Không có nhiều thời gian để chia sẻ niềm vui chiến thắng hay nỗi buồn thất bại. Bọn bạn phải đến trường tư, đến lớp học thêm hoặc về nhà. Hẹn gặp lại vào ngày mai, nhớ khao ở cửa hàng tiện lợi đấy. Bọn bạn ném lời chào tạm biệt, thu dọn áo khoác và túi xách đã cởi ra và vội vã chạy về phía cổng trường.
“Cậu không đi học thêm à?”
Seung Pyo, người cứ quanh quẩn giữ vị trí của mình cho đến khi tất cả những đứa khác rời đi, cuối cùng cũng hỏi Jae Min, người vẫn còn ở lại giống như cậu.
“Phải đi.”
Jae Min trả lời như thể cậu đang hỏi một điều hiển nhiên. Lý do cậu không rời đi là để kết thúc vụ cá cược với Seung Pyo.
Seung Pyo đút tay vào túi áo khoác phao của mình, rồi nhìn Jae Min với một nụ cười chế nhạo đầy vẻ chế giễu.
“To chuyện rồi, nhỉ. Ra vẻ ta đây quá nên trán sắp thủng lỗ đến nơi rồi kìa.”
“……”
“Đi theo tôi. Nếu đánh cậu ở đây rồi giáo viên nhìn thấy thì họ có thể đuổi theo vì tưởng tôi đang bắt nạt cậu đấy. Xem bộ dạng cậu là biết đau đến mức khóc ròng ròng rồi.”
Tôi muốn đáp trả lại rằng đừng có nói nhảm, nhưng vì tôi thực sự sợ điều đó sẽ xảy ra nên tôi quyết định giữ im lặng. Ban đầu tôi nghĩ rằng mười cái búng trán, cùng lắm thì cũng chỉ đau thôi, làm sao mà ghê gớm được, nhưng bầu không khí hung hãn của Oh Seung Pyo khi bẻ ngón tay lúc nãy không hề tầm thường.
Mặc dù muộn màng nhưng tôi cũng bắt đầu sợ hãi, nhưng tôi không thể rút lại vụ cá cược vào lúc này. Jae Min cau có đến mức trông có vẻ buồn rầu và ngoan ngoãn đi theo Seung Pyo. Seung Pyo, người đang đi phía trước, liếc nhìn lại như thể đang kiểm tra xem tôi có đi theo đúng không, và khi thấy Jae Min đứng ngay sau mình, cậu đã cười khúc khích như thể thấy điều gì đó buồn cười. Jae Min nghiến răng. Tôi thấy cậu ta thật đáng ghét vì có vẻ như cậu ta đang rất vui khi nghĩ đến việc đánh tôi.
Cả hai bước lên cầu thang và đến hành lang nơi có lớp học. Hầu hết bọn bạn đã về nhà hết nên xung quanh rất yên tĩnh.
“Vào đi.”
Seung Pyo mở cửa lớp 4 và ra hiệu. Cặp của cậu ấy đang đặt trên bàn. Có vẻ như từ đầu cậu ta đã định quay lại đây nên đã không mang cặp ra ngoài.
Rõ ràng là phải ấm hơn vì tôi đã ở bên ngoài suốt, nhưng lớp học trống không lại mang đến cảm giác đặc biệt lạnh lẽo và buốt giá. Có lẽ là do tâm trạng của tôi. Jae Min lén rùng mình một cái.
Seung Pyo đang vung tay và kéo ngón tay ra sau để khởi động. Trong khi thả lỏng cơ thể một cách chậm rãi, cậu bắt đầu xác nhận lần cuối.
“Vì đã hứa rồi nên cậu không phàn nàn gì về việc bị đánh mười cái chứ?”
“Ừ.”
“Ngày mai mang điện thoại đến. Xóa file đã thu âm.”
“Biết rồi.”
Sau khi cuộc trò chuyện ngắn kết thúc, Oh Seung Pyo sải bước đến trước mặt Jae Min.
Ánh mắt cả hai chạm nhau ở cự ly gần. Người thắng cuộc mỉm cười nhẹ nhàng đầy tự tin, và người thua cuộc không thể cười đành cố gắng đối mặt với nụ cười đó bằng ánh mắt cho thấy ý chí không muốn thua cuộc.
Seung Pyo đã cho tôi thấy tư thế tay mà dạo này cậu cứ hay làm trước mặt Jae Min một lần nữa. Sau khi chụm đầu ngón giữa và ngón cái lại thành một vòng tròn, cậu đưa đầu ngón tay đến ngay trước mặt Jae Min, và hàng lông mi của cậu theo phản xạ rung lên.
Trong khi thích thú nhìn sự căng thẳng và sợ hãi mà cuối cùng cậu không thể che giấu hoàn toàn treo lơ lửng trên đầu lông mi, Seung Pyo đã cảnh báo bằng một giọng trầm như thể đang ra lệnh.
“Nên nhắm mắt lại đi.”
Jae Min nuốt khan và nhắm mắt lại. Cho dù cậu không muốn làm vậy thì giữa hai hàng lông mày cũng tự động nhíu lại. Sức mạnh tự động dồn vào bàn tay đang căng thẳng và siết chặt nắm đấm.
Nhưng sau đó lớp học vẫn im lặng. Tôi thà bị đánh nhanh chóng còn thoải mái hơn, nhưng Oh Seung Pyo không tung tay ra ngay. Cậu chỉ đứng yên mà không nói gì, không có động tĩnh gì.
Tôi không muốn nhìn khoảnh khắc bị đánh, nhưng tôi càng chờ đợi trong khi nhắm mắt lại thì tôi càng căng thẳng hơn. Các ngón tay cựa quậy trong lòng bàn tay nắm chặt. Ngay khi tôi định mở mắt ra vì không thể chịu đựng được nữa, tôi nghe thấy giọng của Seung Pyo.
“Đếm đến ba thì đánh. Một, hai.”
Jae Min nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Ba!”
Trước khi cậu có thể nghe thấy âm thanh tay lướt qua không trung và búng, Jae Min, người đã nhíu mày, vô thức ngửa đầu ra sau.
Jae Min giật mình mở to mắt. Seung Pyo cũng mở to mắt như thể đang bối rối, nhưng sau đó ngay lập tức lộ ra vẻ mặt đầy chế giễu. Cậu cười khúc khích rồi ra hiệu bằng ngón trỏ như thể đang gọi chó.
“Ơ hơ, sao lại tránh? Mau đứng thẳng lại đi.”
Đầu ngón tay của Seung Pyo, người đã vung tay với đầy sức mạnh, chỉ sượt qua mái tóc của Jae Min chứ không chạm vào trán cậu. Nhưng chỉ với thế thôi mà sức mạnh cậu cảm nhận được cũng đã rất ghê gớm. Khi cậu nghĩ rằng câu chuyện về việc phá vỡ tấm ván bằng búng trán ở võ đường Taekwondo có thể là sự thật, cậu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nếu mình bị đánh mười cái với sức mạnh vừa rồi thì có lẽ đầu mình sẽ vỡ tan mất?
Nhưng điều đang giày vò lòng Jae Min bây giờ không phải là nỗi sợ hãi về cơn đau mà là sự xấu hổ vì đã không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi và đã bỏ chạy theo bản năng. Chính Jae Min là người đã đề nghị vụ cá cược với Oh Seung Pyo, người đã ngoan ngoãn trả lại điện thoại và nói rằng tôi không thể kết thúc mọi chuyện như thế này.
Sao cậu lại phải tỏ ra thảm hại trước mặt Oh Seung Pyo chứ. Jae Min cảm thấy xấu hổ khi nỗi sợ hãi của mình bị phát hiện và chỉ cau có. Tôi không muốn đưa ra những lời biện minh vô nghĩa nên tôi sửa lại tư thế cho ngay thẳng, và Seung Pyo đã tiến sát đến gần.
“Nếu sợ đến thế thì tôi giảm cho nhé? Cầu xin tôi giảm cho một cách xinh đẹp đi. Vậy thì tôi sẽ chỉ đánh năm cái thôi.”
“Tôi không thích.”
“Ờ. Tôi biết mà.”
Tôi muốn phản bác lại rằng đừng có nói nhảm, nhưng vì tôi thực sự sợ điều đó sẽ xảy ra nên tôi quyết định giữ im lặng. Dù cho tình hình có là tự mình chuốc lấy đi chăng nữa, tôi cũng không thể không có thôi thúc muốn giết chết Oh Seung Pyo đang trêu chọc tôi.
“Không được rồi. Phải giữ ở đây rồi đánh thì cậu mới không trốn được.”
Chưa kịp dứt lời, Seung Pyo đã đưa bàn tay trái đang trống không ra và giữ chặt sau gáy và giữa cổ tôi. Cảm giác đó khiến tôi rùng mình ớn lạnh. Tôi cảm thấy rằng cậu ta, người đã dễ dàng điều khiển quả bóng rổ lớn hơn đầu người và ném và bật nó một cách dễ dàng, có bàn tay lớn với các đốt xương chắc nịch, có thể sẽ bóp cổ tôi bất cứ lúc nào.
Vì bị giữ sau gáy nên tôi không thể cử động đầu hay lùi lại được. Lần này Jae Min nhắm nghiền mắt lại và từ bỏ mọi thứ như một người đã giao phó số phận cho máy chém. Nhưng tôi vẫn không thể không căng thẳng, lòng bàn tay nắm chặt ướt đẫm mồ hôi, môi và lông mi vẫn run rẩy nhẹ.
“Lần này đếm đến năm thì đánh. Một… haaa… haaaa….”
Đếm ngược đã bắt đầu. Seung Pyo thích thú nhìn Jae Min đang sợ hãi nên đếm chậm hơn so với lần trước. Nỗi sợ hãi và sự căm ghét mà Jae Min cảm thấy tăng gấp đôi theo tốc độ chậm lại. Jae Min nhắm mắt chặt hơn.
“Ba… Bốn… NĂM!”
… Nhưng lần này tôi cũng chỉ nghe thấy tiếng tay búng, chứ không cảm thấy cơn đau như đầu sắp vỡ ra.
‘Mình không tránh mà…? Trượt à? Hay là nếu lỡ trượt thì mình bảo Oh Seung Pyo là cậu ta đã lỡ tay nên cứ tính là đã đánh một cái đi nhỉ.’
Jae Min nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau và dè dặt mở mắt ra.
Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt cậu đương nhiên là khuôn mặt của Seung Pyo. Khuôn mặt đẹp trai đó tràn ngập vẻ tinh nghịch, cậu mím chặt môi như thể đang cố nhịn cười, và khi ánh mắt cậu chạm mắt Jae Min, cậu mới cười phá lên ha ha.
“Cậu buồn cười thật đấy! Nếu sợ đến mức này thì dựa vào cái gì mà cậu lại cá cược đường hoàng như vậy?”
“……”
“Cậu đang run cầm cập trông tội quá nên tôi không nỡ đánh nữa. Tôi có vẻ như biến thành người xấu mất rồi.”
Seung Pyo đã rất nhiệt tình trêu chọc Jae Min khi làm ra vẻ mặt đáng thương và thậm chí còn bắt chước run rẩy. Vẻ mặt của Jae Min, người đã hơi đỏ mặt vì căng thẳng, dần trở nên lạnh lùng.
… Giờ thì không thể làm gì được. Cuộc sống ở trường trung học còn dài, rồi cũng sẽ có ngày mình giết chết cái tên đó thôi. Vì kỳ nghỉ đông sắp kết thúc nên ngày mình lại dẫm đạp cái tên Oh Seung Pyo ba chữ ngay dưới tên mình trên bảng xếp hạng bài kiểm tra đầu tiên của năm hai sẽ không còn xa nữa. Cậu nghiến răng và đáp lại.
“Không phải cậu là người xấu thì là gì. Vậy cậu tốt bụng chắc?”
Oh Seung Pyo khó khăn lắm mới kìm được tiếng cười khúc khích và đứng thẳng người lại. Nếu cậu ta đánh đàng hoàng mà không bày trò vô ích thì đã có quá nhiều thời gian để đánh hết mười cái rồi. Jae Min, người đã trở nên sốt ruột, nhìn đồng hồ và nói một cách cộc lốc.
“Đừng có đùa nữa và làm nhanh lên. Tôi phải đi học thêm đấy.”
“Vậy thì đừng có run rẩy nữa.”
“Nếu không thích nhìn thì cậu nhắm mắt lại mà đánh xem.”
“Đã run cầm cập rồi mà cái mồm còn sống và ra vẻ mạnh mẽ ghê.”
Seung Pyo lại cuộn tròn ngón tay và đưa nó lên trán Jae Min. Có lẽ vì sự khó chịu và tức giận lớn hơn nỗi sợ hãi nên sự run rẩy của Jae Min đã dịu xuống một cách bình tĩnh. Jae Min không nhắm mắt mà nhìn chằm chằm Seung Pyo. Seung Pyo cũng trang trọng dặn dò lại một lần nữa.
“Vậy thì lần này đi luôn đấy.”
“Tôi biết rồi.”
“Một hai ba.”
Đếm nhanh. Và cuối cùng ngón tay của Seung Pyo bay đến và đánh vào trán Jae Min.
Jae Min hơi rụt vai lại khi cảm nhận được đầu ngón tay chạm vào da thịt, nhưng cậu không hét lên hay khóc lóc gì cả.
Đương nhiên là phải thế rồi. Vì ngón tay của Seung Pyo chỉ chạm vào trán Jae Min như thể đang gõ nhẹ. Chỉ có thế thôi. Jae Min, người đã trở nên nghi hoặc, hơi nhíu mày. Thế này cũng tính là đã đánh một cái à?
“…Cậu làm gì thế?”
Seung Pyo không trả lời mà chỉ rụt vai xuống và nở một nụ cười cay đắng.
“Thôi được rồi, nhóc ạ. Coi như thế này là xong đi. Chúng ta hãy coi như không có vụ cá cược đó đi.”
“……”
“Nếu tôi đánh cậu mười cái đàng hoàng thì trán cậu còn lành lặn chắc? Vậy rồi bố mẹ cậu sẽ để yên chắc? Giờ tôi đang phối hợp vì cậu đe dọa tôi sẽ đưa lên ủy ban bạo lực học đường đấy, nếu tôi bị dính vào vụ cá cược mà bị điều tra vì bạo lực học đường thì công toi à?”
Jae Min chỉ ngơ ngác nhìn Seung Pyo, người đang lảm nhảm những điều ngụy biện và thu dọn cặp. Cậu không nghĩ ra được điều gì để đáp lại sự thay đổi thái độ đột ngột của cậu.
Seung Pyo đeo cặp lên vai rồi quay lại nhìn Jae Min, người vẫn đứng yên tại chỗ. Cậu ta đang có một biểu cảm ngượng ngùng như thể chưa từng cười khúc khích khi cười trước đó. Cậu ngập ngừng một cách bất thường như thể đang cố gắng nói điều gì đó khó khăn rồi mở miệng.
“Này, à mà.”
“…Ừ.”
“Xin lỗi nhé. Cậu bảo xin lỗi còn gì.”
“……”
“Tại tôi hơi, lúc đó tôi bực vì cậu bảo sẽ cho tôi xem bài, sẽ thua trong kỳ thi gì đó. Tôi không có ý định đe dọa cậu bằng những chuyện đó và cũng không có ý định thực hiện nó. Tôi không đánh cậu rồi nên cậu cũng bỏ qua cho tôi một lần đi.”
Đó là một câu chuyện mà tôi lại càng khó đáp lại hơn. Jae Min vẫn chỉ im lặng như thóc và chớp mắt mà không có biểu cảm gì.
Chính tôi là người đã đưa ra điều kiện rằng nếu thua thì phải xin lỗi. Tôi đã nhận được lời xin lỗi mà tôi mong muốn nên về cơ bản thì tôi đã thành công, nhưng không hiểu sao, thay vì vui mừng, mặt tôi lại nóng bừng như khi tôi cảm thấy xấu hổ.
Jae Min cũng ngập ngừng rồi nuốt khan một tiếng và đáp lại.
“Nhưng cậu, bức ảnh của tôi… thì không phải, nhưng cậu đã nói là có những bức ảnh cậu đã lưu lại mà. Về chuyện đó thì….”
“Không có.”
“…Hả?”