Error Zone - Chương 23

Khác với những nơi mà cậu từng nhớ là gần như là phòng vui chơi hơn là trung tâm luyện thi, không khí ở đây rất nghiêm túc ngay từ khi bước vào. Ở lối vào có một nhân viên phụ trách quầy tư vấn hoặc điểm danh, và người bạn đã đưa Seungpyo đến đứng trước quầy và bật điện thoại lên.

“Sao lại bật điện thoại?”

“Phải đăng ký điểm danh bằng ứng dụng.”

Seungpyo lẩm bẩm trong lòng. Seungpyo thì thầm với bạn mình trong bầu không khí yên tĩnh đến mức ngay cả hành lang cũng im phăng phắc, khác với trường học.

“Không có điện thoại thì không đi học thêm được luôn hả.”

“Có thể đăng ký bằng thẻ điểm danh.”

Thật triệt để. Không thể viện cớ mất điện thoại để trốn học được rồi. Trong lúc Seungpyo đang nhìn xung quanh, bạn học đã giải thích với nhân viên quầy rằng Seungpyo là học sinh đi cùng để đăng ký lớp luyện thi hè. Nhân viên quầy đưa cho cậu ấy thông tin về chương trình học, và Seungpyo cũng cho biết tình hình của mình.

“Em hiện tại không có điện thoại. Cho đến khi mua điện thoại mới thì em sẽ dùng thẻ để điểm danh ạ.”

“Được nhé.”

Seungpyo viết thông tin cá nhân đơn giản vào tờ giấy mà nhân viên quầy đưa cho và nhanh chóng hoàn thành việc viết nguệch ngoạc, rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Cậu ấy bồn chồn như thể đang tìm kiếm ai đó.

“Cậu nhìn gì thế?”

“Không có gì. Vào thẳng luôn được không?”

“Ừ.”

Cả hai bước vào phòng học. Phòng học rộng rãi được kê khá nhiều bàn ghế so với lớp học ở trường. Bạn học để cặp lên bàn trống rồi nói.

“Cứ ngồi vào chỗ trống là được.”

Seungpyo cũng để cặp lên bàn trống giống bạn mình và liên tục nhìn xung quanh. Chỗ ngồi đã gần kín hết rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Ryu Jaemin đâu.

Trong số những đứa trẻ đang ngồi trong phòng học, có những đứa đã bắt đầu tự học, cũng có những đứa đang xì xào bàn tán nhỏ. Seungpyo cảm thấy hơi bồn chồn trong bầu không khí không mấy quen thuộc này.

“tôi đi vệ sinh một lát.”

“Ừ.”

Cậu đứng dậy. Cậu cứ nghĩ bầu không khí ở đây cũng giống như ở trường, nhưng có lẽ vì đây là nơi chỉ tập trung những đứa trẻ muốn học nên cả lớp học lẫn hành lang đều yên tĩnh đến nghẹt thở. Seungpyo, người luôn tự tin sải bước ở mọi nơi, dường như phải cố gắng giảm bớt tiếng bước chân.

Cậu lặng lẽ quan sát xung quanh xem Ryu Jaemin có ở hành lang hay ở đâu khác không, và vô tình đi ngang qua gần phòng chờ giáo viên đang đóng cửa. Cậu nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong.

“Nó bảo từ hôm nay sẽ không đến nữa.”

“Nó không hài lòng gì về lớp học của chúng ta à? Đứa đứng đầu khối 10 của trường Ilyang mà.”

Nghe giọng nói lo lắng, Seungpyo dừng lại. Đáng tiếc là chỉ có một người duy nhất có thể được gọi là học sinh đứng đầu khối 10 của trường Ilyang.

…Không lẽ đến trung tâm cũng không đến?

“Không phải vậy đâu ạ, tôi không biết nữa. Tôi không nghĩ là nó sẽ không đến đâu, nhưng phụ huynh thì muôn hình vạn trạng mà.”

“Tôi thấy lo quá. Nó đang học rất tốt mà.”

“Lẽ ra có nên báo ngay khi nó đi muộn vài buổi tự học không? Nhưng tự học đâu phải là tiết học, làm đến mức đó thì…”

Seungpyo lắng nghe chăm chú, nhưng không nghe thêm được gì về Ryu Jaemin nữa. Cậu cảm thấy mọi người sắp sửa ra ngoài nên vội vàng bước đi.

Đi vệ sinh chỉ là cái cớ. Cậu chỉ rời khỏi phòng học để nhìn xung quanh, nên cậu di chuyển theo hướng mà chân mình dẫn đến và quay trở lại khu vực lối vào có quầy.

Không hiểu sao lòng cậu lại hồi hộp, nên cậu muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Khi cậu bước ra khỏi sảnh của trung tâm và đến gần thang máy thì thật đúng lúc, cửa thang máy mở ra và một học sinh mặc đồng phục của trường khác bước xuống. Mắt đứa trẻ mở to khi phát hiện ra Seungpyo.

“Oh Seungpyo?”

“Kang Jiseon.”

“Cậu học ở đây à? Lâu lắm không gặp.”

Đứa trẻ bước ra khỏi thang máy là bạn học cấp hai của Seungpyo. Kang Jiseon là học sinh luôn đứng thứ hai toàn trường trong suốt thời gian học cấp hai, có thể nói là có cùng vị trí với Seungpyo hiện tại.

Tất nhiên là có điểm khác biệt. Khác với Oh Seungpyo và Ryu Jaemin cứ hễ gặp nhau là cau có, cả hai đã khá thân thiết khi còn học cấp hai. Hai người bạn cũ rút một lon nước trước máy bán hàng tự động đặt ngay cạnh thang máy và hỏi thăm nhau sau một thời gian dài.

“Cậu vốn không quan tâm đến học thêm hay gia sư mà. Điểm số của cậu giảm sút khi lên cấp ba à?”

“…Cậu cũng vậy à?”

“Lúc đầu thì hơi khó khăn nhưng bây giờ thì cũng tạm ổn.”

Jiseon ừng ực uống vài ngụm nước rồi hỏi.

“Cậu có liên lạc với Soohyun không?”

“Jung Soohyun? Dạo này nghe nói nó không đi học đàng hoàng. Từ xưa nó đã bảo là sẽ làm ca sĩ, chắc giờ nó định làm idol thật rồi. Nhưng sao cậu lại hỏi tớ?”

Jung Soohyun và Kang Jiseon sống trong cùng một khu chung cư và học cùng trường từ tiểu học đến trung học. Đương nhiên là cả hai rất thân thiết. Cả hai bắt đầu rẽ hướng khi lên cấp ba, Jiseon, người học giỏi, đã vào học một trường nữ sinh nổi tiếng về luyện thi đại học, còn Soohyun, ngay sau khi lên cấp ba, đã trở thành thực tập sinh của một công ty giải trí vì video cover điệu nhảy của một nhóm nhạc nữ mà cô ấy quay với bạn bè ở trường đã gây sốt trên mạng.

Cậu cứ nghĩ rằng cả hai vẫn sẽ thân thiết dù trường học đã khác, nên cậu thấy khó hiểu khi Jiseon lại hỏi về Soohyun, người mà cậu thỉnh thoảng cũng nhắn tin. Jiseon vừa vứt lon nước vừa trả lời.

“Dạo này nó bận nêntôi ít gặp nó lắm. Nó cũng không liên lạc thường xuyên.”

“tôicũng lâu rồi không liên lạc với cậu aays.”

Cậu định nói thêm gì đó, nhưng một trong những giảng viên của trung tâm đã thò đầu ra khi cửa mở. Thầy nhìn cả hai đang đứng cạnh nhau và tán gẫu bằng ánh mắt nghiêm khắc.

“Sắp bắt đầu tiết học rồi. Mau vào đi.”

“Vâng ạ.”

Ở đâu cũng không được tự do nói chuyện. Seungpyo bước vào trung tâm. Jiseon đến để học một môn học đơn lẻ khác nên phòng học khác.

“Học tốt nhé.”

“Cậu cũng vậy.”

Seungpyo trở lại phòng học. Cậu trả lời qua loa với người bạn hỏi cậu đã đi đâu và ngồi xuống chỗ của mình, nhưng không thấy bóng dáng của Jaemin đâu. Có lẽ “đứa đứng đầu khối” mà các giảng viên nhắc đến là Ryu Jaemin.

‘Biết vậy thì đừng đăng ký có phải hơn không.’

Cậu sẽ phải đến trung tâm cho đến khi lên lớp 11 mất. Vì cậu đã đăng ký hôm nay nên có lẽ cậu sẽ được hủy đăng ký và hoàn tiền nếu cậu nói ngay trong ngày, nhưng cậu đã nói với anh trai mình rằng cậu sẽ học hành chăm chỉ và yêu cầu anh ấy rút tiền học phí từ tài khoản sinh hoạt phí. Nếu anh trai biết chuyện cậu hủy đăng ký chỉ sau một ngày thì có lẽ cậu sẽ mách với bố.

Không có gì diễn ra theo ý muốn của cậu cả. Hôm nay Seungpyo cảm thấy mọi thứ đều bế tắc. Ryu Jaemin, người cậu phải gặp để hỏi cho ra lẽ chuyện hôm qua, không thấy đâu, và rõ ràng là có một tình huống mà cậu không biết đang diễn ra, nhưng không có ai để hỏi chuyện gì đang xảy ra, cậu không thể hủy đăng ký trung tâm mà cậu đã đăng ký vội vàng, và cậu không thể nói chuyện lâu với người bạn cấp hai mà cậu đã lâu không gặp.

Vì mọi chuyện đã như vậy, cậu quyết định thay đổi suy nghĩ và nghiêm túc lắng nghe xem Ryu Jaemin đã học những lớp học nào mà chỉ những giảng viên nổi tiếng mới dạy. Nhưng Seungpyo, người đang nhìn người giảng viên trẻ tuổi đang giảng bài một cách trôi chảy cho các học sinh, cuối cùng lại nghĩ ra một ý nghĩ kỳ quặc.

À, mình cũng muốn nhanh chóng trưởng thành.

Hôm sau Seungpyo đến phòng giáo viên một lát vì được giáo viên chủ nhiệm gọi đến. Cô ấy mở ngăn kéo bàn ra rồi lấy một món đồ ra đưa cho Seungpyo.

“Có phải của em không?”

“…Vâng ạ.”

Chiếc điện thoại được đặt ngay ngắn trong một chiếc túi zip trong suốt như thể đó là bằng chứng phạm tội. Thật là một cách đóng gói nực cười. Giáo viên chủ nhiệm cũng ngượng ngùng giải thích khi thấy Seungpyo nhìn nó bằng vẻ mặt ngớ ngẩn.

“Không phải tôi bỏ vào đâu, tôi nhận đã thấy vậy rồi.”

“Vâng ạ.”

“Đi đi.”

Seungpyo hơi cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng giáo viên. Cậu tháo chiếc túi zip lố bịch ra và kiểm tra tình trạng của chiếc điện thoại mà cậu đã lâu không được cầm trên tay. Nó vẫn nguyên vẹn, không có vết trầy xước hay hư hỏng gì đặc biệt.

Có lẽ vì pin đã được sạc đầy nên màn hình sáng lên ngay khi cậu bấm nút nguồn. Bức ảnh đại dương bao la mà cậu đã lâu không được nhìn thấy chào đón Seungpyo. Khi cậu đứng trên hành lang và nhìn vào màn hình, các bạn học đã chạy đến.

“Oh Seungpyo! Cuối cùng cậu cũng mua điện thoại à?”

“Hả, đâu có? Cái này vốn là cái cậu dùng mà.”

Seungpyo trả lời không biểu cảm.

“Tìm lại được rồi.”

“Bằng cách nào?”

“Người nhặt được đã trả lại.”

“Wow, giờ mới trả á? Lẽ ra nên trả lại sớm hơn chứ.”

Tôi cũng thấy vậy. Seungpyo chế nhạo trong lòng và nhét điện thoại vào túi. Một bạn học đã suy diễn sai rằng chắc chắn là ai đó đã cố gắng bán điện thoại lén lút nhưng không thành công nên đã trả lại. Khuôn mặt suy nghĩ của cậu ta sắc sảo đến mức đáng khen.

Seungpyo, sau khi về đến lớp và ngồi vào chỗ của mình, lại lấy điện thoại ra. Cậu mở trình nhắn tin có hàng trăm tin nhắn chưa đọc, mở ứng dụng internet, rồi nhấn vào album ảnh. Khi cậu nhanh chóng lướt ngược album, nơi bức ảnh cuối cùng được chụp đã dừng lại hơn một tuần trước, một bức ảnh mà cậu đã quên mất dù đã chụp lại hiện lên. Ngón tay cái đang di chuyển thoăn thoắt dừng lại trước bức ảnh đó.

Nghĩ lại thì mình đã chụp cái này rồi.

Bức ảnh mà cậu đã âm thầm chụp lại với suy nghĩ rằng cậu sẽ đốt cháy ý chí học tập bằng cách nhìn vào khuôn mặt đáng ghét của tên đó. Sau khi trải qua đủ loại chuyện xấu hổ, thứ còn lại trong tay Seungpyo chỉ là hình ảnh nghiêng đầu của Ryu Jaemin đang nhìn ra xa.

Seungpyo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm không động đậy trên màn hình rồi khó xử đặt điện thoại xuống. Cảm giác ngột ngạt như bị cái gì đó bịt kín từ hôm qua đến giờ vẫn không có dấu hiệu được giải tỏa. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nhìn thấy những cái cây trụi lá và sân vận động khô cằn, chỉ trừ vài cây thông. Cảm giác ngột ngạt trở nên tiêu điều.

Lớp học phụ đạo còn lại không nhiều. Sau khi trải qua kỳ nghỉ còn lại, Seungpyo và bạn bè của cậu đều sẽ lên lớp 11 vào tháng Ba.

Liệu mình có thể thắng Ryu Jaemin vào năm sau không?

Seungpyo tự hỏi rồi hơi nhíu mày và chống cằm. Tâm trạng của cậu ngày càng trở nên kỳ lạ. Cứ ghét mãi, ghét mãi rồi lại cứ nghĩ đến cậu ta.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo