Jaemin bối rối hừ một tiếng. Sao lại đánh cậu ư? Cậu không biết lý do nên mới hỏi à? Điều nực cười nhất là Seungpyo cũng có vẻ mặt bối rối như Jaemin. Seungpyo mở to mắt và hỏi như thể không hiểu gì.
“Cậu đã giở trò biến thái vớitôi rồi mà còn làm ầm ĩ cái gì?”
“tôiđã bảo đừng nhắc đến chuyện đó nữa rồi.”
“Cậu đã nổi giận mà. Cậu cũng chẳng tốt đẹp gì hơn nên sao lại chỉ tríchtôi?”
“Vậy cậu cũng cứ tự sướng trước mặttôi đi. Cậu làm có giống những gìtôi làm không?”
“Khác chứ. Những gì cậu làm biến thái hơn nhiều.”
Dù bị cặp sách đánh vào thái dương, Seungpyo vẫn không chịu thua, cậu ta vẫn theo sát Jaemin như hình với bóng. Jaemin nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện này có hợp lý không? Điều khiến cậu tức giận nhất bây giờ không phải là cậu đã bị Oh Seungpyo cướp mất nụ hôn bất ngờ, mà là cậu phải đến học viện cùng với Oh Seungpyo sau khi gặp phải chuyện khốn nạn này. Thậm chí cậu còn lo lắng liệu mình có bị trễ hẹn với gia sư hay không.
Nếu gia sư lỡ báo về nhà thì lần này cậu sẽ gặp phải một tình huống không thể cứu vãn. Khi cậu nhìn thấy bảng hiệu của học viện, Jaemin gần như đang chạy, và Seungpyo cũng im lặng vội vã bước đi. Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm khi bước vào thang máy. Nhìn đồng hồ thì cậu không bị trễ lắm.
Tốc độ thang máy di chuyển thật chậm chạp đến phát bực. Học viện này nổi tiếng và kiếm được rất nhiều tiền, đáng lẽ họ nên chuyển đến một tòa nhà mới thì hơn, nhưng họ vẫn cứ khăng khăng ở lại tòa nhà thương mại cũ kỹ này trong nhiều năm.
Seungpyo do dự như thể muốn nói điều gì đó bên cạnh Jaemin, người đang nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị số tầng. Cậu không muốn nghe bất cứ điều gì cậu ta nói. Jaemin cố gắng phớt lờ cậu ta, nhưng Seungpyo vẫn tùy tiện mở miệng, và những gì cậu ta nói lần này lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Này, cậu ghét à?”
“… Muốn giết cậu thật đấy.”
Trước giọng nói lạnh lùng một cách bản năng của Jaemin, Seungpyo cau mày rồi thì thầm như thể không hiểu.
“Nhưng lưỡi cậu cũng chuyển động rất nhiệt tình mà.”
“A, cút đi!”
Jaemin lại vung cặp lên, nhưng lần này Seungpyo đã giơ tay lên chặn lại. Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra, và Jaemin tạo ra một luồng gió lạnh lướt nhanh ra ngoài.
“tôi đăng ký lại.”
Trong khi Seungpyo đang đăng ký lại ở quầy lễ tân, Jaemin không đợi mà đi thẳng vào lớp học. Cậu lặng lẽ chào gia sư đã thông cảm cho cậu rồi ngồi vào chỗ trống.
Sau khi ở ngoài trời lạnh lẽo, cậu đột nhiên bước vào trong nhà ấm áp nên cảm thấy nóng và đổ mồ hôi. Dù đang là tháng Ba, vẫn còn là mùa đông mà cậu đã thấy quá nóng và khát.
Đáng lẽ mình nên uống chút nước trước khi vào. Jaemin nuốt khan rồi cởi áo khoác ngoài và cố gắng điều chỉnh nhịp thở gấp gáp. Cậu cảm thấy lo lắng vì hơi thở cứ khó mà ổn định được. Cậu có cảm giác như những người khác sẽ nhận ra rằng cậu vừa hôn Oh Seungpyo ở bên ngoài.
“Lưỡi cậu cũng chuyển động rất nhiệt tình mà,” những lời của Oh Seungpyo cứ văng vẳng bên tai khiến cậu muốn chết đi được vì xấu hổ. Khuôn mặt ửng đỏ của Jaemin không dễ dàng trở lại màu sắc ban đầu.
Lý do cậu không thể ngay lập tức phản bác là vì cậu suýt đến học viện muộn, và… vì đó là sự thật.
Cậu biết nụ hôn là gì nhưng cậu chưa bao giờ thực sự muốn thử nó. Khi cậu lướt SNS, cậu thường thấy những bình luận khác nhau trên ảnh, nhưng có những kẻ muốn mở hậu môn cậu ra, những kẻ muốn mút núm vú cậu, nhưng không có ai muốn hôn cậu cả.
Hầu hết những gì họ nói với Jaemin đều là những lời lẽ tục tĩu mà họ không thể thốt ra nếu không có chiếc mặt nạ ẩn danh. Giống như Jaemin đã vứt bỏ cảm giác bức bối và phẫn uất vô nghĩa của mình ở đó, họ cũng vứt bỏ những ham muốn lạc lõng của mình cho Jaemin vô danh.
Trong suốt một năm, cậu đã nhận được vô số lời tục tĩu và chế nhạo với nhiều nội dung khác nhau như một bữa tiệc buffet không giới hạn, nhưng Jaemin chưa bao giờ tưởng tượng đến việc thực sự tiếp xúc với ai đó. Những lời họ thốt ra với Jaemin quá khích để cậu có thể chuyển chúng thành hiện thực và tưởng tượng, và đôi khi chúng vượt quá giới hạn đến mức cậu biết đó không phải là những lời dành cho “Ryu Jaemin” và cậu không thể không cảm thấy khó chịu, nhưng chúng chưa bao giờ khiến cậu có thôi thúc muốn thực hiện chúng.
Rõ ràng là vậy…
Nhưng trong một tình huống hoàn toàn bất ngờ, với một đối tượng không ai ngờ tới, khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau và lưỡi xâm nhập vào miệng cậu, một ý nghĩ kỳ lạ chợt nảy ra trong đầu cậu.
“Chuyện này tốt đến vậy sao?”
Sự tò mò bất chợt trỗi dậy, vì sự tò mò chết tiệt đó mà cậu đã không đẩy Oh Seungpyo ra ngay lập tức. Chỉ một khoảnh khắc thôi cậu đã kinh ngạc và đóng băng, nhưng trong khi Oh Seungpyo đang khuấy động miệng cậu, Jaemin cũng tích cực liếm lưỡi Seungpyo và vụng về khám phá bên trong miệng cậu ta.
Cậu thực sự chỉ tò mò thôi. Cậu muốn biết nó là cái quái gì mà mọi người lại muốn làm và thích nó đến vậy.
Đôi môi của người khác chạm vào cậu lần đầu tiên, khoảng cách hoàn toàn biến mất đến mức cậu có cảm giác như mình chưa bao giờ ở gần ai đến thế, tiếng thở nghe lớn đến mức dường như chỉ còn lại hai người trên thế giới này.
Ban đầu, cậu cảm thấy chiếc lưỡi căng cứng chuyển động một cách thô bạo, nhưng rồi nó dần dần thả lỏng và cái cục thịt mềm mại vuốt ve khắp miệng cậu. Mỗi khi nó chạm vào bên trong lợi hoặc một chỗ nào đó trên lưỡi cậu, cậu lại rùng mình và phát ra những âm thanh xa lạ không giống như giọng của mình qua miệng đang bị chặn.
Vì cậu trùm áo khoác lên đầu nên dù có mở mắt ra cậu cũng không thể nhìn rõ mặt Oh Seungpyo. Nếu cậu có thể nhìn thấy mặt cậu ta, cậu đã đẩy cậu ta ra ngay lập tức.
Không, đáng lẽ cậu phải làm như vậy ngay từ đầu…
Jaemin hối hận về thảm họa do sự tò mò trỗi dậy gây ra, khiến cậu càng khó tập trung vào bài giảng mà cậu đã đến muộn. Jaemin cố gắng hết sức để tìm lại phong độ của mình vì cậu biết rằng việc để bản thân mất tập trung như thế này sẽ khiến Oh Seungpyo vui mừng.
Chỉ là bị chó cắn thôi, chỉ là bị chó cắn thôi. Không, hãy nghĩ rằng một con chó đi ngang qua đột nhiên lao tới và liếm môi cậu. Như vậy thì còn chẳng đáng gọi là tai nạn, và nó chỉ là một việc kết thúc sau khi cậu rửa miệng một lần.
Ngay khi cậu xoa dịu được tâm trí mình, con chó đang đi ngang qua lại đột nhiên xuất hiện ở cửa sau lớp học. Những suy nghĩ của Jaemin, những suy nghĩ vừa được sắp xếp lại, lại lan man theo một hướng khác với những quyết tâm trước đó.
Chỉ rửa miệng thôi thì không đủ. Cậu không nên làm ngơ một con chó cứ đột nhiên lao tới liếm môi người khác, mà cậu phải dạy dỗ nó mới đúng chứ?
“Nghĩ kỹ thì tên đó bắt đầu đến học viện này từ bao giờ nhỉ? Trước kỳ nghỉ thìtôi chưa từng thấy.”
Thật kinh khủng khi phải nhìn thấy Oh Seungpyo ngay cả ở học viện, chứ đừng nói đến trường học. Jaemin nghiến răng không phát ra tiếng động. Có thể cậu sẽ bị mắng nếu nói điều này ngay sau khi khai giảng, nhưng khi về nhà, cậu sẽ hỏi bố mẹ xem cậu có thể bỏ học viện và chỉ học thêm ở nhà được không.
Cuối cùng, sau hơn 30 phút, buổi học cũng kết thúc mà không có vấn đề gì xảy ra. Vì khát nước nên Jaemin ra sảnh ngay sau khi buổi học kết thúc và đứng trước máy lọc nước. Cậu đang rót nước vào cốc giấy thì gia sư vừa kết thúc tiết học và đi về phòng giáo viên đã chào cậu.
“Sinh nhật vui chứ?”
“Dạ? À… Vâng ạ. Nhờ thầy ạ. Cảm ơn thầy ạ.”
“Tôi không biết em thân với Seungpyo đấy. Hai đứa cùng nhau cố gắng nhé.”
Jaemin gượng gạo nhếch mép và tiễn gia sư đi về phía phòng giáo viên. Ngay khi cửa đóng lại, vẻ mặt dịu dàng của Jaemin liền đông cứng lại.
Mình lại phải chịu đựng sự hiểu lầm rằng mình thân với tên điên đó chỉ vì 30 phút trốn học. Cậu không thích điều này vì nó sẽ làm xáo trộn cuộc sống học đường vốn dĩ nhàm chán nhưng yên bình của cậu. Dù sao thì trường trung học cũng chỉ là một quá trình chuẩn bị cho việc vào đại học mà thôi.
Jaemin uống thêm một cốc nước lạnh. Cơn nóng ran trong người cậu dịu bớt phần nào.
“Oh Seung, cậu định tiếp tục học ở học viện à?”
“Ừ,tôi cũng là học sinh lớp 11 rồi mà.”
Oh Seungpyo, trong khi đó, lại đang trò chuyện với vài đứa trẻ khác như thể không có gì xảy ra. Jaemin nhìn cảnh đó rồi vò nát chiếc cốc và ném vào thùng rác.
Các buổi học ở học viện kết thúc vào khoảng 9 giờ tối như thường lệ.
Những đứa trẻ vội vã rời khỏi lớp học. Jaemin cũng không ngoại lệ. Tài xế đưa đón có lẽ đã đợi cậu ở dưới rồi. Cậu đã quá mệt mỏi. Sau khi để một chiếc thang máy đông đúc đi, Jaemin quyết định đi cầu thang vì cậu không muốn phải chờ đợi hay chen chúc giữa đám đông.
“Này.”
Cậu đang lững thững đi xuống cầu thang thì nghe thấy một giọng nói gọi cậu từ trên cao. Cậu phớt lờ và bước đi, nhưng bàn tay đã nhanh chóng đuổi kịp và túm lấy vai Jaemin. Jaemin tặc lưỡi rồi quay đầu lại.
“Gì.”
“Cậu bảotôi làm mất điện thoại à. Nhưng sao nó lại được gửi đến nhà cậu? Lại còn gửi bằng đường bưu điện nữa chứ.”
Seungpyo cau mày khi Jaemin im lặng.
“tôiđịnh hỏi cậu chuyện đó trước, nhưngtôi đã quên vì đang bận làm việc khác.”
“…tôikhông có thời gian. Để mai nói chuyện.”
“Và.”
“Lại gì nữa.”
“tôi chỉ trả đũa những gì cậu đã làm vớitôi thôi nên đừng nổi giận nữa.”
Vẻ mặt của Jaemin cũng cau có theo. Thật khó chịu. Nếu cậu ta muốn trả thù thì cứ tự sướng trước mặt cậu đi, cậu ta đã cướp mất nụ hôn đầu của người khác chỉ để trả đũa những gì cậu đã làm với cậu ta ư?… Mặc dù nó cũng giống như bị chó cắn thôi.
“Nghe nói cậu được con gái thích lắm, không biết cậu đã hôn bao nhiêu lần rồi mà lại có thể thản nhiên đến vậy.”
Cậu định bỏ qua và đi tiếp, nhưng cậu không thể nhấc chân lên được. Jaemin thở dài rồi hạ giọng.
“Nếu cậu rẻ tiền đến mức phải bặm môi để trả thù thì có khác gì cái đồ khốn nạn. Cậu cứ sủa mãi hai từ ‘khốn nạn’, hóa ra cậu mới đúng là cái đồ khốn nạn.”
“Này.”
“tôi bảo đừng nói chuyện vớitôi nữa mà, biến đi.”
Lần này, Jaemin đi xuống cầu thang đến nỗi cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình. Khi cậu mở cửa chính của tòa nhà, cậu vô thức giận dữ nghiến răng ken két.
Cậu cố gắng hết sức để xoa dịu tâm trí mình bằng cách hít thở sâu, không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày. Chiếc xe đang đợi Jaemin bật đèn pha từ đằng xa. Jaemin chạy về phía xe.
*******
“Một mình còn lại ở bậc thang, Seungpyo lẩm bẩm một mình, hướng về chỗ Jaemin vừa đứng, vẻ mặt bực bội.
“Cái thằng đó bị điên à? Chính cậu ta khơi mào trước, sao lại nổi giận?”
Chẳng lẽ lời cậu nói sai sao? Chẳng lẽ chuyện xảy ra trước khai giảng thì coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Ryu Jaemin đã lột quần trước mặt mọi người và khiêu khích trước là một sự thật hiển nhiên, Seungpyo chỉ đơn giản là trả lại sự sỉ nhục mà cậu đã phải chịu một cách hiệu quả. Dù Ryu Jaemin có điên đến đâu, bị một thằng con trai khác hôn môi, chắc nó cũng hiểu tâm trạng của cậu lúc đó. Cả hai đã “tặng” cho nhau một đòn, coi như huề nhau.
Seungpyo vừa lẩm bẩm như vậy, vừa lộ vẻ ngượng ngùng, cuối cùng lại nhăn mặt như một người bị oan. Cậu vò đầu bứt tóc, vừa vuốt ngược lên vừa lẩm bẩm chửi rủa.
Trả thù thành công thì tốt thôi. Vấn đề là lẽ ra chỉ nên “xử” Ryu Jaemin thôi, đằng này Seungpyo lại chọn một cách mà bản thân phải hy sinh quá nhiều.
“Chết tiệt…. nụ hôn đầu của mình.”