Error Zone - Chương 65

“Tôi cũng chưa đi đu quay bao giờ nên không biết nó lại đáng sợ đến thế này….”

“Sao lại không biết được chứ? Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy nó cao như thế rồi mà?”

“Và tôi còn nghĩ rằng lên đây là sẽ được hôn cậu ngay nữa chứ!”

Jaemin phát ra một âm thanh thất vọng không hề che giấu vẻ ngạc nhiên của mình. Seungpyo rất tức giận, nhưng cậu đã lỡ nói ra hết rồi, Seungpyo nghiến chặt răng và nói tiếp.

“Nếu không làm thì tôi đã không lên đây rồi. Cậu nghĩ tôi thích lắm chắc?”

“Ai cấm cậu đâu? Lúc nãy tôi bảo làm rồi mà!”

“Đáng lẽ phải làm trước khi lên cao thế này chứ, tôi sợ chết khiếp làm sao mà nhúc nhích được!”

Có lẽ nỗi sợ hãi cũng được giải tỏa thông qua việc trút bỏ nó? Sau khi trút hết những lời nhịn trong lòng, cậu cảm thấy như thể mình đã bớt sợ hãi hơn một chút so với lúc nãy.

Jaemin không nói gì thêm. Cũng phải thôi, ngay cả Seungpyo tự nghĩ rằng không có nhiều điều mà người ta có thể đáp lại một cách thích hợp trước những lời lẽ ngang ngược như thế này.

Chắc hẳn cậu ta đang nghĩ rằng mình thật nực cười và đáng thương. So với một người sợ ma và trốn trong một góc, thì một người sợ độ cao đến mức không thể di chuyển dù chỉ cách một vài chục centimet trên chỗ ngồi có lẽ buồn cười hơn nhiều.

“Phụt.”

Vậy mà cậu ta lại thực sự cười.

Âm thanh đột ngột vang lên từ phía đối diện là tiếng bục cười không nén được. Seungpyo bỏ tay đang che mặt xuống và xác nhận hình ảnh Jaemin đang chế giễu cậu một cách nhiệt tình.

Pha ha ha, khi cả hai chạm mắt, Jaemin giờ không còn cố nén mà cười lớn thành tiếng. Trong khi Jaemin cười rất lâu, những cảm xúc khó chịu khác như sợ hãi, xấu hổ và những cảm xúc khó chịu khác dần biến mất khỏi biểu cảm của Seungpyo, người đang nhìn Jaemin với đầy sự oán giận.

Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với một Ryu Jaemin cười gần như vậy, lớn như vậy và chỉ dành riêng cho mình. Cậu ta thỉnh thoảng cũng cười tươi khi ghi bàn hoặc giành chiến thắng trong một trận bóng rổ, nhưng ngay cả như vậy thì cậu ta cũng chỉ cười khi lẫn trong đámbankhác. Có vẻ như niềm vui ghi bàn và giành chiến thắng đã tan biến khi ở trước mặt Seungpyo, Ryu Jaemin là một tên khốn luôn cau có mặt mày trước mặt cậu.

Vậy mà cái gã đó đột nhiên lại thế này.

“Gì, có gì buồn cười đến vậy?”

Cậu không muốn để lộ việc tim mình bắt đầu đập rộn ràng, nên Seungpyo đã hỏi một cách khó chịu. Jaemin cố gắng trấn tĩnh cơn cười bằng cách nấc cụt rồi ngay lập tức nghiêm túc lại như thể chưa từng cười.

“Vậy thì tại sao cậu không bảo tôi qua chỗ cậu nếu cậu sợ? Sao lại nổi cáu với người ta làm gì. Tôi tưởng mình làm sai cái gì thật chứ.”

“Tôi có nói sai gì đâu. Thái độ của cậu cũng bực mình thật.”

“Thôi đi. Lúc nào cũng chỉ muốn thắng cho bằng được.”

Ryu Jaemin tặc lưỡi rồi đột ngột đứng dậy. Seungpyo trợn tròn mắt và ra hiệu.

“Này, ngồi xuống! Bảo là không được di chuyển còn gì.”

“Chắc là ý người ta là đừng có hoảng loạn chạy lung tung thôi.”

Jaemin bước qua một bước và ngồi xuống cạnh Seungpyo. Bên trong gondola chật hẹp, và chiếc ghế nhựa đôi cũng không lớn lắm. Nếu hai cậu thiếu niên đang tuổi dậy thì ngồi cạnh nhau thì gần như không còn khoảng trống.

Sau khi chuyển sang đó, Jaemin vẫn im lặng. Seungpyo giờ không còn nhìn ra ngoài cửa sổ hay xuống chân nữa mà đang nhìn chằm chằm vào Jaemin, người vừa đến sát bên cạnh cậu một cách mê mẩn. Jaemin cũng quay sang nhìn Seungpyo và mở miệng.

“Không làm à?”

Làm sao có thể không làm chứ.

Tất cả sự chú ý trước đó hướng ra bên ngoài đu quay ngay lập tức bị hút về Ryu Jaemin. Khi cậu ngừng nhận thức về độ cao, nỗi sợ hãi cũng mờ nhạt đi như một phép màu.

Ngay trước khi môi cả hai sắp chạm vào nhau, Seungpyo khựng lại, dừng động tác. Jaemin chớp mắt và hỏi.

“Sao thế?”

“Đội cái này đi.”

“Cái gì cơ? Đội cái này làm gì?”

“Lúc nãy tôi đội rồi nên lần này đến lượt cậu đội.”

Ngay cả trong tình huống khẩn cấp này, Seungpyo vẫn không quên tháo chiếc bờm gấu trúc đỏ ra và đội lên đầu Jaemin. Jaemin đang lẩm bẩm “Lúc nãy là hồi nào?”, có vẻ như đã nhận ra rằng Seung pyo  đang nói đến nụ hôn trong Ghost World, jaemin đã ngập ngừng một cách bối rối.

Trong lúc Jae Min lúng túng, Seung Pyo không chờ đợi mà chồng môi mình lên môi Jae Min. Ryu Jae Min chủ động đáp lại, cậu ngoan ngoãn mở miệng hơn bao giờ hết, đón nhận đôi môi của Seung Pyo. Thậm chí trước khi Seung Pyo kịp đưa lưỡi mình vào, miếng thịt nhỏ của Jae Min đã vượt qua, tiến vào miệng Seung Pyo và liếm đầu lưỡi cậu.

‘Không giống Ryu Jae Min chút nào, thật dịu dàng. Có lẽ là để dỗ dành mình vì sợ độ cao sao? Nghĩ vậy, trái tim Seung Pyo rung động, dâng trào nhanh chóng như vũ bão, xua tan đi nỗi sợ hãi.’

“Hức…”

Vòng tay ôm Jae Min đột nhiên siết chặt, cậu khẽ phát ra âm thanh nghẹn ngào. Seung Pyo quấn lấy chiếc lưỡi đang trêu đùa trong miệng mình, kéo sâu hơn vào trong. Cậu nghiêng đầu hết bên này sang bên kia, thay đổi góc độ, chậm rãi mút lấy, cảm nhận được hơi thở của Jae Min dần trở nên gấp gáp.

“Ha… Hư… ư.”

“Thè lưỡi ra nữa đi…”

“Rõ ràng thích tôi mút lưỡi mà mỗi khi mút lại cứ gồng mình lên né tránh.” Nghe lời Seung Pyo, Jae Min cuối cùng cũng thả lỏng miệng.

Seung Pyo nhẹ nhàng cắn lấy chiếc lưỡi mềm mại đang chìa ra, rồi chỉ dùng môi giữ chặt, chậm rãi mút lấy. Khi đầu lưỡi hai người cọ xát vào nhau như thể tan chảy, eo của Jae Min run rẩy.

Khi Jae Min hoàn toàn buông bỏ phòng bị, phó mặc môi và lưỡi cho Seung Pyo, Seung Pyo đẩy sâu lưỡi mình vào trong miệng Jae Min, lần này liếm lên vòm họng một cách nhớp nháp. Chiếc lưỡi dài chạm vào phần thịt mềm mại giữa vòm họng và cổ họng, khiến cằm và thân thể Jae Min run lên bần bật. Âm thanh phát ra cũng rõ ràng trở nên kích động hơn.

“Ư hức, ư, a…ư…”

“Hư… ư ưm.”

“Ryu Jae Min có vẻ cũng thích mà.”

Những tiếng rên rỉ mà Jae Min cố gắng kìm nén khi hôn nhau luôn khiến Seung Pyo hưng phấn, nhưng hôm nay âm thanh đó còn có vẻ ngọt ngào hơn bình thường. Seung Pyo quên mất nơi này cách mặt đất khoảng 70 mét, chìm đắm trong cảm giác nóng bỏng và ẩm ướt mà nụ hôn tạo ra.

Cứ như vậy, cậu đẩy sâu lưỡi vào trong, nuốt trọn cả những tiếng rên rỉ kích động từ cổ họng trào ra, rồi lại rút ra khi Ryu Jae Min run rẩy, lặp đi lặp lại vài lần. Cậu khẽ cắn rồi lại thả đôi môi ướt át, lặp lại vài lần nữa, Jae Min lúc này chỉ còn biết thở dốc nặng nề.

Từ lúc nào Jae Min đã bị lực đẩy của Seung Pyo ép sát vào thành cabin. Tư thế ngồi cạnh nhau trên ghế cũng sụp đổ, cả hai đối diện nhau, Seung Pyo cúi người lên Jae Min, người đang nằm nghiêng ngả.

Khó khăn lắm mới rời khỏi môi Jae Min, Seung Pyo ngẩng mặt lên, nhìn xuống cậu. Vẻ mặt thờ ơ, thậm chí còn cười ha hả trước mặt cậu đang run rẩy vì sợ độ cao, đã biến mất đâu cả rồi. Khuôn mặt trắng nõn của Jae Min ửng đỏ, biểu cảm gần như muốn khóc, đôi mắt mờ đục nhìn cậu. Đôi tai gấu trúc nhỏ vừa mới gắn lên, trên mái tóc rối bời, hơi nghiêng đi.

“Cậu đáng yêu thật đấy.”

Nụ hôn của Seung Pyo chưa kết thúc. Cậu liên tục hôn lên đường quai hàm, khiến Jae Min mỗi lần lại run rẩy. Khi đôi môi chạm đến phía dưới tai và tiếp tục men theo đường cổ áo đi xuống đường xương quai xanh, Jae Min run rẩy cả vai, bám lấy vai Seung Pyo.

“Á, khoan đã…”

“Vẫn chưa di chuyển mà.”

“A…”

Khi răng cậu ghim vào làn da trắng mịn, Jae Min rên rỉ một tiếng dài. Đó là một âm thanh bộc phát đột ngột, khác với những tiếng rên rỉ mà cậu nghe thấy khi hôn. Seung Pyo cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, vùi mặt mình vào cổ Jae Min, áp sát lại.

Cậu vuốt ve và liếm láp mọi nơi mà môi chạm đến, từ đường cổ thon dài đến gần xương quai xanh, vùng vai. Cậu còn cắn nhẹ, mút lấy, sau khi xác nhận những vết đỏ như bầm tím trên làn da trắng, cậu lại hôn lên đó.

“Haư, hư… hức…”

Tay Jae Min mò mẫm trên lưng Seung Pyo. Giọng cậu trở nên như người sắp khóc. Nhưng khi Seung Pyo lo lắng nhìn lên khuôn mặt Jae Min, cậu không hề khóc mà chỉ thở dốc, mặt còn nóng hơn trước.

Seung Pyo đang cố gắng vùi mặt mình vào cổ Jae Min thì jaemin lại nói.

“Oh, Oh Seung Pyo…”

“Hả…?”

“Cậu vẫn còn sợ à?”

Nghe vậy, Seung Pyo ngơ ngác nhìn Jae Min rồi gật đầu. Vì mải hôn nên cậu đã quên mất, nhờ câu hỏi này mà cậu mới nhớ ra nơi này là độ cao 70 mét so với mặt đất.

“Một chút.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo