Readers thân mến, Eka đang sửa lại bộ này, nếu bạn đọc thấy lủng củng chỗ nào vui lòng liên hệ Fanpage Team Ekaterina
“Vâng ạ”
Giáo viên thông báo kết thúc buổi luyện tập và bắt đầu trận đấu. Sự thật lầ Seungpyo và Jaemin, những người luôn đứng nhất và nhì toàn trường và đã thể hiện một màn trình diễn thú vị nhất trong các trận đấu giữa các lớp năm nhất năm ngoái, đang ở cùng một đội đã thu hút sự chú ý của khán giả. Bình thường thì những đứa trẻ có lẽ sẽ lén lút xem điện thoại để tránh mắt giáo viên cho dù có trận đấu bóng rổ hay không, nhưng hôm nay chúng đang hướng về sân để xem trận đấu.
Khi họ đứng vào vị trí trên sân, vẻ mặt của những đứa trẻ từ lớp đối diện đã bối rối ngay từ đầu. Đúng như dự đoán của Seungpyo, đội đối diện chắc chắn đã lên chiến lược dự đoán rằng một trong hai người là Ryu Jaemin hoặc Oh Seungpyo sẽ rút lui về phía sau.
Nhưng không có thời gian để lo lắng. Ngay khi giáo viên ném bóng lên không trung ở giữa sân và thông báo bắt đầu trận đấu, bọn trẻ đã nhanh chóng di chuyển để tìm vai trò của mình.
“Đừng để Oh Seungpyo thoát!”
Không cần phải nói, người bị đội đối diện cảnh giác nhất là Seungpyo. Khi quả bóng lang thang cuối cùng cũng lọt vào tay Seungpyo, một đứa trẻ khá to lớn đã bám chặt lấy cậu để kèm cậu sát hơn. Những đứa trẻ khác cũng hô hào và nhắc nhở nhau phải ngăn chặn Oh Seungpyo.
Nhưng việc cướp bóng từ Seungpyo không phải là chuyện dễ dàng. Hàng phòng ngự vung tay khắp nơi để cướp bóng, nhưng mỗi lần như vậy Seungpyo lại đổi hướng và rê bóng để tránh sự cản trở. Rồi cậu lao về một hướng khác, không những không tìm khoảng trống mà còn lao về hướng có cầu thủ của đội đối diện.
“Chặn lại!”
Khi Seungpyo cầm bóng lao đi, một đứa trẻ khác đang đứng trên đường lao tới cản cậu. Nhưng lần này Seungpyo vẫn không để mất bóng và hướng về phía có một đứa trẻ khác đang đứng. Cuối cùng, khi có đến ba người kèm cậu, ngay cả Oh Seungpyo cũng không thể giữ bóng được nữa.
Seungpyo lúc này mới ném bóng đi. Không phải về phía rổ. Nhờ có ba người kèm Seungpyo mà một khoảng trống tự nhiên đã được tạo ra, và Jaemin đang đứng ở vị trí thuận lợi nhất để nhận bóng của Seungpyo.
Quả bóng do Seungpyo ném đến tay Jaemin một cách suôn sẻ. Các cầu thủ của đội đối diện hoảng hốt đổi hướng để chặn Jaemin, nhưng Jaemin không hề do dự mà ném bóng đi. Quả bóng lơ lửng trên không và đi qua rổ một cách chính xác như trong buổi tập vừa nãy.
Tiếng reo hò vang lên từ đám đông khán giả. Vẻ mặt căng thẳng của Jaemin cuối cùng cũng giãn ra và trở nên tươi tắn hơn.
“Giỏi lắm!”
“Hôm nay Oh Seungpyo thu hút sự chú ý giỏi thật đấy.”
Khi bàn thắng đầu tiên được ghi một cách nhanh chóng, những đứa trẻ trong lớp của Seungpyo và Jaemin đã rất vui mừng. Vì đang trong trận đấu nên chúng không thể thỏa sức vui mừng, nhưng chúng lại thể hiện sự phấn khích bằng cách hô hào với Jaemin hoặc vươn tay ra.
“Cậu vẫn chơi giỏi thế mà! Sao lại lo lắng làm gì?”
“Bảo là chưa luyện tập mà được thế này thì đúng là thiên tài rồi.”
“Không phải đâu, lần này tôimay mắn thôi.”
Jaemin tươi cười đáp lại những lời khen ngợi của lũ bạn và giơ tay đáp lại những bàn tay đang giơ ra về phía cậu. Sau khi vỗ tay với mọi người xong, Seungpyo đứng ở cuối cùng như thể đó là đích đến vậy. Jaemin đang cười bỗng chốc trở nên ngượng ngùng và hạ bàn tay mà cậu vẫn đang giơ ra.
Seungpyo bật cười. Thật buồn cười khi cả hai còn ngại đụng tay vào nhau trong khi còn mút môi nhau sau lưng người khác.
“Sao không làm với tôi?”
Khi cậu hỏi như vậy và giơ tay lên, khóe mắt của Jaemin hơi ửng đỏ. Có lẽ chỉ có Oh Seungpyo ở đây mới có thể phân biệt được liệu khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta ửng hồng là vì phấn khích trước bàn thắng đầu tiên hay là vì những lời cậu vừa nói. Seungpyo nhún vai và nói tiếp.
“Cậu cứ làm theo những gì tôibảo thôi.”
Thay vì trả lời, Jaemin chỉ chạm tay vào tay cậu một cách lạnh lùng rồi quay người trở về vị trí của mình. Seungpyo nhẹ nhàng phủi tay.
Trận đấu tiếp tục. Đội đối diện có lẽ đã nhận ra chiến lược của Seungpyo, nhưng ngay cả khi biết rồi cũng không dễ dàng để không bị cuốn vào. Những đứa trẻ tập trung cho giờ thể dục không phải là những cầu thủ bóng rổ mà chỉ là những cậu bé bình thường thích bóng rổ. Ngay cả khi biết Seungpyo đang sử dụng chiến lược đánh lạc hướng, thì chúng cũng không thể không bị thu hút bởi ánh mắt và cơ thể một cách bản năng khi quả bóng bay ngang qua chúng. Đó có thể không phải là một chiến lược đánh lạc hướng mà là một cuộc tấn công thực sự, nên chúng không thể cứ mặc kệ được.
Mỗi khi có khoảng trống, Seungpyo đều chuyền bóng cho Jaemin đúng lúc để tạo cơ hội ghi điểm. Jaemin cũng không bỏ lỡ cơ hội đó mà đều ghi bàn.
Đến lúc này, những lời phàn nàn bắt đầu tuôn ra từ đồng đội của cậu.
“Này, Oh Seungpyo! Sao cậu cứ chuyền cho Ryu Jaemin mãi thế!”
“Bọn tôicũng có khoảng trống mà!”
Seungpyo vung tay trả lời.
“Biết rồi, biết rồi. Nhưng cũng tại các cậu cả đấy chứ? Ryu Jaemin chọn vị trí giỏi nhất nên mới thế mà.”
Nghe vậy, Jaemin dường như đã hơi nhếch mép lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống. Có vẻ như cậu ta đang cố gắng kìm nén nụ cười nên dồn sức vào môi và mím chặt lại. Seungpyo giả vờ như không thấy khuôn mặt đó và hét lên bảo lũ bạn giữ vị trí.
Năm ngoái cậu đã ngạc nhiên trước tài năng của Ryu Jaemin. Đối với một kẻ vừa mới học bóng rổ thì cậu ta có quá nhiều cảm quan. Nhưng trong trận đấu trước, Ryu Jaemin là đối thủ của cậu, một kẻ đáng ghét đã cược những điều quá đáng và nghiến răng nghiến lợi để đánh bại Seungpyo. Cậu không có ý định khen cậu ta giỏi, và cũng không có lý do gì để vui mừng khi thấy kỹ năng của cậu ta tiến bộ vượt bậc.
Nhưng bây giờ Ryu Jaemin và Oh Seungpyo đang ở cùng một đội. Những lời mà Seungpyo nói với lũ bạn không phải là nói suông. Mỗi khi Seungpyo tìm một nơi để chuyền bóng sau khi thu hút sự chú ý của hàng phòng ngự, Jaemin đều chiếm được vị trí thích hợp nhất một cách thần kỳ.
‘Tên này cái gì cũng giỏi vậy hả?’
Mặc dù không tránh khỏi cảm giác hơi bực bội, Seungpyo vẫn không thể kìm nén được niềm vui đang trào dâng và chuyền bóng. Dù sao thì Seungpyo cũng rất thích bóng rổ, và việc được ở cùng một đội với một người bạn cùng lớp tài năng và ăn ý là một điều thú vị.
“Giờ thì giữ vị trí cho đàng hoàng vào. Đừng để bị Oh Seungpyo dụ.”
Khi liên tục bị dính bẫy với cùng một chiến lược, thái độ của những đứa trẻ trong đội đối diện cũng thay đổi. Chúng nheo mắt để không hở ra một kẽ hở nào, và bắt đầu tập trung để không bị Seungpyo đánh lạc hướng.
Khi các cầu thủ của đội đối diện nghiến răng nghiến lợi và thể hiện khả năng kiềm chế, chiến lược của Seungpyo cũng gặp khó khăn. Khi con đường từ Oh Seungpyo đến Ryu Jaemin bị chặn, tốc độ ghi điểm liên tục cũng chậm lại.
Không chỉ Seungpyo, mà Jaemin cũng bị kèm sát. Jaemin vất vả tìm kiếm khoảng trống để nhận bóng và chạy để rũ bỏ hàng phòng ngự. Tiếng hò hét kiềm chế Jaemin vang vọng khắp phòng tập thể dục.
“Này, kèm Ryu Jaemin cho cẩn thận vào! Cậu ta đang ghi hết điểm đấy!”
Để ngăn chặn những bàn thua liên tiếp, hàng phòng ngự của đối phương cũng đuổi theo Jaemin. Lúc này, Seungpyo lại căn thời gian và chuyền bóng một cách chính xác.
“Oa!”
Tiếng reo hò thán phục lại một lần nữa vang lên từ khán giả.
Đường chuyền của Seungpyo không đến Jaemin mà đến một đứa trẻ khác trong cùng đội. Đứa trẻ nhận được bóng vội vàng ném bóng đi, và ghi bàn xuyên qua sơ hở của hàng phòng ngự đang cố gắng ngăn chặn điểm số của Jaemin.
“Ryu Jaemin vừa đánh lừa đúng không?”
“Ừ, cậu ấy cố tình dụ đối phương đuổi theo mình đến một vị trí khác.”
Các học sinh trong lớp đều hào hứng theo dõi trận đấu vì biết Jaemin thực chất chỉ là một người mới chơi bóng rổ. Ngay cả Seungpyo đang đứng trên sân, cũng vậy.
Cậu chỉ bảo cậu ta nhận bóng và ghi bàn, chứ không hề chỉ cậu ta cách lừa đối phương bằng những pha giả động tác. Cậu cũng chưa từng dạy cậu ta những chiến lược như vậy. Những kẻ tầm thường sẽ không thể tự mình nghĩ ra những chiến thuật như vậy chỉ sau hai trận đấu. Khóe miệng Seungpyo cong lên.
“Chết tiệt, vui quá.”
Trận đấu hôm nay quá thú vị vì cả hai đều phối hợp ăn ý với nhau. Mặc dù vậy, Seungpyo vẫn muốn kết thúc trận đấu này thật nhanh.
Cậu muốn nhanh chóng hôn Ryu Jaemin, người đang trao đổi những cái bắt tay ăn mừng chiến thắng với lũ bạn với khuôn mặt tươi cười khác hẳn ngày thường.
Seungpyo thích xem thể thao, đã nhiều lần chứng kiến cảnh các vận động viên hôn nhau đắm đuối với đồng đội có công lớn sau khi kết thúc trận đấu một cách thắng lợi. Đặc biệt là trong các trận bóng đá châu Âu, đó là một cảnh tượng không hiếm gặp, nhưng cho dù tâm trạng có tốt đến đâu thì việc các đồng nghiệp nam hôn nhau cũng chỉ là một hành động điên rồ trong mắt Oh Seungpyo.
Bây giờ cậu đã hiểu tại sao các cầu thủ đó lại làm vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc kết thúc trận đấu tuyệt vời này bằng một chiến thắng, Seungpyo đã muốn ôm lấy Jaemin và hôn cậu ấy ngay lập tức. Cậu thường xuyên chơi bóng rổ vì cậu thích nó, nhưng nó không phải lúc nào cũng diễn ra thú vị như thế này, và trận đấu hôm nay thực sự rất thú vị nhờ có Ryu Jaemin.
Để có một nụ hôn chiến thắng, Seungpyo bắt đầu đốt cháy ý chí hơn nữa, và cả hai người cùng với những đứa trẻ trong lớp ngày càng phối hợp ăn ý với nhau. Diễn biến trận đấu diễn ra suôn sẻ đến kinh ngạc và tốc độ ghi điểm cũng không hề giảm sút.
Cuối cùng, trận đấu kết thúc với tỷ số cách biệt áp đảo cho đến khi giáo viên dừng trận đấu trước 5 phút khi giờ học kết thúc, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự lội ngược dòng.
Một vài đứa trẻ trong số những người đang xem cũng reo hò và lao ra sân để chia sẻ niềm vui. Đó chỉ là một trận đấu giữa các lớp trong giờ thể dục, không phải là đại hội thể thao và cũng không phải là đánh giá thực hành, nhưng niềm vui thực sự của những chàng trai trẻ đã nếm trải chiến thắng sau khi chạy hết mình và cổ vũ cho đội mình là hoàn toàn chân thật. Nỗi buồn và u uất của những đứa trẻ thua cuộc cũng không phải là giả tạo.
Giáo viên thể dục chỉ tổ chức trận đấu để mang lại niềm vui cho giờ học, đã thổi một hồi còi lớn và đưa ra quyết định can thiệp cảm xúc.
“Nào, nào. Lớp thắng hôm nay sẽ dọn dẹp bóng và dụng cụ.”
“Hả? Chúng em thắng rồi mà sao lại phải làm ạ?”
“Thắng rồi thì làm thôi. Nếu thua mà còn phải dọn dẹp nữa thì buồn lắm.”
“Làm gì có chuyện đó.”
Lũ trẻ lẩm bẩm nhưng vẫn chấp nhận chỉ thị của giáo viên và uể oải đứng dậy bắt đầu dọn dẹp xung quanh. Vì có thể trở về lớp sớm nên những đứa trẻ đang ủ rũ cũng giãn cơ mặt ra phần nào.
Giáo viên thể dục nhìn Seungpyo đang thu bóng với ánh mắt tiếc nuối rồi thở dài.
“Oh Seungpyo, giá mà em học dốt hơn một chút thì thầy đã tìm mọi cách để em chơi bóng rổ rồi… .”
“À, thể thao chỉ là sở thích của em thôi mà ạ. Sở thích.”
Những chiếc hộp đựng bóng rổ được chất lên hai xe đẩy. Seungpyo nắm lấy tay cầm của một trong hai chiếc xe.
“Tôisẽ mang cái này đến nhà kho. Mấy cậu vào trước đi.”
“Thật á? Nhưng có hai cái nên chắc phải có thêm một người đi cùng cậu đấy.”
“Ryu Jaemin, cậu đi cùng tôinhé?”
Jaemin hoảng hốt như khi nghe lời đề nghị tham gia trận đấu bóng rổ, nhưng rồi gật đầu.
“Ừ.”
Nhận được lời cảm ơn vì đã nhận trách nhiệm dọn dẹp phiền phức, lũ trẻ nhanh chóng vỗ vai cả hai.
“Ừ. Lúc nãy thầy bảo là lớp thắng phải dọn dẹp mà. Hôm nay hai cậu gánh hết rồi nên việc mang cái này đi thì cũng phải hai cậu làm thôi.”
“Biết rồi. Đi trước đi.”
“Cố lên!”