu càng trở nên phản kháng hơn. Giống như một hòn đá lăn xuống dốc và tăng tốc.
Đôi mắt của bố cậu nheo lại như thể rất không hài lòng và nghi ngờ. Ông nhìn chằm chằm vào Jae Min như thể muốn moi móc những suy nghĩ thật sự của cậu, tặc lưỡi rồi nói.
"Con đang yêu đương à?"
Vẻ mặt của Jae Min vốn đang sục sôi vì giận dữ, bỗng chốc nguội lạnh. Khó khăn để nói ra, môi cậu mấp máy rồi khó khăn lắm mới thốt ra được một câu hỏi ngược.
"...Dạ?"
"So Min cũng bắt đầu chống đối bố mẹ khi con bé mê mẩn những trò đùa đó, con đang y hệt như So Min lúc đó! Con đã chứng kiến hết những trò vớ vẩn mà chị gái con đã làm trong giai đoạn quan trọng, mà con vẫn không chịu nghe lời bố sao? Nói thật đi! Bố nói đúng hay sai!"
"Bố đừng lôi chuyện của chị con ra! Con bảo bố đừng nhắc đến chị con nữa!"
Jae Min gầm lên, giọng cậu còn lớn hơn cả giọng của bố cậu đang trách mắng cậu. Khi Jae Min mất bình tĩnh và hét lên, ánh mắt của bố cậu vốn đã trở nên giận dữ, cũng mất đi sự bình tĩnh và dao động.
"Thằng nhóc này lớn tướng rồi mà dám hét vào mặt bố!"
Chát! Âm thanh đáng lẽ phải vang lên từ lâu cuối cùng cũng đánh mạnh vào má Jae Min khiến cậu tê rần.
"Ông xã!"
Tiếng la hét giận dữ hiếm khi nghe thấy của mẹ cậu vang vọng khắp nhà. đầu óc cậu quay cuồng, cậu thở dài như thể chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. "Thà đau một lần rồi thôi". Sau khi bị tát một cái, cậu cảm thấy như những gì đang phồng to đã vỡ tan, và lòng cậu trở nên bình tĩnh hơn.
Má cậu nóng rực và đau nhức, và bụng, ngực và đầu cậu lần lượt trở nên nóng ran. Cơn đau lan tỏa như một chất độc trong lồng ngực nóng rực vì giận dữ, và kích động không thể kiểm soát những thôi thúc bạo lực.
Cậu muốn trả lại tất cả. Chính bố cậu nghĩ rằng việc làm tổn thương những người khác trong lâu đài nhỏ bé này chỉ vì ông cho rằng đó là quyền lợi đương nhiên của mình.
Không phải cậu chưa từng kìm nén vì không biết cách. Nhưng dù sao thì họ cũng là bố mẹ đẻ ra cậu, cậu cũng nhớ những khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng vui vẻ đã từng trải qua cùng nhau, cậu cũng sống mà không cần phải lo lắng về những lời như là thiếu gia con nhà giàu có địa vị xã hội , tiền bạc, và cậu cũng biết chắc rằng họ chân thành mong muốn cậu thành công, rồi cậu sẽ có nhiều cơ hội hơn và bắt đầu sớm hơn những người khác nhờ họ. Cậu không thể phủ nhận tất cả những sự thật này.
Tuy nhiên, sự thật rõ ràng không có nghĩa là giới hạn của sự kiên nhẫn không đến. Jae Min từ từ nói.
"Việc con đạt thành tích tốt hơn nó, vào trường đại học tốt hơn và thành công hơn nó, cũng không khiến bố đánh bại được chú thẩm phán Jeon đâu ạ."
Khi cậu nói xong những lời rõ ràng và rành mạch, phòng khách vốn ồn ào vì những tiếng la hét đã trở nên im lặng như thể bị dội nước lạnh.
Người ngạc nhiên nhất là mẹ của Jae Min, bà đang tìm kiếm cơ hội để ngăn chặn cuộc cãi vã của cả hai.
"Sao con lại nói ra những lời như vậy..."
Bà lẩm bẩm một cách yếu ớt rồi tiến lại gần bố cậu với vẻ mặt tái nhợt.
"Thôi vào phòng đi. Cả hai bình tĩnh lại rồi sáng mai nói chuyện lại. Dù sao thì cũng chỉ còn một ngày nữa thôi mà."
"Cô không nghe những gì thằng nhóc đó vừa nói à?"
Bố cậu hỏi lại và nắm lấy vai mẹ cậu.
"Cô vào trước đi. Tôi cần nói chuyện thêm với thằng con trai thông minh của chúng ta."
"Bình tĩnh lại đi mà!"
"Cô cũng phải thừa nhận chứ. Giờ thì không phải vấn đề học viện nữa rồi. Khi cần thiết thì cũng phải dạy dỗ chứ. Đó chẳng phải là quan điểm giáo dục của cả hai chúng ta sao?"
"Anh đã quá khích rồi. Sao anh lại tát con chứ?"
"Ừ, vừa rồi là bố đã sai. Bố sẽ không làm vậy nữa. Bố hứa."
"Jae Min, con cũng về phòng đi. Nhanh lên."
Tuy nhiên, Jae Min không nhúc nhích. Dù sao thì nơi này cũng không phải là không gian của cậu. Trong ngôi nhà mà chủ nhân có thể trưng dụng người giúp việc để lục lọi đồ đạc khi không có người, thì không có một căn phòng nào thực sự thuộc về cậu cả.
Bảo cậu thể hiện bộ dạng của một con thú ngu ngốc vùi đầu vào chăn và ảo tưởng rằng mình đã trốn kỹ trước mặt người đang cố gắng bắt cậu. Điều đó thật xấu hổ. việc trốn tránh chỉ khiến đối phương nghĩ rằng mình sợ hãi và trở nên hống hách hơn. Jae Min đã biết từ lâu rằng việc trốn tránh vì ghê tởm đối phương cũng chỉ được coi là một hành động đầu hàng mà thôi.
Vì mọi chuyện đã đến nước này rồi, Jae Min cảm thấy sao cũng được. Cậu đã khiêu khích trước, nên cậu không còn đường lùi nữa rồi.