#Kỳ nghỉ xuân
Ở Một góc lớp học, giọng nói trầm thấp vang lên rõ mồn một từ sáng.
“Chưa đến à?”
Ngay khi tiết học đầu tiên kết thúc, Seungpyo đã xông thẳng vào lớp học khác, hỏi Ryu Jaemin ở đâu với khí thế như dao cau, nhưng giọng nói lại trùng xuống. Các bạn trong lớp 2 gật đầu đáp lại câu hỏi của Seungpyo.
“Sao lại không đến? Hôm nay cũng đến muộn à?”
“Chúng tôi cũng không biết.”
Không khí của các bạn cũng có phần gượng gạo. Họ nhận ra rằng mặc dù đã cùng nhau chơi bóng rổ và thân thiết hơn, nhưng họ chưa từng nghe Ryu Jaemin kể bất cứ chuyện riêng tư nào.
Seungpyo đã không thể chợp mắt nổi. Di chứng của vụ khủng bố thị giác ở phòng tư liệu quá mạnh mẽ. Hôm qua, sau khi về nhà, Seungpyo đã cố gắng hết sức để xóa đi bóng ma của gã biến thái khỏi tâm trí và võng mạc của mình.
Cậu chống đẩy một trăm cái rồi chạy bộ 30 phút ngoài trời vào cái ngày đông giá này. Dù vận động mạnh đến đổ mồ hôi, khuôn mặt của Jaemin vẫn không biến mất. Nếu vận động không được, cậu quyết định bình tĩnh lại tinh thần và tìm kiếm trên mạng một phương pháp thiền định để xua tan những suy nghĩ vẩn vơ.
Cậu tìm thấy một cuốn sách tô màu sặc sỡ mà anh trai mình đã mua từ lâu nhưng chưa từng mở ra, và bắt đầu tô màu như hồi còn bé. Seungpyo cầm cây bút chì màu đã bong tróc một nửa bằng bàn tay to lớn của mình và tô tô vẽ vẽ, nhưng chưa đầy 5 phút sau đã dẹp hết mọi thứ trước mặt.
Mắt cậu rõ ràng đang nhìn vào bức tranh trong sách, nhưng trong đầu cậu chỉ hiện lên hình ảnh Ryu Jaemin thở hổn hển và hơi cau mày, khiến những suy nghĩ vẩn vơ không những không biến mất mà còn trào dâng đến mức khiến cậu bối rối. Đến khi cậu nhét đầu vào tủ đông để làm mát, cậu trai đã đá vào đùi cậu vì hóa đơn tiền điện tăng cao, và cậu lầm bầm trở về phòng ngủ rồi nằm xuống giường.
Không còn cách nào khác.
Ngày mai cậu phải gặp cậu ta và chửi cho một trận để giải tỏa bực tức. Tên điên đó dám giở trò biến thái trước mặt ai mà không xin phép? Câu hỏi: Tìm điểm khác biệt giữa một gã biến thái bất ngờ cởi quần áo trên đường phố và Ryu Jaemin. Đáp án: Không có sự khác biệt.
Oh Seungpyo chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình cảnh bị một gã biến thái làm cho mất mặt, đầu cậu sôi sùng sục vì cảm giác nhục nhã. Đúng là cậu đã khiêu khích trước bằng cách bảo cậu tathủ dâm đi, nhưng chuyện đó đã là chuyện khi nào rồi? Lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ, sao lại lôi chuyện cũ ra để biện minh cho hành vi biến thái của cậu tachứ?
Seungpyo nghiến răng nghiến lợi từ lúc đến trường, quyết tâm đánh Ryu Jaemin cho thừa sống thiếu chết, và ngay khi tiết 1 kết thúc, cậu đã xông thẳng vào lớp 2. Nhưng tin tức cậu nhận được vẫn y như hôm qua. Ryu Jaemin hôm nay vẫn chưa đến cho đến khi tiết học đầu tiên kết thúc.
“Nhưng mà sao thế? Hôm qua cậu cũng tìm Ryu Jaemin từ sáng mà.”
Một bạn hỏi, Seungpyo không hề giãn hàng lông mày đang nhíu chặt mà trả lời qua loa.
“Có đồ cần lấy.”
“Mượn gì à?”
“Cũng gần giống.”
Seungpyo lảng tránh rồi rời khỏi lớp học. Cậu lững thững bước đi trên hành lang, và đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm lớp 2 đang tiến đến từ phía đối diện.
‘Hỏi thử xem sao?’
Để biết Ryu Jaemin có chuyện gì, tại sao cứ trốn tiết 1, cách nhanh và chính xác nhất là hỏi giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng cậu không thích cái ý nghĩ rằng mình sẽ bị coi là thân thiết đến mức phải hỏi chuyện đời tư của giáo viên chủ nhiệm lớp khác. Từng có một thời cái tên Ryu Jaemin chỉ tồn tại như những con chữ trên bảng xếp hạng thành tích thi cử, vậy mà giờ đây cậu lại muốn xác nhận lý do tại sao cậu tata trốn tiết 1.
Có lẽ cậu tata sẽ đến trường từ tiết 2 như hôm qua. Hoặc giả, dù hôm nay có chuyện gì đi chăng nữa thì ngày mai cậu tata cũng sẽ đến, vậy mà cậu lại sốt sắng đến mức không thể chờ đợi được, cảm giác này không hề dễ chịu.
“À, Seungpyo.”
Nhưng trước khi cậu kịp sắp xếp những suy nghĩ phức tạp đang trào dâng, giáo viên chủ nhiệm lớp 2 đã gọi cậu trước. Seungpyo vốn định chỉ gật đầu chào rồi đi qua, nhưng cậu đã đáp lại như thể chưa từng nghĩ gì.
“Dạ?”
“Vừa hay quá. Tôi có chuyện muốn hỏi em đây.”
“Hỏi em ạ? Chuyện gì ạ?”
“Em biết Ryu Jaemin lớp tôi chứ? Có phải Jaemin mượn đồ thất lạc gì của em không?”
Seungpyo không trả lời ngay mà chớp mắt.
Tại sao giáo viên chủ nhiệm lớp 2 lại biết chuyện này? Ryu Jaemin đã nói rằng cậu ta bị mất điện thoại và không thể trả lại cho cậu chỉ mới hôm qua thôi mà. Việc đột nhiên nghe được tình hình mà chỉ có hai người biết từ miệng giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh khiến cậu hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Seungpyo do dự một lúc không biết nên trả lời thế nào, nhưng rồi cậu gật đầu. Giáo viên hỏi lại để xác nhận.
“Điện thoại?”
“Vâng, đúng ạ.”
“Vậy là xác nhận rồi. Nhà Jaemin đã liên lạc. Trước mắt tôi sẽ nhận rồi chuyển cho em qua giáo viên chủ nhiệm của em nhé.”
Nói là mất rồi giờ lại nói là sẽ chuyển cho giáo viên chủ nhiệm?
Cậu không hiểu gì cả. Seungpyo vội vàng gọi giáo viên lại khi cô chuẩn bị xong việc và định bước vào lớp.
“Thưa cô.”
“Ừm?”
“Ryu Jaemin hôm nay không đến trường ạ?”
“À, Jaemin đã quyết định từ hôm nay sẽ không tham gia lớp học phụ đạo nữa.”
“Dạ?”
Câu trả lời của giáo viên vượt quá dự đoán của cậu, khiến mắt Seungpyo mở to. Cô ấy tiếp tục nói một cách thản nhiên như thể đó không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
“Em ấy bảo sẽ học ở nhà cho đến khi khai giảng. Cùng học với nhau thì tốt hơn, nhưng nếu em ấy có môn muốn học thì cũng không còn cách nào khác.”
Đó không phải là chuyện hiếm gặp. Trường học khuyến khích học sinh tham gia các lớp học phụ đạo trong kỳ nghỉ, nhưng vì đó chỉ là khuyến khích nên không thiếu những đứa trẻ bỏ lỡ. Vì đó không phải là tiết học chính thức và không ảnh hưởng đến điểm danh, nên nhiều học sinh nằm trong top đầu của trường muốn học các lớp luyện thi đặc biệt hoặc học thêm ở các trung tâm nổi tiếng hơn là tham gia các lớp học phụ đạo ở trường.
Giáo viên cố gắng đảm bảo số lượng học sinh tham gia các lớp học phụ đạo, nhưng vì không thể ép buộc nên nếu học sinh hoặc phụ huynh kiên quyết, họ sẽ không cố gắng thuyết phục thêm mà rút lui.
“Giữa chừng cũng có thể bỏ ngang ạ?”
“Ừm, nếu có lý do thì cũng có thể.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp 2 nhìn Seungpyo một cách khó hiểu khi thấy giọng điệu của cậu trở nên cộc cằn.
“có chuyện gì với Jaemin à? Vì trận đấu bóng rổ à?”
“Không ạ, chuyện đó qua lâu rồi mà.”
Đã hai ngày kể từ khi chuyện đó kết thúc. Seungpyo chào cô rồi rời đi trước khi giáo viên kịp nói thêm gì. Cậu nhanh chóng bước đến cuối hành lang mà không có mục đích, và cuối cùng dừng lại trước cửa phòng tư liệu.
Nếu cả trường biết được Ryu Jaemin đã làm gì trong căn phòng nhỏ này, nơi những tài liệu học tập cũ kỹ đang yên giấc, thì chắc chắn sẽ náo loạn lên mất.
‘Thằng khốn này, đến cuối cùng…’
Đã từng xòe chim trước mặt người khác như một thằng điên, giờ nghĩ lại thấy xấu hổ à? Thế mà còn trốn học, đúng là chỉ có bọn thiểu năng mới làm thế. Cậu cũng nhận thức được rằng mình cũng không bình thường khi không thể nguôi giận vì bị một thằng thiểu năng như thế dính vào.
Seungpyo trở về lớp với vẻ mặt hằm hằm và tìm một trong những đứa hay chơi với mình. Cậu muốn nói chuyện qua tin nhắn hơn, nhưng Oh Seungpyo vẫn chưa có điện thoại để dùng.
“Cậu học cùng trung tâm với Ryu Jaemin đúng không?”
“Lớp luyện thi hè á? Ừ. Học cùng lớp.”
“Hôm qua nó có đến không?”
“Không biết nữa. Sao mà nhớ được.”
Sao lại không nhớ được chứ? Cái thằng đó có phải là loại người bình thường đâu? Seungpyo chỉ bĩu môi trong lòng rồi im lặng. Cậu bạn cùng lớp hỏi lại như thể tò mò.
“Cậu cũng đi học thêm à?tôi tưởng cậu không hay đi học thêm chứ.”
“Giờ lên lớp 11 rồi nên anhtôi bảo nếu có chỗ nào ổn thì cứ đi học.”
“Nếu cậu định đăng ký thì hôm nay đi cùngtôi không?”
Nghe vậy, Seungpyo hắng giọng, cúi mắt xuống và làm bộ lơ đãng. Vẻ mặt sốt sắng của cậu cũng trở nên thoải mái hơn.
“Không cần phải vội thế đâu.”
“Ừ, vậy thôi.”
Bạn học nhanh chóng mất hứng thú và quay lại màn hình trò chơi trên điện thoại. Seungpyo vội vàng nắm lấy vai bạn.
“Nếu vậy thì tốt nhất là nên đi học sớm trước khi kỳ nghỉ kết thúc nhỉ?”
“Đúng rồi ha? Vì là lớp luyện thi mà.”
Sau khi hứa sẽ cùng nhau đến trung tâm sau giờ học, Seungpyo trở về chỗ ngồi.
Lần cuối cậu đến “trung tâm” là khi còn nhỏ, vì vui khi được đi cùng bạn bè và vì khó ở nhà một mình sau giờ học như hầu hết những đứa trẻ khác, nên cậu đã đến các trung tâm bồi dưỡng hoặc các lớp học Taekwondo, hội họa.
Khi những người bạn thường đi chơi cùng nhau trong khu phố ngừng đến các lớp học Taekwondo hoặc các trung tâm nhỏ và đăng ký vào các trung tâm luyện thi, Seungpyo đã chọn ở nhà hoặc chơi game, bóng rổ với những người bạn tương đối tự do thay vì chuyển đến các trung tâm luyện thi cùng các bạn. Dù sao thì chỉ cần ôn thi nước rút là cậu vẫn đạt được điểm cao mà không cần phải tốn thời gian ở trung tâm.
Nhưng đó là chuyện trước khi gặp Ryu Jaemin.
“Oh Seung đi học thêm à?”
“Giờ cậu cũng đi học thêm à? Cảm giác sắp lên lớp 11 thật rồi.”
Một vài đứa trẻ biết rằng Seungpyo chỉ tin vào trí thông minh bẩm sinh của mình và tỏ vẻ kiêu ngạo đã nhìn cậu với vẻ mặt bồi hồi như những người già đang nhìn lại dòng chảy của thời gian. Seungpyo ngượng ngùng đáp lại.
“tôi chỉ đi thử thôi.”
Cậu không quan tâm đến các lớp học ở trung tâm. Cậu chỉ đến đó để đòi lại công bằng từ tên khốn đã làm chuyện đáng xấu hổ với người khác rồi trốn mất, chứ không phải chỉ có một hai vấn đề cần phải làm rõ.
‘Biết vậy thì lúc đầu đã không cần phải xin lỗi.’
Lần này đến lượt Seungpyo phải nhận được lời xin lỗi từ tên biến thái đó. Trong lòng cậu muốn tát cho cậu tamột cái, nhưng vì vụ việc trở nên phức tạp nên cậu quyết định kiềm chế bạo lực. Cậu cũng tò mò về lý do tại sao chiếc điện thoại bị mất lại lọt vào tay giáo viên chủ nhiệm.
Dù sao thì mục tiêu của Oh Seungpyo là dứt điểm mối quan hệ khó chịu này trước khi lên lớp 11 và trở lại như hồi đầu năm lớp 10, khi cả hai chỉ nhận ra sự tồn tại của nhau qua những con chữ trên bảng xếp hạng.
“Trung tâm” mà cậu tìm đến sau vài năm khác hoàn toàn so với những phòng học thêm ở khu phố hay các lớp học năng khiếu mà cậu nhớ hồi còn bé.