Error Zone - Chương 36

Có lẽ vì ngày hôm trước đã lãng phí tinh thần vào những việc vô ích ở khắp mọi nơi nên ngày hôm sau cậu cảm thấy uể oải ngay từ sáng. Jae Min ăn qua loa rồi vội vàng ra khỏi nhà.

Thời tiết ngày càng ấm lên từng ngày như thể mùa xuân năm nay muốn đến sớm hơn. Trời vẫn còn se lạnh, nhưng đã có nhiều đứa trẻ chỉ mặc áo khoác đồng phục đến trường mà không cần áo khoác hay áo gió.

Chào, chào. Jae Min chào hỏi những đứa trẻ một cách hời hợt rồi ngồi vào chỗ. Tiếng ồn ào của những đứa trẻ đang nói chuyện rôm rả từ sáng sớm đối với Jae Min ngày hôm nay, giống như âm thanh từ một thế giới khác, từ thế giới phía bên kia cậu vậy.

“Oh Seung Pyo, làm bài tập tiếng Anh chưa?”

“Tôi định làm bây giờ đây.”

“Lát nữa làm xong cho tôi xem ké với.”

“Ừ.”

Ngay cả trong mớ âm thanh hỗn tạp, ồn ào từ nhiều giọng nói lẫn lộn, cái tên đáng ghét đó vẫn lọt vào tai cậu một cách rõ ràng. Cậu đã không cố ý để ý đến và cũng không muốn vậy, nhưng nó lại quá rõ ràng, giống như món đồ thất lạc lấp lánh mà cậu cố tình thò tay vào vũng nước bùn đục ngầu để vớt lên vậy.

Jae Min cau mày một mình. Có lẽ vì hôm qua cậu đã làm cái chuyện đó một mình nên cậu không muốn nhìn về phía Oh Seung Pyo. Lời của đứa trẻ đã nhờ Oh Seung Pyo cho xem bài tập tiếp tục vang lên.

“Giờ ăn trưa đi chơi bóng rổ không?”

“Chơi chứ. Hôm nay thời tiết ấm áp, chạy nhảy chắc thích lắm.”

“Hôm qua cậu không có nên suýt nữa là thua rồi. Tìm mãi không thấy cậu đâu, cậu đi đâu vậy?”

“Ngủ trưa.”

“Ở đâu?”

“Ở chỗ không có ai.”

Cậu cảm thấy như thể nếu cậu quay sang bên cạnh ngay bây giờ thì mắt cậu sẽ chạm ngay mắt Oh Seung Pyo. Cậu lo lắng rằng cậu sẽ bị phát hiện ra là đang nghe lén câu chuyện của cậu ta vì biểu cảm của cậu đang trở nên cứng đờ.

Jae Min đeo tai nghe và cố tình chống cằm bằng tay ở bên phía Seung Pyo. Ở trường, chỉ cần giả vờ học hành là có thể trốn tránh và che giấu bản thân trong hầu hết mọi tình huống. Dù cậu có lẫn vào giữa đám đông thì diện tích bàn học này vẫn là không gian riêng của Jae Min, tách biệt với những người khác. Vì ít nhất trong trường cũng không có ai cố tình động chạm đến học sinh đứng nhất toàn trường đang học hành cả.

Vào giờ ăn trưa, Jae Min ăn qua loa như khi ăn sáng rồi nói rằng mình có việc phải đi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi trước những đứa trẻ khác.

Có lẽ mọi người đang ăn hoặc ra ngoài chơi nên trong lớp chỉ còn lại một vài đứa trẻ. Cậu dọn dẹp chỗ ngồi rồi bước ra hành lang. Hành lang cũng vắng vẻ, không có mấy người qua lại.

‘Giờ mà đi thì để làm gì chứ?’

Một câu hỏi như vậy xuất hiện trong đầu cậu, nhưng dù không có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm qua thì phòng tài liệu cũng là một nơi thích hợp để cậu ở một mình và tận hưởng thời gian yên tĩnh. Đó là nơi mà các giáo viên thường xuyên ra vào để chuẩn bị cho tiết học nên những đứa trẻ không muốn bị chú ý sẽ không bén mảng đến, và vào những lúc như giờ ăn trưa thì các giáo viên cũng không cố tình tìm đến đó. Hơn nữa, cậu có thể khóa cửa từ bên trong, và cũng có vài cái ghế không dùng đến ở đó, nếu cậu ghép chúng lại thì cậu có thể ngủ trưa như lời Oh Seung Pyo nói.

Dù biết rằng phía bên kia đang trống rỗng, nhưng Jae Min vẫn do dự một chút trước khi mở cửa. Cậu lặng lẽ nhìn thẳng về phía trước như một người đang đứng trước lối vào một thế giới khác rồi mở toang cửa ra như thể đã quyết tâm.

Trong phòng tài liệu mà cậu vừa đối mặt đương nhiên là không có ai cả. Jae Min tự cười nhạo bản thân vì đã căng thẳng vô ích. Cậu cũng thả lỏng vai mình.

Vì nơi này đóng vai trò là một nhà kho nên không có hệ thống sưởi riêng, nhưng ánh nắng chan hòa từ cửa sổ chiếu vào nên bên trong sáng sủa và ấm áp. Dù không được dọn dẹp kỹ lưỡng nên có một chút bụi bay lơ lửng ở đây đó, nhưng không đến mức phải để ý đến.

‘Chắc vào mùa hè sẽ nóng lắm.’

Trong lúc suy nghĩ những điều nhạt nhẽo như vậy và bước vào bên trong để đóng cửa lại, cậu cảm thấy một lực tác động khiến cánh cửa rung lắc như thể ai đó đang nắm lấy tay nắm cửa từ bên ngoài.

Cậu buông tay ra thì cánh cửa vừa nãy suýt đóng lại đã mở toang ra. Một học sinh cùng lớp với vẻ mặt cứng đờ đang đứng ở phía bên kia. Vừa chạm mắt nhau thì trái tim vốn đang bình yên của cậu bỗng nhiên xao động như có sóng đang nổi lên, nhịp tim cậu đập nhanh hơn. Jae Min cũng cố gắng làm cho mặt mình cứng đờ vì sợ cậu sẽ bị phát hiện ra những bí mật của mình.

“Cậu nhầm ngày à? Hôm qua tôi bảo cậu đến mà.”

Oh Seung Pyo, người đã đột ngột xuất hiện như thể cậu ta vừa dịch chuyển không gian, gấp gáp hỏi mà không nói lời mở đầu.

Jae Min đã không hiểu ngay câu hỏi đột ngột đó, rồi cậu thở dài ngắn gọn một tiếng vì cảm thấy thật nực cười và bước đi.

“Tôi không đến để gặp cậu.”

“Vậy giờ ăn trưa cậu đến đây làm gì.”

“Tôi chỉ đến để nghỉ ngơi một mình thôi.”

Jae Min kéo một chiếc ghế trống ra và ngồi phịch xuống.

“Trong lớp ồn ào lắm.”

“Có mấy đứa đâu.”

“Nhưng vẫn ồn ào. Tiếng la hét từ sân thể thao cũng vọng vào hết mà.”

Oh Seung Pyo đã không quay lưng bỏ đi dù cậu đã nói rằng cậu không đến để gặp cậu ta. Đúng như dự đoán. Chẳng những vậy, cậu còn bước theo vào bên trong phòng tài liệu và khóa chặt cửa.

Nhìn cái cách cậu cởi áo khoác và xắn tay áo đồng phục lên thì có vẻ như cậu đã định ra sân thể thao chơi bóng rổ, nhưng rồi cậu đã vội vàng đổi hướng. Nghĩ lại thì, không phải cậu ta đã hẹn chơi bóng rổ vào giờ ăn trưa sao. Jae Min nghiêng đầu và hỏi.

“Cậu không cần ra chỗ mấy đứa kia à?”

Seung Pyo cười khẩy một cách thản nhiên.

“Cậu là cuộc hẹn ưu tiên mà.”

Rồi cậu ta cũng kéo một chiếc ghế, ngồi cạnh cậu và dò xét cậu. Jae Min vô thức nhìn chằm chằm vào mắt Seung Pyo.

Nếu mình bảo đã dùng cậu làm công cụ thủ dâm thì liệu cậu ta sẽ thích hay không thích nhỉ? Cậu ta sẽ lại nổi giận vì mình đã dùng cậu ta để thay thế cho lũ rác rưởi trên mạng à?

Trong lúc Jae Min đang tự trả lời câu hỏi mà cậu sẽ không hỏi, Seung Pyo nheo mắt lại một chút rồi trách móc cậu với nụ cười ngượng ngùng không hợp với cậu ta.

“Nhìn cái gì đấy?”

Cái tên này đang làm cái trò nháy mắt đưa tình gì vậy. Jae Min thầm mắng cậu ta.

Oh Seung Pyo, người đã cau có suốt cả ngày hôm qua, giờ đang kìm nén nụ cười, như thể cậu thật sự nghĩ rằng Jae Min đã nhầm ngày và đến phòng tài liệu ngày hôm nay. Cái bộ dạng đó thật trơ trẽn đến mức khiến người ta phải xấu hổ thay cho cậu ta.

“Nhưng mà hôm qua cậu định nói gì đấy?”

Trước câu hỏi của Seung Pyo, Jae Min chỉ chớp mắt. Có lẽ Seung Pyo đã nhận ra rằng cậu không biết cậu ta đang chỉ đến điều gì nên cậu đã giải thích thêm.

“Thì cái chuyện mà hôm qua cậu định nói trong phòng âm nhạc ấy, nhưng mà có thầy giáo bước vào nên không nói được ấy.”

“À.”

Jae Min nhớ lại khoảnh khắc đã trôi qua một cách nhanh chóng và đảo mắt nhìn quanh.

Ngày hôm qua cậu đã định nói cho Oh Seung Pyo nghe một câu trả lời mẫu mực và đúng đắn. Rằng tôi không muốn quan tâm đến những chuyện khác cho đến khi tôi lên lớp 3 và chuyện thi đại học của tôi được quyết định. Rằng tôi tiếc cả thời gian cãi nhau với cậu như thế này và tiếc cả sự tập trung mà tôi đã bị cậu cướp mất.

Rằng tôi đã không làm hại ai bằng việc đăng những tấm ảnh đó lên mạng, và nếu không có cậu thì tôi đã không lãng phí thời gian và sức lực như thế này rồi, nên với tôi thì sẽ tốt hơn nhiều. Vì vậy, xin cậu hãy quên những chuyện đã xảy ra ở năm lớp 1 và đừng quan tâm đến nhau nữa.

“Quên rồi.”

Không chỉ Oh Seung Pyo là người duy nhất thay đổi thái độ chỉ trong một ngày. Ai cũng biết rằng con người dễ trở nên chai sạn trước những kích thích giống nhau, và một khi đã nếm trải những kích thích mạnh hơn thì họ không thể quay trở lại như trước và ngày càng muốn có những kích thích mạnh hơn.

Jae Min giờ đã lờ mờ nhận ra. Sự thật rằng những ánh mắt chế giễu và những lời chế nhạo bẩn thỉu đang trực diện nhìn cậu, có lẽ là một công cụ hữu ích hơn cho cậu so với sự quan tâm méo mó mà những người không quen biết trên mạng đã dành cho cậu.

Vậy thì có lẽ cậu có thể lợi dụng lẫn nhau với Oh Seung Pyo cho đến khi tình hình thay đổi thì sao. Vừa dứt lời đáp lại ngắn gọn và chìm vào suy nghĩ thì mặt Seung Pyo bỗng nhiên tiến sát đến gần.

“Vậy tôi làm nhé?”

Jae Min không trả lời thành tiếng mà chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu.

Môi sắp chạm vào môi đến nơi, nhưng Seung Pyo vẫn chưa áp môi mình vào môi cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Jae Min rồi hỏi.

“Cậu không nhắm mắt à?”

Trong phòng karaoke ở khu trò chơi điện tử, vừa tối vừa hẹp, mà cậu còn trùm cả áo khoác đồng phục lên nữa nên hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt cậu. Nụ hôn ngày hôm qua quá đột ngột nên cậu chỉ tiếp xúc với cậu trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Giờ hai người đang ngồi cạnh nhau dưới cửa sổ nơi ánh nắng chan hòa chiếu vào. Đây là lần đầu tiên cậu hôn người khác mà lại nhìn rõ mặt người ta đến vậy. Jae Min mở to mắt hơn và hỏi ngược lại.

“Cần thiết à?”

Seung Pyo hừ một tiếng, lẩm bẩm một mình như thể cậu đang băn khoăn điều gì đó rồi đến gần hơn mà không nhắm mắt và cuối cùng đã chạm môi mình vào môi cậu. Cảm giác môi chạm môi vẫn kỳ lạ như thường, Jae Min dù đang mở mắt nhưng vẫn giật mình và run rẩy vai như thể bị sốc.

Lần đầu tiên ở phòng karaoke quá đột ngột nên nó giống như một cuộc tấn công bất ngờ hơn là một nụ hôn. Jae Min, người đã bị tấn công bất ngờ, đã ngạc nhiên trước sự xâm phạm bí mật mà cậu chưa từng cảm nhận trước đây, và cậu đã bối rối trước cảm giác lớp da thịt ẩm ướt bên trong miệng tiếp xúc với người khác.

Cảm giác như những viên kẹo pop rocks nổ lách tách liên tục trong đầu cậu vậy. Mọi thứ đều tê rần đến tận đỉnh đầu, nên cậu không thể nhớ rõ cảm giác chạm vào môi.

Oh Seung Pyo vẫn chưa đẩy lưỡi vào mà chỉ áp môi mình vào môi cậu và nhìn cậu. Cậu chưa từng nhìn thẳng vào mắt người khác gần đến vậy nên khoảnh khắc này vô cùng xa lạ. Phải làm thì làm nhanh lên đi. Có lẽ vì quá sáng nên cậu cảm thấy có một sự ngượng ngùng khác lạ đang ngứa ngáy trên sống lưng cậu, cái cảm giác mà cậu chưa từng cảm nhận trước đây khi ở cùng với cậu ta.

Chẳng lẽ cậu ta lại có ý định trêu chọc mình nữa à? Mình bảo cậu ta tránh ra nếu cậu ta không định làm đàng hoàng thì sao. Vừa nghĩ vậy thì Oh Seung Pyo bỗng há miệng và tiến vào.

“Ư…”

Cậu không muốn giật mình hết lần này đến lần khác như một kẻ nghiệp dư, nhưng trái với mong muốn, Jae Min lại run rẩy vai một lần nữa. Cậu cảm thấy Oh Seung Pyo đang nắm lấy gáy cậu như thể đang đỡ lấy đầu cậu.

Chiếc lưỡi vừa xâm nhập vào trong miệng không hề khuấy đảo bên trong một cách thô bạo và vội vã như lần trước. Nó nhẹ nhàng xoa nhẹ như thể đang trêu chọc đầu lưỡi cậu rồi dần dần đẩy sâu vào bên trong, từ từ lướt qua bên trong răng và vòm miệng, rồi ôm trọn lấy chiếc lưỡi của Jae Min đang dừng lại ở đó.

Đầu óc cậu trở nên mơ hồ. Cậu đã cố gắng mở to mắt đến cùng, nhưng vô thức mắt cậu lại nhìn xuống. Jae Min không nhận ra hàng mi của cậu đang run rẩy.

Jae Min đã từng phản ứng nhiệt tình đến mức Oh Seung Pyo đã trách cậu là không phải cậu cũng động lưỡi dữ lắm à, nhưng lần này cậu không thể động đậy như một con bọ bị ếch tóm được và hoàn toàn phó thác bản thân cho Seung Pyo. Cậu có thể trả đũa bằng cách đáp trả lại hành động khuấy đảo bên trong miệng, nhưng cậu không biết phải đáp trả lại kiểu hôn này như thế nào.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo