Error Zone - Chương 39

Seungpyo đi theo hướng của mình, Jaemin đi theo hướng của Jaemin, cả hai đều nhìn về hướng khác như thể đích đến của họ hoàn toàn khác nhau. Nhưng khi đến cuối hành lang, cả hai đều ngó nghiêng xung quanh mà không ai bảo ai, và tranh thủ lúc vắng người để nhanh chóng bước vào phòng tư liệu.

Khi cửa đóng lại, Jaemin đối diện với Seungpyo và hỏi:

“Sao?”

Sao cái gì mà sao? Rõ ràng là biết cả rồi còn đi theo. Seungpyo bật cười.

“Giờ mà còn giả vờ ngây thơ, ngốc nghếch thì có ai tin không?”

“Sáng sớm đã giở trò.”

“Đằng nào cũng chỉ hôn nhau thôi, chờ đến giờ ăn trưa làm gì.”

Nếu cứ cùng nhau rời khỏi chỗ ngồi vào mỗi giờ ăn trưa, lũ bạn sẽ nhanh chóng nghi ngờ. Đặc biệt là Oh Seungpyo, một người nổi tiếng được nhiều người tìm kiếm.

Chỉ cần 10 phút giải lao giữa giờ là đủ để hôn nhau. Hoặc là khoảng thời gian trống trước khi giáo viên chủ nhiệm vào lớp như bây giờ. Seungpyo nói thêm.

“Làm nhanh còn tập trung nghe giảng hơn.”

Nếu không làm trước, chắc chắn cậu sẽ không thể tập trung vì cứ liếc nhìn Ryu Jaemin mãi do dư âm của giấc mơ đêm qua. Bàn tay của Seungpyo sắp chạm vào Jaemin.

“Sao cửa ở đây lại khóa nhỉ?”

Ầm, ầm, Seungpyo giật mình rụt tay lại vì tiếng động bất ngờ vang lên sau lưng. Jaemin cũng mở to mắt và mím chặt môi.

“Có ai không?”

Cả tiếng gõ cửa cũng vang lên rõ ràng. Jaemin cắn nhẹ môi rồi vội vàng đến mở cửa. Một giáo viên đang đứng ở đó.

“Ryu Jaemin, em làm gì ở đây vậy? Ơ, Seungpyo cũng thế?”

“Chúng em có chuyện muốn nói ạ… Lớp hơi ồn ào quá. Tụ ý vào đây, em xin lỗi ạ.”

“Nói chuyện gì mà còn phải khóa cả cửa lại vậy? Nói xong chưa? Nếu không có gì để lấy thì mau về lớp đi.”

“Vâng.”

Cả hai cố tỏ ra bình thường khi rời khỏi phòng tư liệu, nhưng tim họ đập loạn xạ như nhau. Trên đường trở về lớp với vẻ mặt ủ rũ, Seungpyo lẩm bẩm.

“Từ giờ không đến phòng tư liệu được nữa rồi.”

Jaemin chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Seungpyo khẽ thở dài.

Chỉ hôn một cái mà cũng khó tìm chỗ quá, mình hiểu tại sao Ryu Jaemin lại chọn internet làm sân khấu cho những trò biến thái của cậu ta rồi. Thật không dễ dàng để thỏa mãn những tò mò về tình dục của tuổi thanh xuân một cách an toàn. Jaemin lầm bầm.

“Đã bảo là sao cứ gọi người ta ra từ sáng sớm làm gì.”

“Làm vào buổi sáng thì còn tập trung học được hơn chứ sao.”

Đêm qua tôiđã mơ về cậu đấy. Nên tôimuốn làm nhanh lên. Đương nhiên là Seungpyo không thể nói ra những lời đó, mà chỉ nuốt chúng cùng với nước bọt.

Cả hai là bạn cùng lớp, học cùng trường, cùng lớp. Họ đã hôn nhau rồi, và bây giờ họ đang ở ngay bên cạnh nhau, nhưng tất cả những gì họ có thể làm là bước đi và nhìn thẳng về phía trước, như thể không có gì xảy ra.

“Giờ ra chơi gặp nhau nhé.”

Jaemin gật đầu trước lời thì thầm của Seungpyo trước khi vào lớp, nhưng hôm nay vận may của họ không tốt.

Sau giờ học thứ nhất, có một giáo viên tìm Seungpyo và cậu phải nói chuyện với thầy một lúc, và sau giờ học thứ hai, Jaemin lại có việc phải đến phòng giáo viên.

Sau giờ học thứ ba, một vài đứa trẻ có chuyện muốn nói với Jaemin và dính chặt lấy chỗ cậu ấy, không chịu rời đi, và trong giờ học thứ tư, một bạn trong lớp làm đổ nước ngọt lên chỗ Seungpyo và cậu phải ở lại dọn dẹp. Trong giờ ăn trưa, câu lạc bộ đọc sách của Jaemin đã có hẹn trước.

Cả hai không thể tạo ra một chút thời gian riêng nào trong suốt vài giờ liền.

“Bực thật.”

Seungpyo cảm thấy sôi máu. Cuối cùng thì cậu thậm chí còn chưa chạm được vào đầu ngón tay của cậu ấy, chứ đừng nói đến môi, và giờ học thứ năm đang đến gần. Đó là giờ thể dục chung.

Sau khi ăn trưa vội vã và vận động một chút ở sân trường hoặc hành lang để tiêu hóa thức ăn, giờ thể dục được xếp vào giờ học thứ năm, khi học sinh đang uể oải, thường không được hoan nghênh. Nhưng nếu đó là giờ thể dục chung với các lớp khác thì lại là một câu chuyện khác. Có một cách nhất định để trải qua giờ thể dục chung.

Khởi đầu giống như các giờ thể dục bình thường. Hôm nay họ sẽ luyện tập rê bóng để chuẩn bị cho bài kiểm tra thực hành thể dục sau này.

Nhưng mối quan tâm thực sự của các học sinh không phải là việc luyện tập rê bóng, vốn không được tính vào điểm đánh giá, mà là trận đấu bóng rổ giữa các lớp sẽ diễn ra trước khi giờ học kết thúc 20 phút. Vào những ngày luyện tập các môn thể thao đồng đội trong giờ học chung, giáo viên thể dục luôn sử dụng các trận đấu giữa các lớp để khơi dậy sự hứng thú của học sinh. Hôm nay là bóng rổ, nhưng cũng có những ngày họ chơi bóng đá hoặc bóng chuyền.

“Chúng ta nên lên chiến lược thế nào đây?”

Tung tung tung tung, vì học sinh từ cả hai lớp đang tung bóng ở khắp mọi nơi, nên tiếng ồn trong phòng tập thể dục rộng lớn vang vọng đến mức khiến tai ù đi. Không thể nghe thấy những gì người khác nói nếu không nói chuyện ở cự ly gần.

Trong khi chia nhóm và luyện tập chuyền bóng và rê bóng, các học sinh vẫn đang hăng hái họp bàn chiến lược cho trận đấu. Bóng rổ là một trận đấu 5 người, vì vậy không phải tất cả các học sinh đều có thể tham gia. Nhiều học sinh không muốn tham gia trận đấu, và mặc dù giáo viên muốn càng nhiều học sinh tham gia càng tốt, nhưng hầu hết các cầu thủ ra sân đều là những gương mặt quen thuộc.

Một học sinh nói một cách nghiêm túc.

“Trước hết thì phải có Oh Seungpyo và Ryu Jaemin đã. Ryu Jaemin! Cậu chơi chứ?”

“Ơ?”

“Lát nữa cậu ra sân chứ?”

Jaemin, người đang luyện tập rê bóng ở nhóm khác, chớp mắt ngạc nhiên như thể nhận được một câu hỏi bất ngờ, rồi lúng túng gật đầu.

“Vậy thì đến đây đi. Nói chuyện với nhau một chút!”

Jaemin di chuyển đến nhóm của Seungpyo. Cậu có vẻ hơi ngượng ngùng khi tìm chỗ đứng rồi cẩn thận hỏi.

“Tôi mới chơi bóng rổ có một lần năm ngoái thôi, ra sân có sao không?”

“Lúc đó cậu chơi giỏi lắm mà. Bọn tôi đều thấy cả. Cậu và Oh Seungpyo ở cùng một lớp, nên sức mạnh của lớp mình mạnh nhất từ trước đến giờ đấy. Phải tận dụng chứ.”

Jaemin gõ quả bóng xuống sàn với vẻ mặt khó tả. Đó là một biểu cảm mà cậu ấy chưa từng thể hiện trước mặt Oh Seungpyo, trông vừa vui mừng lại vừa ngượng ngùng.

Seungpyo bĩu môi một cách vô cớ. Ai là người khiến tên học sinh gương mẫu chưa từng ra sân phải nổi điên lên và kéo cậu ta ra sân chứ? Nhìn lại thì Oh Seungpyo là thầy dạy bóng rổ của Ryu Jaemin. Dù chỉ là một thời gian ngắn, cậu cũng đã dạy cậu ta những bài đặc biệt về ném ba điểm.

“Oh Seung, chúng ta phải làm gì đây?”

Trong khi cậu đang lẩm bẩm một mình, một đứa trẻ đứng bên cạnh hỏi. Dù sao thì Oh Seungpyo luôn là chỗ dựa đáng tin cậy nhất, là át chủ bài và huấn luyện viên của mọi người mỗi khi có trận đấu bóng rổ.

Hmm. Seungpyo chìm vào suy nghĩ trong một thời gian ngắn rồi lập tức mở miệng.

“Trước hết thì Kim Kyungwon sẽ đảm nhận vị trí trung phong.”

“Tôiá? Một trong hai người là cậu hoặc Ryu Jaemin phải làm chứ. Hai cậu cao hơn mà.”

Đứa trẻ được giao trọng trách trung phong giật mình hỏi lại.

“Jaemin ném và ghi điểm giỏi mà? Để cậu ấy đứng dưới rổ thì hơi phí.”

Điều đó không sai, nhưng tốt hơn hết là Jaemin cao hơn nên đảm nhận vị trí trung phong cũng không phải là một chiến lược tồi. Dù sao thì ném và ghi điểm cũng là những yếu tố quan trọng đối với vị trí trung phong.

Nhưng Seungpyo nhớ lại trận đấu năm ngoái, khi cậu và Jaemin mỗi người đều đảm nhận vị trí trung phong. Trung phong là vị trí phải chịu trách nhiệm phòng thủ rổ, vì vậy tranh chấp cơ thể là điều cần thiết.

Nghĩ đến việc cậu và Ryu Jaemin đã cọ xát vào nhau để tranh giành vị trí như thế nào… Cậu kết luận rằng không cần thiết phải để người khác cọ xát với Ryu Jaemin như vậy. Mặc dù Ryu Jaemin và cậu không có mối quan hệ gì, nhưng dù sao thì họ cũng đã hôn nhau rồi.

“Và mọi người cũng biết là tôikhông chơi trung phong mà. Vì vậy Ryu Jaemin sẽ là tiền đạo cánh nhỏ và tôisẽ là hậu vệ dẫn bóng.”

“Cậu là hậu vệ dẫn bóng á?”

Hậu vệ dẫn bóng phải di chuyển chủ yếu xung quanh việc chuyền bóng và phòng thủ, đồng thời phải nắm bắt tốt con đường và dòng chảy của trận đấu, vì vậy vị trí này thường được đảm nhận bởi những cầu thủ tương đối thấp bé và nhanh nhẹn.

Việc Oh Seungpyo đảm nhận vị trí đó chẳng phải là lãng phí thể chất hay sao? Các học sinh có vẻ không mấy hài lòng khi Oh Seungpyo, người vẫn đang phát triển nhanh chóng và cao gần 190 cm, lại quyết định đảm nhận vị trí hậu vệ dẫn bóng.

“Ryu Jaemin cứ tập trung tìm khoảng trống và ghi bàn thôi. Tôisẽ xem đường và chuyền cho cậu.”

“Ừ…”

“Những người còn lại thì cứ chạy và nắm bắt dòng chảy của trận đấu cùng với tôi. Trước mắt thì chúng ta cứ theo chiến lược chính đó đi.”

Mọi người đều gật đầu khi Seungpyo nói xong. Ban đầu thì họ cảm thấy khó hiểu, nhưng rõ ràng đây là một chiến lược mà những đứa trẻ ở lớp bên cạnh không thể ngờ tới. Trong trận đấu năm ngoái, Jaemin đã chơi rất tốt ở vị trí trung phong và có cả Oh Seungpyo nữa, nên đối thủ chắc chắn sẽ đoán rằng Jaemin sẽ tập trung vào phòng thủ hơn là ghi điểm.

Mọi người thầm thán phục khi thấy cậu ta luôn đứng thứ hai toàn trường dù có vẻ như lúc nào cũng chỉ biết chơi, quả đúng là một kẻ đầu óc thông minh, trong khi Jaemin đảo mắt có vẻ hơi căng thẳng.

“Liệu có ổn không khi mà tôichưa hề luyện tập hay thi đấu gì kể từ trận đấu năm ngoái?”

“Tôicũng không thường xuyên làm thế mà. Không sao đâu, cơ thể cậu đều nhớ hết cả, cứ làm rồi sẽ nhớ lại thôi.”

Một đứa trẻ an ủi sự lo lắng của Jaemin. Seungpyo im lặng nhìn Jaemin rồi ra hiệu.

“Đến đây đi.”

Cả hai rời khỏi lũ bạn và đi đến gần rổ. Seungpyo đưa bóng cho cậu.

“Tôiđã dạy cậu cách ném bóng năm ngoái rồi mà. Cứ làm theo những gì cậu nhớ đi.”

Jaemin nuốt nước bọt với vẻ mặt căng thẳng và nhấc quả bóng lên. Cậu cẩn thận không dồn quá nhiều sức vào tay. Cậu nhìn vào rổ với vẻ mặt cứng đờ tập trung vào một điểm, sau đó hơi khuỵu gối rồi nhẹ nhàng và im lặng nhảy lên và duỗi tay ra.

Những đứa trẻ khác cũng đang nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng trước rổ. Quả bóng bay lên dưới ánh mắt của khán giả và bay một cách hoàn hảo mà không va vào rổ một lần nào, rồi rơi xuống một cách trơn tru.

Trong khi quả bóng nảy vài lần trên sàn và lăn lông lốc rồi dừng lại, Jaemin, người đã ghi bàn sau một thời gian dài, chỉ ngơ ngác nhìn vào rổ. Seungpyo hỏi với giọng điệu không mấy cảm xúc.

“Nhớ ra rồi à. Giờ làm được rồi chứ?”

“… Ừ.”

“Làm gì thế. Nhặt bóng đi.”

Jaemin tỉnh cả người và ngay lập tức chạy đi nhặt bóng. Nhìn bóng lưng cậu nhanh chóng chạy đi mà không cãi lời một câu nào, Seungpyo thầm hài lòng.

“Nào, giờ thì thôi luyện tập và bắt đầu thi đấu thôi. Mọi người chờ lâu rồi đúng không?”

“Vâng!”

“Các cầu thủ của mỗi lớp đã chọn xong chưa?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo