Hà, Seung Pyo khẽ thở ra rồi ngẩng đầu lên. Jae Min, người vừa nãy bỗng nhiên được tự do đôi môi, ngơ ngác nhìn Seung Pyo mà còn chưa kịp khép miệng lại, Seung Pyo liếm môi một cái rồi lại ghé sát mặt vào và thì thầm.
“Sao hôm nay cậu không làm gì hết vậy?”
Seung Pyo lại đâm sâu vào đôi môi đang hé mở và kéo chiếc lưỡi vẫn còn ẩn mình bên trong của Jae Min ra. Đầu lưỡi Jae Min tê rần như điện giật khi Seung Pyo mút mạnh vào đầu lưỡi cậu.
Nó không kết thúc chỉ sau một hai lần. Seung Pyo cứ bám riết lấy lưỡi cậu như thể cậu đang ăn một cây kẹo dẻo rồi mút lấy nó, và Jae Min đã bất lực dâng hiến chiếc lưỡi của mình. Việc một chiếc lưỡi của người khác chen vào trong miệng cậu và di chuyển đã là một trải nghiệm sốc rồi, nhưng cảm giác người khác mút lấy lưỡi cậu lại không khiến cậu ngạc nhiên mà khiến cậu bối rối hơn.
Điều nực cười nhất là mỗi khi cậu bị mút lưỡi phát ra những âm thanh mút mát thì eo cậu lại tự động giật nảy lên… Cảm giác thật là thích thú.
Cậu cứ liên tục cố gắng kìm nén những âm thanh kỳ lạ sắp sửa thoát ra như khi ở phòng karaoke. Jae Min cố gắng điều chỉnh hơi thở đang trở nên gấp gáp vì nóng trong người. Nhưng công tắc lại bị bật ở một chỗ không ngờ đến. Bàn tay của Oh Seung Pyo đang đỡ lấy gáy cậu trượt xuống cổ, và vô thức Jae Min đã nhắm tịt mắt lại và hét lớn.
“Hà…!”
Đó là một giọng nói mà nửa là do cậu giật mình vì đột ngột bị chạm vào da thịt, nửa là do một cảm giác ớn lạnh đang trỗi dậy. Mặt Jae Min đỏ bừng lên ngay cả trước khi cậu có thể nghe thấy âm sắc chắc chắn khác với tiếng la hét đơn thuần. Cậu thở hổn hển như thể vừa chạy bộ xong.
Seung Pyo cũng thả lưỡi cậu ra khi Jae Min hét lên. Hơi thở của Oh Seung Pyo không chỉ trở nên rối loạn mà cậu còn gần như đang thở hồng hộc. Vừa nãy khi hỏi sao hôm nay cậu không làm gì hết thì mặt cậu ta vẫn còn một chút tươi cười, nhưng giờ cậu ta không hề cười mà còn cau có nhìn Jae Min như thể đang tức giận.
Rồi cậu ta đột ngột lao đến, không phải hôn môi mà là hôn lên đường cổ lộ ra giữa cổ áo sơ mi đồng phục. Jae Min giật mình và ngay lập tức đẩy vai cậu ta ra.
“Này, á, điên à, đừng có làm!”
“Sao?”
“Trong trường thì chỉ hôn môi thôi.”
Jae Min nói bừa ra, và Seung Pyo đã nhìn cậu chằm chằm ở ngay trước mặt.
“Vậy thì ở chỗ khác thì làm gì cũng được à?”
Jae Min mím chặt môi và chỉ nuốt nước bọt. Cậu đã lỡ lời và phải thu dọn tàn cuộc rồi.
Nhưng đây là một câu chuyện đáng để suy nghĩ. Dù sao thì cậu cũng đã từng khoe cả dương vật trước mặt Oh Seung Pyo rồi. Hôm qua cậu còn thủ dâm trong khi tưởng tượng đến cậu ta nữa.
Không phải chỉ để hôn môi rồi kết thúc mọi chuyện mà cậu đã để Oh Seung Pyo ngồi cạnh mình, nhưng vấn đề là Jae Min cũng không thể nào đo lường được phạm vi nào thì cậu cho phép. Jae Min đã không trả lời nên Seung Pyo đã đi trước một bước.
“Sau này đến nhà tôi chơi không?”
Thay vì trả lời ngay, Jae Min đã suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Không.”
“Sao.”
“Tôi việc gì phải đến nhà cậu.”
Nghe những lời đó, Seung Pyo ngoan ngoãn lùi người ra. Cậu ta có vẻ đang hụt hẫng.
“Đồ con nít ranh, cứ thăm dò từng chút một.”
“Tôi vẫn chưa tin cậu.”
Những lời đó là thật lòng. Hôn là hôn, còn tin tưởng là tin tưởng. Về nguyên tắc thì không được giao điểm yếu cho một người mà mình không tin tưởng. Có lẽ có vẻ như những lời nói của cậu không hề khớp với việc cậu đã để người ta mút lưỡi đến tê dại, nhưng đó là những gì cậu đang nghĩ trong lòng. Seung Pyo lại hỏi.
“Vậy thì đến bao giờ cậu mới tin tôi?”
“Tôi cũng không biết.”
“Vậy thì cứ hôn môi mãi thôi à?”
“Ừ, tạm thời thì vậy.”
Trước câu trả lời dứt khoát, Seung Pyo rên rỉ một tiếng nho nhỏ rồi gật đầu một cách bất ngờ mà không đòi hỏi gì thêm. Jae Min suy nghĩ kỹ lưỡng rồi nói thêm.
“Gửi nó cho tôi đi.”
“Gửi gì?”
“Ảnh cậu đang thủ dâm ấy.”
“…Cậu thật sự muốn tôi gửi à?”
“Chẳng phải cậu đã bảo là sẽ cho tôi sao.”
“Tôi đã bảo cho không cậu cũng không thèm lấy mà.”
Seung Pyo vừa lẩm bẩm vừa nhìn thẳng về phía trước rồi hỏi.
“Nếu đưa nó cho cậu thì tôi có thể làm gì khác ngoài hôn không?”
“…Không có đâu.”
“Vậy thì sao cậu đã đòi sớm vậy. Để khi nào làm được gì khác thì tôi chụp cho cậu rồi gửi nhé. Được chưa?”
Cái tên này đã là người mở lời trước mà…. Biết là vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy cậu ta là một kẻ nhỏ mọn và tính toán. Jae Min quay mặt về phía trước với cảm giác chỉ có sự nghi ngờ gia tăng. Mặt cậu nóng bừng lên và không có dấu hiệu hạ nhiệt. Vùng dưới của cậu cũng có vẻ… đang hơi cương cứng.
‘Nếu mỗi lần hôn ở trường là mình lại thế này thì phải làm sao đây?’
Jae Min, người thường xuyên giữ được sự bình tĩnh, cũng cảm thấy lúng túng trước những hiện tượng sinh lý của mình và lặng lẽ mím môi lại, thì Seung Pyo bỗng nhiên nói ra một điều kỳ lạ.
“Không phải hôm qua cậu thấy thầy hiệu trưởng đội tóc giả ngược à?”
“Hả?”
“Buồn cười vãi.”
Chỉ cần tưởng tượng thôi thì đó cũng là một hình ảnh buồn cười. Jae Min phản xạ bật cười, nhưng Oh Seung Pyo, người đột ngột nhắc đến câu chuyện về chiếc tóc giả của thầy hiệu trưởng ngay sau khi hôn thì còn khó hiểu hơn cả thầy hiệu trưởng vô tình đội tóc giả ngược.
“Sao tự nhiên cậu lại nhắc đến thầy hiệu trưởng?”
“Tôi chỉ nghĩ là bây giờ phải nghĩ đến những chuyện như vậy thôi. Còn cậu thì sao?”
Jae Min hiểu những lời của Oh Seung Pyo và quay mặt về phía trước. Cậu không muốn nói là mình cũng vậy, nhưng nếu bảo là không thì sẽ là nói dối mất.
Phương pháp cứ nghĩ về thầy hiệu trưởng đội tóc giả ngược hóa ra lại khá hiệu quả, và cơ thể đang nóng bừng của cậu cũng dần hạ nhiệt. Cậu lấy lại lý trí thì lại lo lắng không biết sẽ phải đối mặt với tình huống gì nếu ở lại đây chỉ có hai người. Jae Min vội vàng đứng dậy.
“Tôi ra đây.”
“Tôi cũng.”
Hai người nhìn trước ngó sau rồi nhanh chóng rời khỏi phòng tài liệu. Seung Pyo vội vàng chạy ra sân thể thao để chơi bóng rổ, và Jae Min ngoan ngoãn trở về lớp và ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Cậu thở dài một hơi rồi liếc nhìn xung quanh với ánh mắt cảnh giác, sau đó lấy điện thoại ra và nhanh chóng tìm kiếm.
[Cách hôn giỏi]
Khi kết quả tìm kiếm hiện ra, cậu bỗng nhiên hắng giọng một tiếng như thể đang lén lút làm chuyện xấu và dùng bìa sách che màn hình điện thoại như thể đang đọc sách.
Nếu cậu đã định đến phòng tài liệu dù có gặp Oh Seung Pyo hay không thì đáng lẽ cậu phải chuẩn bị trước mới đúng, cậu đã quá sơ hở rồi. Nếu cậu không muốn bị lép vế trước một tên trai bao chuyên lêu lổng với gái thì cậu cũng cần phải học hỏi thôi. Cậu đã tự tin nói dối rằng đó không phải là lần đầu của mình, nhưng nếu mỗi lần hôn cậu lại chỉ ngạc nhiên một cách ngớ ngẩn và không làm được gì thì Seung Pyo chắc chắn sẽ dần nghĩ rằng có gì đó không ổn.
Jae Min vô thức dùng lưỡi liếm vòm miệng. Cảm giác đôi môi đã bị lôi ra và khuấy đảo điên cuồng bên trong miệng cậu trong phòng tài liệu vẫn kỳ lạ như thường. Bình thường cậu không sống cuộc đời mà ý thức được rằng chiếc lưỡi đang ở trong miệng mình, nhưng giờ thì toàn thân cậu đều đang dồn hết sự chú ý vào lớp niêm mạc trơn nhẵn và miếng thịt nhỏ bên trong môi.
Chỗ này, và chỗ này, và cả phía dưới này nữa…. Jae Min khẽ chạm lưỡi vào từng ngóc ngách mà Oh Seung Pyo đã lướt qua và chạm vào rồi cảm thấy hơi xấu hổ về hành động đó của mình nên đã ngoan ngoãn đặt lưỡi trở lại vị trí cũ.
‘Như thế thì có thể coi là Oh Seung Pyo hôn giỏi không nhỉ?’
Đồ chó, cậu ta đã làm bao nhiêu lần rồi chứ….
Nỗi oan ức khi bị cướp đi nụ hôn đầu một lần nữa dâng trào trong lòng cậu, nhưng mọi sự phẫn uất đều trở nên vô ích một khi cậu đã quyết định hòa theo nhịp điệu của cậu ta. Nếu cậu tức giận vì đã thua thì cậu không nên gặm nhấm cảm xúc đó mà nên cố gắng để có thể giành chiến thắng trong ván sau. Cho dù là học hành, thể thao hay hôn cũng vậy.
Hầu hết thông tin về kỹ thuật hôn trên mạng đều tương tự nhau. Vì tất cả đều dựa trên tiền đề là hôn nhau giữa những người yêu nhau nên ai cũng khuyên rằng ban đầu hãy chú ý tạo ra một bầu không khí lãng mạn. Những câu chuyện về việc đặt tay lên gáy hoặc má để giúp đối phương thư giãn thường xuyên lọt vào mắt cậu.
Khi đọc đến đoạn đó, cậu cảm thấy như thể xúc cảm và nhiệt độ từ bàn tay của Oh Seung Pyo đang đỡ lấy gáy cậu, và cả những ngón tay đang vuốt ve cổ cậu đang sống lại, nên Jae Min đã dùng tay xoa mạnh lên cổ mình.
Không được cố gắng di chuyển lưỡi một cách vô lý hoặc cố gắng chiếm lấy một phạm vi lớn mà phải làm một cách thận trọng, từ từ và nhẹ nhàng.
Không có gì đặc biệt cả. Jae Min lấy lại sự tự tin và đóng màn hình lại.
#Ván cược thứ hai
Oh Seungpyo đối diện với khuôn mặt của Ryu Jaemin.
Đôi mắt không mở to cũng không nhắm nghiền, mà khép hờ dưới mí mắt rũ xuống, không nhìn thẳng vào Seungpyo. Vẻ mặt ấy trông vừa lạnh lùng, lại vừa hờ hững.
Khuôn mặt được gọt đẽo tỉ mỉ đến từng tỷ lệ giữa các đường nét, đến cả vị trí của lông mày cũng hoàn hảo, lại không hề có biểu cảm, khiến người ta có cảm giác rợn người như đang đứng trước một bức tượng điêu khắc trong phòng mỹ thuật.
Chỉ cần hơi nóng giận một chút là lại luyên thuyên những lời điên rồ, vậy mà lại ra vẻ lạnh lùng, khiến Seungpyo muốn tạo ra một biểu cảm gì đó trên khuôn mặt kia. Seungpyo vươn tay, giật mạnh cà vạt đồng phục của Ryu Jaemin, tháo ra rồi ném đi.
Jaemin không gạt tay cậu ra mà ngoan ngoãn đứng im. Seungpyo vừa thô bạo cởi từng nút áo sơ mi của Jaemin, vừa thì thầm ra lệnh:
“Quần thì tự cởi đi.”
Jaemin để lộ hết phần ngực, cúi người cởi quần, để lộ cả đôi chân trần. Bên trong quần đồng phục là một chiếc quần lót boxer màu đen và đôi tất. Seungpyo lại thì thầm:
“Cởi cả quần lót ra.”
Lần này Jaemin có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn kéo chiếc cạp quần co giãn xuống. Phần bụng dưới trắng nõn của Ryu Jaemin săn chắc và mịn màng, không chút mỡ thừa.
Trong đoạn video mà cậu xem năm ngoái, Ryu Jaemin cũng có dáng vẻ tương tự như bây giờ, thở hổn hển và tự mân mê dương vật của mình. Trong video không có tiếng, nhưng Seungpyo đã từng trải nghiệm, chính xác hơn là bị trải nghiệm, những âm thanh mà Jaemin phát ra khi làm chuyện đó.
Nghĩ đến bản thân mình lúc đó, sợ hãi như chuột nhắt trước rắn, chỉ biết trơ mắt nhìn, căng thẳng đến cứng đờ, không làm được gì, Seungpyo vẫn cảm thấy xấu hổ đến nóng bừng cả mặt. Cậu muốn cho Ryu Jaemin nếm trải sự nhục nhã tương tự. Một nụ hôn bất ngờ không thể nào bù đắp được cảm giác mà cậu đã trải qua lúc đó. Phải làm gì để trả thù đây?
“Nghiêm… nghỉ!”
“Tại sao…”
“Nhanh lên.”