Error Zone - Chương 60

Seungpyo dùng sức chống đỡ và hét lên từ phía sau nhưng vô ích. Khoảnh khắc những hình thù giống thây ma bật dậy từ sàn nhà dường như bằng phẳng, tiếng la hét của bọn bạn, vốn pha chút vui vẻ, dần trở nên sốt ruột và sắc bén hơn.

Ngăn kéo của tủ đựng đồ mà chúng nghĩ chỉ là để trang trí bật mở, gió lạnh đột ngột thổi vào mặt, một bức tường phẳng đột ngột lật ngược lại và một xác chết kinh dị xuất hiện, một thứ tưởng chừng chỉ là một hình nộm ngồi trên xe lăn đột ngột đứng dậy, một loạt sự việc liên tục diễn ra.

Khi đến giữa chặng đường của điểm tham quan, tiếng la hét của bọn bạn đã biến thành tiếng kêu gào chân thành, và một người cuối cùng đã rời khỏi lộ trình và lao vào một con đường sai trái. Nhóm người hoảng hốt đuổi theo đứa bạn bỏ trốn.

“Này! Đi đâu đấy?”

“Tôi không làm được! Á, tôi không đi! Tôi bỏ cuộc!”

Bọn bạn đều biết về tin đồn rằng thường có những người không chịu được nỗi sợ hãi tột độ và từ bỏ việc hoàn thành. Nhưng không ngờ lại có người trong nhóm mình… Tất cả đều có vẻ mặt không thể chấp nhận được và gọi người đào tẩu trở lại.

“Thật là xấu hổ! Nhanh lên trước khi bỏ cậu lại đấy!”

“Aish…”

Đứa bạn bỏ trốn cuối cùng cũng lững thững quay trở lại nhóm. Có vẻ như nó đã khóc đến sụt sịt.

Mặc dù Seungpyo chưa từng sợ hãi bất kỳ câu chuyện ma quái nào về ma quỷ hay yêu ma, nhưng cậu hơi mệt mỏi khi những thiết bị bất ngờ cứ bật ra từ những nơi không ngờ tới và khiến mọi người giật mình. Dù không sợ hãi đến đâu, cậu cũng không thể chịu đựng được việc người khác cố tình hù dọa. Nếu so sánh với trò chơi thì không phải là một đòn chí mạng, nhưng cậu cảm thấy như thể mình đã bị tấn công liên tục bằng những đòn đánh thường và HP đã giảm đi đáng kể.

Lợi dụng khoảng trống do sự cố bất ngờ gây ra, Seungpyo lén quay đầu lại thì thấy Ryu Jaemin vẫn đứng cạnh cậu. Chỉ nhìn vào vẻ mặt cứng đờ của cậu ta, cậu không thể biết liệu cậu ta có sợ hay không, nhưng khi nhìn kỹ hơn, cậu đã phát hiện ra một điểm khác biệt so với lúc đầu. Ryu Jaemin đang nhắm chặt mắt.

Tại sao lại nhắm mắt? Hay là vì sợ? Seungpyo vô thức cười khúc khích rồi lặng lẽ giơ tay lên. Cậu dùng bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng Jaemin một cái.

“Hự…!”

Jaemin mở to mắt đang nhắm nghiền và cất cao giọng, một âm thanh nằm giữa tiếng thở ra và tiếng hét. Nhìn vào vai cậu ta đang gồng cứng và run rẩy, cậu biết rằng cậu ta đã thực sự hoảng sợ.

“Giật mình hả?”

Khi Seungpyo cười khúc khích, Jaemin nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, nhận ra rằng mình vừa bị trêu chọc. Ánh mắt sắc bén hơn cả những con ma trong Ghost World khiến Seungpyo ho khan rồi làm bộ lơ đi. Kẻ giống ma nhất lại sợ ma, chuyện gì buồn cười vậy chứ.

“Nhanh lên đi. Cứ thế này thì bị người vào sau vượt mất.”

Thật tình cờ, cả hai đã có một khoảnh khắc nghỉ ngơi. Những đứa bạn đã mất lý trí, la hét và chạy trốn khỏi nỗi sợ hãi, lấy lại tinh thần và mở to mắt để hoàn thành nốt nửa chặng đường còn lại.

Nhưng quyết tâm lấy lại được đã sụp đổ không lâu sau đó. Ghost World được thiết kế để mọi người cảm thấy sợ hãi hơn, nhanh hơn và dữ dội hơn khi đến gần cuối. Cùng lúc một con zombie treo ngược trên trần nhà lướt qua đầu như thể đang đu dây trên không trung, những bàn tay xuyên qua song sắt lao ra để túm lấy những người đi ngang qua.

Bọn bạn lại gào khóc và tiến về phía trước như thể chính chúng là thây ma, chỉ vì một mục đích duy nhất là thoát thân thật nhanh. Seungpyo cũng tăng tốc độ để theo kịp những đứa bạn khác.

Cuối cùng, lối ra cũng bắt đầu xuất hiện trên con đường kinh hoàng dường như không có hồi kết. Tiếng la hét của bọn bạn biến thành tiếng reo hò với sự chuyển đổi dần dần.

Khi chúng đẩy cánh cửa dính đầy máu, ánh nắng tháng Năm rực rỡ đã chào đón những người vừa vượt qua thử thách như một phép màu. Ký ức về không gian khủng khiếp mà chúng vừa bị giam cầm đã nhanh chóng mờ nhạt như một cơn ác mộng ngắn ngủi.

“Wow, xong rồi! Tôi thấy cũng không đáng sợ lắm?”

“Tôi nghĩ là tôi có thể vào thêm một lần nữa đấy.”

Không biết từ khi nào, chúng đã run rẩy như thể sắp tè ra quần, nhưng ngay khi bước ra ngoài, tất cả đều bận rộn khoe khoang rằng nó không đáng sợ như chúng tưởng.

Chỉ có gã đã định trốn thoát ở giữa là có vẻ mặt ngượng ngùng và giả vờ nhìn vào điện thoại, không tham gia vào cuộc trò chuyện. Seungpyo là người duy nhất có vẻ không mấy cảm xúc từ đầu đến cuối.

“Ryu Jaemin đâu rồi?”

Seungpyo, người ra sau cùng, nhìn xung quanh những đứa bạn đang líu lo và hỏi.

Lúc vào có tám người, nhưng trước cửa ra bây giờ chỉ có bảy người bao gồm cả cậu. Một tình huống đúng là chuyện ma quái, bọn bạn nhìn nhau chớp mắt.

“Cậu ta ra trước rồi đi vệ sinh à?”

“Nhưng Ryu Jaemin đứng ở cuối cùng mà. Oh Seung, cậu không thấy cậu ta à?”

Seungpyo nhíu mày. Cậu nhớ Jaemin rõ ràng vẫn ở bên cạnh cậu cho đến khi cậu vỗ vào lưng cậu ta khiến cậu ta giật mình, nhưng sau đó bọn bạn la hét điên cuồng và tiến lên phía trước, nên Seungpyo cũng chỉ đi thẳng mà không nhìn xung quanh. Cậu cứ nghĩ là Ryu Jaemin cũng đang đi theo.

“Chắc cậu ta bị tụt lại ở giữa rồi. Chờ một lúc chắc sẽ đến thôi.”

Trong khi cùng nhau đi trên một con đường, việc một hoặc hai người đến muộn là chuyện thường. Bọn bạn thì thản nhiên, nhưng Seungpyo vẫn không giãn mày và quay ngoắt lại. Cậu mở toang cánh cửa ra đã đóng lại và nói với bọn bạn.

“Tôi vào lại một chút nhé.”

“Ơ? Vậy nói với nhân viên hướng dẫn…”

“Mấy cậu nói giúp tôi đi!”

Nói rồi, Seungpyo lại bước vào Ghost World.

Bất chấp sự ồn ào của nhóm bạn, Seungpyo chỉ giật mình thon thót từ đầu đến cuối, chứ không hề sợ hãi. Nhưng khi một mình bước vào bên trong u ám, cậu cảm thấy căng thẳng hơn so với khi đi cùng nhiều người và la hét.

“Ryu Jaemin!”

Seungpyo gọi tên Jaemin. Khi cậu bắt đầu đi ngược lại, nhìn xung quanh, đó là một vết nứt nhỏ đã xuất hiện trong Ghost World, một không gian vốn chỉ chứa đầy sự kinh hoàng và sợ hãi tột độ.

Một con zombie nằm trên giường bệnh cũ kỹ, chuẩn bị đầy đủ để hù dọa mọi người, có vẻ như đang bỏ lỡ thời cơ và lo lắng không biết có nên đứng dậy hay không. Seungpyo cúi đầu chào.

“Tôi đến tìm bạn. Xin lỗi ạ.”

Con zombie lặng lẽ nháy mắt thay vì trả lời thành tiếng.

Vì cả hai đã đi cùng nhau đến giữa chặng đường nên vị trí tụt lại chắc không xa lối ra lắm, nhưng vì tối nên cậu không thể ước tính được đâu là đâu. Giá mà mình lấy được một cái đèn pin.

“Ryu Jaemin! Này, Ryu Jaemin!”

“Ở đằng kia ấy.”

Seungpyo đang ra sức gọi tên Jaemin thì quay sang bên cạnh. Một người phụ nữ mặc quần áo trắng dính đầy vết bẩn màu đỏ chỉ vào một góc và thì thầm.

“Bạn cậu ở đằng kia.”

“Cảm ơn ạ.”

Seungpyo cúi đầu chào rồi vội vã hướng về phía người phụ nữ vừa chỉ.

Cậu bước vài bước rồi nhìn vào một không gian khuất trong góc. Nơi đó tối tăm và chật hẹp, là một điểm mù trong Ghost World. Nó không phải là một con đường thoát hiểm cho những người bỏ cuộc giữa chừng hay một nơi nghỉ ngơi được thiết kế có chủ ý, mà chỉ là một không gian thừa tình cờ xuất hiện khi trang trí bên trong. Trong không gian nhỏ bé đó không có bất kỳ thiết bị khủng khiếp nào đầy rẫy trong điểm tham quan.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo