Những suy nghĩ về tài khoản cũ chiếm trọn tâm trí cậu vừa nãy đã hoàn toàn biến mất khỏi đầu. Giờ thì cậu thực sự cảm thấy buồn ngủ và lười biếng.
Khi Jaemin tỉnh giấc vào buổi sáng, Seungpyo đã ra khỏi giường. Seungpyo đang dọn dẹp giường chiếu, cậu ta quay lại khi nhận ra Jaemin đã tỉnh.
"Dậy rồi à?"
"Ừ."
Còn 5 phút nữa thì chuông báo thức sẽ reo. Đằng nào cũng đến giờ phải dậy rồi, nên Jaemin không lề mề nữa mà ngồi xuống giường.
Có lẽ vì tối qua cậu đã làm loạn với Oh Seungpyo nên vùng đùi hơi tê mỏi. Khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ban đêm, cậu cảm thấy xấu hổ nên cố tình giơ hai tay lên cao và vươn vai, rồi lẩm bẩm.
"Để vậy thì dì sẽ dọn thôi."
"Dọn nhanh lên thì được chứ sao. Để chăn ở đâu?"
Thay vì trả lời, Jaemin chỉ nhìn Seungpyo đang hỏi mình.
Đây là một khung cảnh buổi sáng thật ngượng ngùng. Jaemin có lẽ chỉ ngủ chung phòng với bố mẹ khi còn rất nhỏ, nhưng khoảng thời gian đó đã biến mất từ lâu trong ký ức, và vì có khoảng cách tuổi tác nên cậu cũng chưa từng ở chung phòng với chị gái mình.
Như đã nói, cậu chỉ thức dậy cùng người khác trong những tình huống đặc biệt khi ngủ bên ngoài như trong chuyến đi chơi. Có lẽ vì cậu chưa quen nên khoảnh khắc Oh Seungpyo ở cùng phòng với cậu, giờ phút này không giống như một ngày bình thường chút nào.
"Đi theo tôi."
Seungpyo cầm đống chăn và đi theo sau Jaemin. Cô giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp ngạc nhiên quay lại.
"Dậy sớm thế? Cứ để chăn ở đó tôi dọn cho."
"Có gì đâu ạ. Tôi cũng có gì làm đâu mà."
"Bữa sáng gần xong rồi. Ăn sáng rồi tắm rửa, cả hai cùng nhau đến trường là được rồi. Đừng bỏ chăn vào tủ mà cứ để ở phòng khách thôi nhé. Sau này tôi sẽ giặt rồi bỏ vào sau."
"Vâng ạ!"
Chỉ cần có thêm Seungpyo thôi mà buổi sáng của Jaemin đã trở nên vô cùng sôi động. Bình thường thì Jaemin chỉ nói hai câu đã được định sẵn là 'Chúc ngủ ngon' và 'Con đi học', và hầu như không nói gì khác trước khi ra khỏi nhà. Nếu bố mẹ hỏi trước thì cậu sẽ trả lời, nhưng cậu ít khi chủ động bắt chuyện với gia đình vào buổi sáng khi mí mắt còn nặng trĩu.
Seungpyo đặt chăn xuống sàn theo chỉ dẫn của dì và lẩm bẩm.
"Dùng xong là giặt ngay à. Đúng là có người giúp việc có khác."
"Không phải ai cũng vậy à?"
"Tôi với anh tôi không làm thế đâu."
"Bẩn."
"Đến lúc cậu phải tự giặt thì cậu cũng không làm ngay đâu, đúng không?"
Cậu chưa từng cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh như vậy sau khi thức dậy trong vài năm qua. Dù đang hành động một cách bình thản, nhưng Jaemin vẫn cảm thấy ngượng ngùng trong lòng.
Cả hai đều ăn hết bữa sáng mà người giúp việc đã chuẩn bị, và vội vàng chuẩn bị đến trường. Cả hai lần lượt tắm rửa và mặc bộ đồng phục mà người giúp việc đã giặt và ủi từ tối hôm qua. Seungpyo đang chải tóc trước gương thì hỏi.
"Cậu không bôi gì lên tóc à?"
"Không bôi."
"Tôi phải vuốt tóc cho nó vào nếp tí… Thôi vậy."
Seungpyo lẩm bẩm và vuốt tóc mái bằng tay. Jaemin chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta. Cậu không thấy có gì khác biệt so với bình thường, nhưng có lẽ chỉ có Seungpyo mới thấy được sự khác biệt nhỏ đó.
"Tôi gọi cho anh tôi một cuộc đây. Tôi ra ngoài chờ nhé."
"Ừ."
Seungpyo đã chuẩn bị xong nhanh hơn Jaemin, bước ra khỏi phòng. "Dì ơi, cháu đi học ạ. Cháu chào dì ạ." Cậu nghe thấy tiếng cậu ta chào tạm biệt người giúp việc bên ngoài.
Jaemin kiểm tra kỹ xem có thiếu đồ gì không trong ba lô.
Ting ting ting, sau vài hồi chuông, điện thoại của Seungpyo kết nối.
-Alo.
Giọng của anh ta vẫn còn ngái ngủ. Seungpyo luôn thắc mắc tại sao mình phải đến trường vào sáng sớm mỗi ngày cho đến khi trở thành người lớn, dù không phải lúc nào mình cũng phải làm việc từ sáng sớm khi lên đại học.
-Đi học à?
"Ừ, hôm nay em sẽ về."
-Vậy định ngủ nhờ hai đêm à? Biết rồi. Gặp sau nhé.
Cuộc gọi để xác nhận tình hình của nhau kết thúc chỉ trong vài giây. Trong khi chờ Jaemin, Seungpyo tiến đến cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.
Cậu ta có thể nhìn thấy toàn cảnh khu chung cư cao cấp được trang trí đẹp mắt. Nhà họ cũng khá tốt, nhưng nếu được sống ở một nơi rộng rãi và sang trọng như thế này thì chất lượng cuộc sống chắc chắn sẽ khác biệt. Sống giàu có như vậy sẽ như thế nào nhỉ? Cậu ta tò mò hơn là ghen tị.
Ting, một tiếng chuông ngắn ngủi xua tan những suy nghĩ vẩn vơ. Cánh cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ mặc đồ trang trọng bước ra, nhưng thay vì di chuyển, cô ấy lại nhìn Seungpyo với ánh mắt nghi ngờ. Seungpyo cũng nhìn người phụ nữ một cách ngượng ngùng vì bị nhìn chằm chằm đến khó chịu.
"Oh Seungpyo, đi thôi!"
Trong khi Seungpyo đang đối mặt với một người lạ trong sự im lặng, Jaemin đã bước ra khỏi nhà với giọng nói lớn.
Có lẽ vì nhận thức được người đang chờ mình nên cậu đã vội vàng chạy ra, nhưng rồi cậu dừng chân ngay lập tức. Vẻ mặt cậu đầy kinh ngạc.
"Mẹ."
Mẹ? Seungpyo đang liếc nhìn người phụ nữ, vội vàng xoay người lại. Cô ấy nhìn cả hai rồi hỏi.
"Bạn của Jaemin à?"
"Chào bác ạ! Vâng, cháu là bạn của Ryu Jaemin ạ."
"Vậy à."
Seungpyo vội vàng cúi gập người chào. Dù nhận lời chào, nhưng vẻ khó chịu trong ánh mắt của cô ấy vẫn không hề biến mất.
"Nhưng sao lại từ trước khi đi học mà…."
"Dạo này bọn cháu đang làm bài tập nhóm ạ. Hôm nay bọn cháu phải cùng nhau đến trường nên cháu đến đón cậu ấy ạ. Cháu định chờ bên ngoài, nhưng vì đến sớm quá nên vẫn còn sớm quá nên cháu mới vào đến đây thôi ạ."
"À, định đi học cùng nhau à?"
"Vâng ạ, cháu là Oh Seungpyo ạ. Cháu là lớp trưởng cùng lớp với Jaemin ạ."
Sau khi tự giới thiệu, mẹ của Jaemin gật đầu chậm rãi như thể đã hiểu ra tình hình. Rồi như nhớ ra điều gì đó, cô ấy mở to mắt.
"Bạn mà con đã làm mất điện thoại vào mùa đông à?"
"Dạ?"
"Jaemin đã mang điện thoại của Oh Seungpyo về nhà, đúng không?"
"Vâng! Đúng rồi ạ. Lúc đó bác đã gửi điện thoại lại cho cháu bằng đường bưu điện ạ. Bác vẫn nhớ ạ."
Vẻ mặt của Seungpyo đột nhiên rạng rỡ như thể gặp được người quen. Khuôn mặt của mẹ Jaemin cũng nở một nụ cười hiền hậu sau khi xác nhận danh tính của Oh Seungpyo.
"Jaemin đã nói với bác rằng cháu là một người bạn rất giỏi, mong cchasu sẽ tiếp tục thân thiết với Jaemin nhà bác nhé."
"Vâng ạ, chắc chắn rồi ạ! Bọn cháu rất thân ạ. Cảm ơn bác ạ."
Cô ấy quay sang Jaemin. Seungpyo nhìn theo động thái đó với ánh mắt ngưỡng mộ như bị thôi miên. Mỗi một động tác nhỏ đều thanh lịch như một bức tranh.
"Bố con sẽ về vào buổi tối còn mẹ có việc bận nên phải lên sớm. Đi học vui vẻ nhé."
"…Vâng."
Jaemin nuốt khan và tiếp tục chào.
"Con đi học ạ."
"Ừ. Cả hai đi cẩn thận nhé."
"Vâng ạ!"
Người trả lời với giọng điệu đầy sức sống là Seungpyo. Sau khi chào xong, mẹ của Jaemin bước vào nhà, và cả hai đứng trước thang máy đã xuống dưới. Seungpyo thì thầm có chút phấn khích.
"Này, mẹ cậu đẹp thật đấy. Lại còn là giáo sư đại học nữa chứ. Cậu sướng thật. Có một người mẹ xinh đẹp và tao nhã như vậy."
"Ừ."
"Cậu kể chuyện tôi ở nhà à? Mẹ cậu nhớ tên tôi kìa."
"Chỉ một chút thôi."
Khác với Seungpyo đang rất vui vẻ, câu trả lời của Jaemin lại thiếu sức sống. Cậu đã rất phấn khởi khi hét lên rằng "Oh Seungpyo, đi thôi!" khi bước ra khỏi nhà, nhưng đột nhiên cậu mất hết sức lực và đứng thẫn thờ như một người mất hồn, chỉ nhìn vào cửa thang máy.
Cậu trông như một bức tượng đá trắng đứng ở rìa cổng trường. Seungpyo nhìn Jaemin và hạ thấp giọng.
"Sao tự nhiên lại thế? Cậu không khỏe à?"
"Không."
"Sợ chuyện tôi ngủ lại nhà cậu bị lộ à? Không bị đâu. Lúc nãy tôi ra thì thấy dì đã dọn hết bàn ăn rồi. Chăn cũng dọn vào phòng khách rồi mà."
"Không phải thế."
Vì cậu nói không phải nên cậu không nói gì thêm. Cả hai cùng bước vào thang máy vừa đến. Giống như những căn hộ đắt tiền khác, thang máy di chuyển với tốc độ cao và rất êm ái.
Cả hai không nói gì trong suốt quãng đường ra khỏi khu chung cư. Đến khi đi về phía trạm xe buýt, Seungpyo mới mở miệng.
"Hay đi taxi nhé? Cậu không khỏe mà."
Jaemin cũng dừng bước và trả lời chậm một nhịp.
"Ừ, hay là vậy đi."
"Chắc cậu không khỏe thật rồi. Chờ một chút nhé. Tôi gọi taxi cho."
Seungpyo bật ứng dụng gọi xe lên và bắt đầu tìm taxi. Vào giờ đi làm buổi sáng, có rất nhiều người tìm taxi nên rất khó bắt xe, nhưng cuối cùng một chiếc xe cũng đã đến đón cả hai. Sau khi lên xe, Seungpyo lên tiếng chào hỏi trước, và tài xế hỏi xem họ muốn đi theo tuyến đường nào. Khi được bảo chỉ cần đi thoải mái, tài xế không hỏi gì thêm và lái xe đi.
Trong chiếc taxi yên tĩnh, chỉ có đài phát thanh buổi sáng mà tài xế đang nghe là truyền tải tin tức ngày hôm nay một cách bình thản. Thời tiết hôm nay, nhiều bài hát yêu cầu khác nhau, câu chuyện của người nghe và phỏng vấn….
Giọng điệu bình thản và âm sắc điềm tĩnh của người dẫn chương trình thông báo về sự khởi đầu của một ngày mới khiến người nghe cảm thấy thoải mái. Những cậu bé chỉ xem video trên mạng thì lại lắng nghe một cách thú vị những câu chuyện đời thường của những người mà họ không hề quen biết.
Tôi đã đến đám cưới vào cuối tuần. Bạn bè tôi đều đã tìm được một nửa và đang hẹn hò hoặc kết hôn, nhưng chỉ có tôi là vẫn chưa gặp được ai đặc biệt và cảm thấy cô đơn khi những người bạn thân của tôi lần lượt rời đi. Sau khi chia tay với người yêu cách đây 2 năm, tôi vẫn chưa gặp ai cả. Người dẫn chương trình, người đã đọc một cách nhẹ nhàng câu chuyện rằng tôi hy vọng sẽ được an ủi nếu chương trình radio yêu thích của tôi phát bài hát yêu thích của tôi vào buổi sáng, tiếp tục nói bằng giọng ấm áp.
[Tình yêu là một điều kỳ diệu. Khi bạn muốn gặp ai đó đến mức cuống cả chân lên thì họ sẽ không bao giờ đến bên cạnh bạn, nhưng khi bạn từ bỏ và nghĩ rằng mình sẽ không thể gặp được tình yêu trong cuộc đời này thì họ lại đột nhiên đến bên cạnh bạn. Xung quanh tôi có rất nhiều người đã gần như từ bỏ và gặp được định mệnh của mình muộn. Nhưng để nhường chỗ cho ai đó bên cạnh mình, bạn cần có không gian cho chính mình, phải không? Tôi nghĩ rằng nếu bạn có thêm thời gian và tận hưởng cuộc sống của mình, tình yêu chắc chắn sẽ tìm đến vị trí bên cạnh bạn. Vậy thì tôi xin gửi đến quý vị ca khúc. “Tell me that you love me” của James Smith.]
Một bài hát pop du dương và êm dịu mà tôi chưa từng nghe vang lên. Seungpyo nghe bài hát da diết về tình yêu đã qua và đột nhiên hạ thấp giọng hỏi.
"Cậu thích kiểu con gái nào?"
"Hả?"
"Sau này cậu muốn hẹn hò với người như thế nào? Trước hết là phải xinh đẹp, đúng không."
Jaemin không phủ nhận. Cậu có vẻ chưa nghĩ đến chuyện này, nên chớp mắt, nhưng có vẻ như cậu đang nghiền ngẫm sở thích của mình trước câu hỏi của Seungpyo.
"Tôi không biết cụ thể thế nào…. Tôi thích những người tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh."
"Thoải mái à? Thế thì chỉ là bạn thôi chứ gì?"
"Nếu hẹn hò thì hai người phải ở bên nhau lâu, nếu cả hai không thoải mái thì sẽ rất mệt mỏi."
Sau khi nói xong, Jaemin im lặng một lúc rồi nói thêm.
"Nếu xinh đẹp, thông minh và tính cách tươi sáng thì càng tốt."
"Thì ra cuối cùng tất cả đều phải thuộc top đầu à. Sao cậu không nói từ đầu mà lại vòng vo?"
Seungpyo nhếch mép chế giễu.
"Thảo nào cậu luôn luôn thích gái. Cậu sắp chết vì ốm đến nơi rồi mà vừa nói đến chuyện hẹn hò với gái là tỉnh cả người?"
"Có chết đâu. Chỉ là hơi chóng mặt thôi."
"Lời dì nói không sai mà. Phải ăn uống đầy đủ vào."
"Đã bảo là không phải mà…. Hừ, thôi kệ đi."
Jaemin có vẻ không muốn tranh cãi nên quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhưng có lẽ vì ức chế khi chỉ có mình trả lời một cách dài dòng nên cậu lại nhìn Seungpyo.
"Vậy cậu thích kiểu người nào?"
"Tôi à? Tôi không có hình mẫu lý tưởng."
"Không có?"
Seungpyo tự tin gật đầu.
"Ừ, bố tôi bảo rằng khi lần đầu gặp mẹ, ông ấy cảm thấy như có pháo hoa nổ tung trong đầu. Yêu một người không phải là do sở thích mà là do khoảnh khắc nhìn thấy người đó, một bông hoa sẽ nở rộ trước mắt bạn. Tôi cũng sẽ gặp một người như vậy."
Trước lời nói đầy tự tin của Seungpyo, bác tài xế phản ứng bằng giọng điệu vui vẻ.
"Bố cậu học sinh lãng mạn quá ha. Bây giờ hai người vẫn tình cảm chứ ?"
"Dạ, vẫn tình cảm ạ."
"Cậu học sinh may mắn thật đấy. Bỏ bao nhiêu tiền của vào việc dạy dỗ con cái cũng vô ích thôi. Bố mẹ sống hạnh phúc với nhau thì đó mới là giáo dục gia đình, nhưng tôi nhận ra điều đó quá muộn rồi, các con tôi đều đã lớn cả rồi, giờ có biết thì cũng vô ích."
"E hèm, không đâu ạ? Chắc chắn là tiêu nhiều tiền thì sống sung sướng hơn đấy ạ."
"À, vậy à?"
Sau vài câu đùa, cả hai đã đến trường. Chúc các cháu học hành chăm chỉ nhé! Bác tài chào tạm biệt một cách hào hứng rồi lái xe đi.
Tài xế đã chen vào cuộc trò chuyện và cướp mất cơ hội đáp trả của Jaemin. Dù sao thì Jaemin cũng đã có vẻ mặt khó tin trước những lời của Seungpyo nên cũng không có gì đặc biệt để nói, nhưng cậu muốn phàn nàn một chút về những lời mà bác tài xế vừa nói.
"Chỉ cần bố mẹ hòa thuận thì sao? Nếu những người kỳ lạ kết hôn với nhau và sống hòa thuận thì đó cũng được gọi là giáo dục gia đình à?"
"Ý bác ấy là thường thì là như vậy thôi. Sao cậu lại nghĩ tiêu cực thế? Chắc là cậu vẫn chưa khỏe hẳn. Sáng ra đã vặn vẹo thế."
Jaemin im lặng. Sẽ chỉ khiến cậu trông vặn vẹo như lời Seungpyo nói nếu cậu phàn nàn với một người không biết gì về tình hình của cậu.
Dù sáng nay phải đối mặt với một tình huống bất ngờ khiến thời gian bị chậm trễ hơn dự kiến, nhưng có lẽ vì đã đi taxi nên cả hai đã đến trường sớm hơn bình thường. Vượt qua sân vận động vắng vẻ, và bước vào hành lang, chỉ có một vài đứa trẻ ngoan ngoãn đến sớm lang thang như những thây ma, và sự ồn ào quen thuộc vẫn chưa bắt đầu. Cả ngôi trường vẫn còn uể oải như chưa tỉnh giấc.
Seungpyo đã im lặng nãy giờ, đột nhiên vươn tay mở cửa phòng tư liệu. Mắt cậu ta mở to.
"Ơ, mở cửa."
Mở cửa thì sao? Bỏ Jaemin thờ ơ lại phía sau, Seungpyo nhanh chóng bước vào bên trong và ra hiệu. Đó là một chiêu trò quen thuộc, nhưng Jaemin đã ngoan ngoãn mắc bẫy.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, môi đã chạm vào nhau, chụt, chụt, chụt, những nụ hôn vụng về như của trẻ con được lặp đi lặp lại. Chỉ là hai bộ phận mềm mại nhất trên cơ thể chạm vào nhau vài lần, nhưng dù không làm chuyện gì khiêu dâm, môi cậu cũng đã nóng bừng. Đôi môi đang mím chặt của Jaemin cũng vô thức hé mở.
"Cậu đúng là dâm đãng."
Seungpyo không ngần ngại liếm đôi môi đang hé mở, thì thầm với một nụ cười. Jaemin định phản bác, nhưng Seungpyo đã nhanh chóng nuốt lấy môi cậu.
Hai đôi môi gắn chặt vào nhau ngay lập tức và hòa quyện vào nhau. Khi miếng thịt mềm mại và ẩm ướt bơi lội chậm rãi bên trong, một sự mệt mỏi dễ chịu, khác với khi sự mệt mỏi vì làm việc quá sức, bao trùm lấy cơ thể Jaemin.
Khi sự căng thẳng vô ích biến mất, cậu cảm thấy cơ thể mình rũ rượi như một con mèo vào mùa xuân. Ý định phản ứng trước lời nói rằng cậu dâm đãng cũng biến mất cùng với sự căng thẳng và tan chảy.
Seungpyo dường như ngày càng hôn giỏi hơn. ‘Không biết kỹ năng của mình có tăng lên không nhỉ?’
Nụ hôn bắt đầu một cách lặng lẽ trong ngôi trường đang ngủ say nhanh chóng trở nên cạnh tranh. Tiếng thở dốc rối bời và âm thanh của đôi môi ướt át cọ xát vào nhau, âm thanh kỳ lạ đang cố gắng nuốt chửng nhau một cách tham lam dần dần di chuyển gấp gáp giữa cả hai.
Ha, ư ư. Tiếng rên rỉ lọt ra giữa hai đôi môi đang chồng lên nhau khiến cả hai cùng nóng bừng. Không được thế này, cả hai đều cảm thấy rằng đêm qua đang không ngừng hiện lên trong đầu, và người gặp khó khăn không chỉ có một mình cậu.
Nhưng dù hoàn cảnh của cả hai có thế nào đi nữa, nụ hôn buổi sáng không thể kéo dài. Bởi vì trong khi cả hai đang hôn nhau, ngôi trường cũng dần thức giấc và chào đón một ngày mới.
Âm thanh bước chân leo lên cầu thang ngày càng lớn, và tiếng người đi lại trên hành lang cũng trở nên lớn và rõ ràng hơn khi chỉ có một cánh cửa mỏng ngăn cách với bên ngoài. Cậu có thể nghe thấy tiếng gọi tên bạn hoặc chào hỏi nhau một cách rõ ràng.
Cả hai ôm lấy vai nhau và rời nhau ra. Cả hai cố gắng điều chỉnh lại hơi thở dồn dập. Ánh mắt ngập tràn tiếc nuối gặp nhau. Oh Seungpyo mỉm cười dù ánh mắt vẫn còn luyến tiếc.
"Sao nào? Hôn xong thấy khỏe hơn chưa?"
"Đừng có đổ thừa cho tôi khi mà chính cậu muốn làm. Tôi đã khỏe từ trước khi hôn rồi."
"Vì chúng ta đã hôn trước khi đi ngủ nên chúng ta phải hôn cả khi thức dậy nữa chứ."
"Suỵt."
Jaemin ngăn Seungpyo lại và trước tiên lắng nghe tình hình bên ngoài. Nhân lúc yên ắng, cả hai nhanh chóng rời khỏi phòng tư liệu, và bước đi xa nhau như thể chưa có chuyện gì xảy ra, như những người bạn học xa lạ vừa mới đến trường.
Ngay khi đến lớp, cả hai đã không chào nhau chứ đừng nói đến việc liếc nhìn nhau. Jaemin ngồi xuống ghế và hít một hơi thật sâu.
Dù đã khỏe từ trước khi hôn, nhưng cậu cảm thấy dễ thở hơn sau khi hôn. Dù khởi đầu có hơi trục trặc, nhưng một ngày không tệ đã bắt đầu.