Error Zone - Chương 27

Seungpyo cau mày như thể bị xúc phạm, nhưng rồi lại giãn ra. Cậu  chỉ hừ một tiếng rồi đưa mic cho cậu ta.

“Thế nêntôi mới không làm người nổi tiếng đấy.”

“Hát thì dở mà tay lại vung loạn xạ thế?”

Khi Jaemin bắt chước động tác tay của Seungpyo một cách khoa trương, Seungpyo lại trả lời một cách cộc lốc.

“Trả tiền để hát thì cần gì hát hay. Chỉ cầntôi thấy vui là được rồi. Chọn nhanh đi.”

“Thôi,tôi không hát đâu.”

“Gì? Không hát thì vào đây làm gì?”

“Ngắm nghía đủ rồi.”

Nghe vậy, mắt Seungpyo mở to hết cỡ.

“Tin đồn cậu chưa từng đến karaoke là thật à?”

Seungpyo nhìn Jaemin như thể nhìn một người kỳ dị. Nếu thực sự là lần đầu tiên đến đây thì có lẽ cậu sẽ chỉ ngồi im không làm gì cả. Jaemin hỏi lại một cách cộc lốc.

“Nhất thiết phải đến thì sao?tôi không thích hát nên không đến.”

“Tốt quá rồi.tôi còn đang nghĩ cách trả thù chuyện cậu giở trò biến thái vớitôi đấy.”

Seungpyo bắt đầu tìm kiếm tên bài hát bằng điều khiển từ xa.

“Hát một bài cậu bảo là không thích thử xem. Thế thìtôi bỏ qua cho chuyện cậu sàm sỡ hôm đó. Đểtôi xem cậu hát hay đến mức nào mà cườitôi nhé.”

Jaemin lại im bặt như ngậm hột thị.

Jaemin biết rõ rằng cậu đã không kiềm chế được sự tức giận nhất thời mà cư xử như một kẻ điên trước mặt Seungpyo. Dù buồn bã vì bị bố cấm đến trường sau ngày hôm đó, nhưng sự thật là cậu cũng cảm thấy may mắn vì không phải chạm mặt Oh Seungpyo.

Nhờ thời gian trôi qua mà giờ đây việc đối mặt với Seungpyo không còn khó xử như trước nữa, nhưng đó là khi cả hai làm ngơ nhau. Tất nhiên, cậu không hề muốn xin lỗi cái tên đã buông lời lẽ thô tục gọi cậu là “thằng đĩ” trước.

Trong khi Jaemin im lặng, Seungpyo đang tự tâng bốc bản thân.

“Má ơi, trên đời này còn ai rộng lượng hơntôi không? Thằng biến thái giở trò biến thái màtôi có báo cảnh sát đâu, có đánh đập đâu? Đã thế còn dắt đi chơi, thậm chí còn bảo bỏ qua chỉ cần hát một bài thôi đấy.”

“Cậu có gì hay ho mà cứ lôi chuyện đó ra thế?”

“Định giết cậu luôn đấy chứ đùa. Cũng may cậu biết điều chuồn nhanh… À mà,tôi cho cậu biết một chuyện.”

Trong lúc đó, Seungpyo đã chọn xong bài hát. Một đoạn nhạc dạo quen thuộc với Jaemin vang lên.

Bài hát mà Seungpyo chọn là bài hát chủ đề của một bộ phim hoạt hình nổi tiếng dành cho trẻ em. Suốt cả năm ngoái, bài hát này cứ vang lên trong chương trình phát thanh của trường, đến nỗi không có học sinh nào của trường Illyang không biết bài hát này. Trong khi đoạn nhạc dạo vui tươi vang lên, Jaemin vẫn không chịu thua mà đáp trả.

“Không phải cậu muốntôi cho cậu xem à, thìtôi cho cậu xem rồi đấy. Có gì mà không hài lòng?”

“Lôi chuyện hồi nào ra đấy? Lúc đótôi không muốn xem.tôi đã bảo rồi, đừng có làm thế.”

“Có ai trói cậu bắt xem đâu? Không thích thì cút đi chứ. Mắt thì mở to nhìn đến hết rồi còn nói vớ vẩn.”

“Thì tại cậu tự nhiên giở trò biến thái nêntôi mới giật mình chứ, đồ ngu!”

Seungpyo tức giận lớn tiếng, Jaemin ném cho cậu  một cái nhìn chế giễu tương tự như lúc hút thuốc trên sân thượng lúc nãy.

“Cứ nói đi nói lại một chuyện… Chán tính cậu ghê.”

“Gì?”

“tôi không muốn nói chuyện đó với cậu nữa, biết chưa?tôi cho cậu cơ hội cuối cùng đấy, ở đây cậu muốn làm gì thì làm. Nhưng cấm có nhắc lại chuyện đó nữa. Muốn giếttôi thì gì? Cứ thử xem có làm được không.”

Seungpyo khẽ cau mày. Cậu  ghé sát mặt vào mặt Jaemin rồi nhếch mép cười chế giễu.

“Thằng nhãi con run rẩy chỉ vì ăn một cái búng trán mà còn ra vẻ.”

“Nếu cứ thích kể công thì búng luôn đi. Búng cả chục cái rồi đừng nhắc lại chuyện đó nữa.”

À, vậy à? Seungpyo hừ một tiếng như thể hỏi lại rồi vươn tay ra. Bàn tay to lớn ngay lập tức chộp lấy cổ áo Jaemin kéo lại. Jaemin khựng lại, siết chặt cơ thể trong giây lát, nhưng rồi ngoan ngoãn bị kéo đến như thể bảo cậu  cứ đánh nếu cậu  muốn.

Trong căn phòng hẹp, cả hai đã ngồi sát vào nhau đến mức gần như dính chặt. Khuôn mặt của cả hai gần đến mức sắp chạm vào nhau vì cái nắm của Seungpyo.

Không ai cầm mic, nhưng máy karaoke vẫn không ngừng phát ra giai điệu vui tươi và ồn ào. Lời bài hát thiếu nhi mà cậu đã nghe chán chê suốt cả năm cứ tự động hiện lên trong đầu Jaemin.

[Chơi đùa là thích nhất. Bạn bè ơi, tập hợp lại đây…]

Trong khi vô thức hát theo bài hát trong lòng để chống chọi với sự im lặng, ánh đèn nhấp nháy liên tục chiếu những màu nguyên sắc đỏ và xanh lên căn phòng tối om. Ánh sáng đỏ và xanh lần lượt lướt qua khuôn mặt của Jaemin ẩn sau áo khoác, và khuôn mặt của Seungpyo đang nhìn cậu với vẻ mặt cứng đờ. Không ai chịu thua mà cứ trừng mắt nhìn nhau.

“Đánh thì đánh nhanh lên…”

Khi thời gian chỉ nhìn chằm chằm vào nhau ngày càng kéo dài, Jaemin không chịu nổi nữa mà mở miệng trước.

Vào lúc đó, Seungpyo vươn tay giật phăng chiếc áo khoác trùm trên đầu Jaemin xuống rồi nhét cả đầu mình vào trong áo khoác.

Bất ngờ, khuôn mặt của cả hai bị nhốt trong một chiếc áo khoác. Mọi thứ xung quanh trở nên tối sầm lại. Jaemin hốt hoảng hít một hơi thật sâu.

“…Ư…!”

Không lâu sau, một tiếng rên nhỏ phát ra. Trái ngược với bàn tay nắm chặt cổ áo và áo khoác của Seungpyo, bàn tay không nắm gì cả của Jaemin hoảng hốt vung vẩy trong không trung rồi một lúc sau rơi xuống đùi Seungpyo. Bàn tay run rẩy vô thức cào nhẹ lên quần cậu .

Tiếng ồn ào của karaoke và trung tâm trò chơi dần lấn át tiếng thở dồn dập.

*Chú thích

Bài hát mở đầu mùa 1 của Pororo the Little Penguin, [Playing is the Best], Lời: Choi Jong-il, Nhạc: Park Hee-jun”

****

Tiếng nhạc nền vui tươi vẫn tiếp tục vang lên. Giữa những âm thanh đó, tiếng máy trò chơi và tiếng người vọng vào.

Nhưng những tiếng ồn đó hoàn toàn không lọt vào tai hai người. Thứ duy nhất họ nghe thấy là tiếng thở ẩm ướt khó phân biệt của mình hay đối phương, và những tiếng rên nhỏ, thấp vô nghĩa tan vào không trung. Có lẽ vì tầm nhìn bị che khuất bởi áo khoác nên âm thanh của nhau càng trở nên lớn hơn.

Với Jaemin, nụ hôn bất ngờ giống một cuộc tấn công chớp nhoáng hay một trò đùa mới hơn là một nụ hôn. Ý là, nó chẳng khác gì khi cậu bị bóng đá đập vào mặt hay khi cậu bị đe dọa sẽ bị búng trán.

“Đồ điên,” cậu định hét lên và đẩy cậu ta ra, nhưng Seungpyo không chỉ chạm môi mà còn đưa cả lưỡi vào miệng cậu. Từ lúc đó, Jaemin cũng bắt đầu vung vẩy tay một cách vô vọng.

“Ưm, ư…”

Cậu không thể phát ra âm thanh nào ra hồn vì miệng đã bị chặn kín. Thật vô lý. Lưỡi của người khác lại ở trong miệng cậu. Lại còn là lưỡi của Oh Seungpyo nữa chứ.

Đáng lẽ trong tình huống này, cậu phải đấm cho cậu ta  một phát, nhưng không hiểu sao Jaemin không làm được mà bất lực giao phó đôi môi của mình. Cậu không thể ngay lập tức gạt bỏ đôi môi đang ép chặt lên môi mình, và cả cái lưỡi đang chuyển động thô bạo bên trong nữa. Bàn tay lạc lõng của Jaemin chạm vào đùi Seungpyo. Cậu hoảng hốt nắm chặt tay lại, và đầu ngón tay cậu cào lên cái chân rắn chắc.

Jaemin thích đọc sách và thường đọc những bài viết tạp nham trên mạng. Không, ngay cả khi không thông qua sách hay internet, cậu cũng không thể không biết nụ hôn là gì. Dù lớn lên trong một gia đình cấm kỵ những chủ đề mang tính chất gợi dục, nhưng trừ khi cậu sống tách biệt với thế giới bên ngoài, còn không thì những thứ đó vẫn luôn hiện diện khắp nơi mà bố mẹ cậu không thể kiểm soát được.

Nhưng cậu chưa bao giờ thực sự muốn…

“Haa.”

“Ư, hức…”

Đầu lưỡi của Seungpyo lướt qua bên trong lợi cậu, khiến cậu vô thức rụt vai lại. Cậu cứ phát ra những âm thanh kỳ lạ. Chúng giống với những âm thanh mà cậu thường vô tình phát ra khi tự sướng một mình, nhưng nhỏ hơn và mờ nhạt hơn một chút, nhưng lại cuồng nhiệt hơn nhiều.

Mỗi khi Jaemin phát ra những âm thanh xa lạ, Seungpyo cũng rên rỉ. Khi Oh Seungpyo phát ra những âm thanh như chó, không hiểu sao Jaemin cũng muốn ngọ nguậy khắp người như thể chỗ nào đó trên cơ thể cậu bị ngứa ngáy. Nhưng thật khó để cậu di chuyển thoải mái trong không gian chật hẹp, đầu bị nhét trong một chiếc áo khoác.

Thời gian trôi qua, cậu càng lúc càng khó thở. Seungpyo cũng vậy, tiếng thở hổn hển của cậu ta  ngày càng lớn hơn.

“A, thôi đi mà…”

Jaemin không chịu nổi nữa nên đẩy ngực Seungpyo ra. Thật bất ngờ, Seungpyo dễ dàng bị đẩy ra.

Seungpyo ra khỏi áo khoác trước, sau đó Jaemin thở dài một hơi lớn và thô bạo ném chiếc áo khoác mà cậu đã trùm lên đầu suốt một lúc lâu.

Khuôn mặt cả hai đều đỏ bừng. Ai nấy đầu tóc rối bù, cổ áo sơ mi cũng nhàu nhĩ xộc xệch. Nếu người ngoài nhìn vào, họ sẽ nghĩ cả hai vừa chơi một trận bóng rổ, cả hai đều đang thở dốc. Tiếng nhạc nền hoạt hình cũng đã tắt.

Chiếc áo khoác bay vụt đến ngực Seungpyo. Jaemin đứng dậy, trừng mắt nhìn Seungpyo không giấu vẻ khinh bỉ.

“Điên à, bị điên à,” cậu định mắng cậu ta , nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Seungpyo như thể cậu mới là người bị hại, cậu thậm chí còn không muốn nói những lời đó. Jaemin vội vã lấy cặp rồi chạy ra khỏi phòng karaoke.

Âm thanh, âm nhạc và tiếng người vụt qua như gió, cậu nhanh chóng rời khỏi trung tâm trò chơi, nhưng Oh Seungpyo đã ở ngay bên cạnh cậu. Cậu ta  lẩm bẩm.

“Cứ thế mà đi à?”

“Đừng có nói chuyện vớitôi, đồ điên.”

Tiếng ồn ào và náo nhiệt của trung tâm trò chơi dần xa, và khi cậu nghe thấy tiếng người đi bộ trên vỉa hè, tiếng ồn của các quầy hàng ven đường và tiếng xe ô tô chạy chậm trên đường, cậu cảm thấy mình đã trở lại cuộc sống thường ngày.

“Thật muốn phát điên.”

Jaemin ôm đầu vì cảm giác chóng mặt. Cậu chỉ định có một cuộc nổi loạn nhỏ trong 30 phút, nhưng chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?

Cậu không đặc biệt hứng thú với những chuyện yêu đương, và cậu luôn phớt lờ những câu chuyện về các bạn nữ mà những đứa trẻ khác quan tâm. Nhưng Jaemin chắc chắn rằng một ngày nào đó cậu cũng sẽ có người yêu. Tất nhiên là sau này. Không phải bây giờ mà là sau khi lên đại học. Đến lúc đó, sẽ có một người khiến trái tim cậu rung động và cậu sẽ có những ngày tháng hạnh phúc.

Vậy nên đây tuyệt đối không phải là nụ hôn đầu. Chẳng khác gì bị chó dại cắn, đó chỉ là một tai nạn mà thôi.

“Đồ khốn nạn!”

Cậu càng cố thuyết phục mình rằng đó chỉ là một tai nạn bị chó cắn, cậu càng tức giận hơn. Jaemin đang im lặng đi bỗng không kiềm chế được cơn giận đang trào dâng nên đã vung cặp lên. Bốp. Trước sự tấn công bất ngờ, Seungpyo đã bị đánh mạnh vào khu vực thái dương.

“A! Ái chà, sao lại đánhtôi!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo