Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 102

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Khi khoảnh khắc không biết tiết chế cuối cùng khép lại, trời đã muộn màng để bắt đầu bữa tối. Vì vội vã tắt bếp để quấn quýt bên nhau, đáy nồi cơm bị cháy đen do ngọn lửa bén quá lâu. Suhan khẽ cầm thìa cạo nhẹ lớp cháy, nhưng thay vì sắc vàng rộm cuốn hút, những mảnh đen sì như than vụn rơi lả tả. May mắn thay, phần cơm phía trên vẫn giữ được độ dẻo thơm, ngon miệng. Anh tự tay chọn phần cơm ngon nhất, đầy ắp rau xanh và củ sen tươi.

“Khoan đã. Sao em chỉ ăn cơm trắng thế này?”

Vừa đưa miếng cơm lẫn rau vào miệng, tận hưởng vị tươi mát lan tỏa, Suhan bất chợt để ý bát cơm của Yeonseo trông thật đơn điệu. Cậu chỉ lấy phần cơm trắng nằm sát lớp cháy, thoảng đâu đó vẫn còn vương mùi khét nhè nhẹ. Suhan không nhịn được mà bật cười.

“Trộn vào mà ăn đi.”

Dù hiểu rõ lý do, anh vẫn gắp những món ăn đầy ắp từ bát mình sang bát Yeonseo, như thể đang ân cần chỉ bảo một đứa trẻ kén ăn. Yeonseo khẽ lẩm bẩm.

“Không sao mà…”

“Ăn đi nào.”

Nhìn Yeonseo với vành tai ửng hồng, miệng nhai chậm rãi từng chút một, trông cậu thật đáng yêu. Một chàng trai sắp chạm ngưỡng ba mươi mà vẫn giữ nét dễ thương thế này, Suhan không khỏi tưởng tượng nếu có một đứa bé giống cậu, hẳn sẽ còn đáng yêu đến nhường nào. Hình dung đứa con tương lai dường như chẳng mang chút gen nào của mình, anh khẽ cong môi nở nụ cười.

Sau bữa tối muộn và dọn dẹp xong xuôi, Suhan tự nhiên bước về phía phòng ngủ chính. Anh ngả mình xuống chiếc giường quen thuộc, nơi giờ đây cả hai cùng chia sẻ, khẽ vén chăn rồi vỗ nhẹ lên ga giường. Yeonseo rụt vai, ngập ngừng.

“Cái gì nữa đấy? Mau vào đi. Anh mỏi tay rồi.”

“Vâng, em vào ngay đây…”

Dẫu vậy, cậu không lập tức chui vào chăn mà với tay lấy chiếc máy tính bảng cùng tập tài liệu treo trên giá cạnh tường. Suhan bật đèn ngủ cạnh đầu giường, tò mò hỏi.

“Trước khi ngủ em định xem gì à?”

Liệu em ấy có lỡ việc gì gấp không? Suhan nghiêng đầu thắc mắc. Yeonseo vừa chui vào chăn, kê gối ngồi thẳng dậy, đáp lời.

“À, cái buổi thuyết trình mời người ngoài hôm trước ấy ạ. Phản hồi nội bộ khá tốt, nên bọn em quyết định cụ thể hóa thêm để chia sẻ trong hội thảo toàn công ty.”

“Ồ?”

Suhan nhướn mày trong căn phòng ngủ mờ tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn đầu giường hắt lên, như ngầm ra hiệu muốn nghe thêm. Yeonseo nhẹ nhàng giải thích tiếp.

“Ý em là… nó gọi là hội thảo, nhưng thực ra là buổi chia sẻ về các dự án đang triển khai hoặc những hạng mục kinh doanh chủ lực của từng bộ phận. Vì ngoài ban lãnh đạo bộ phận F&B, còn có cả lãnh đạo các bộ phận khác tham dự, nên em phải chuẩn bị kỹ càng một chút.”

Nghe qua thì đây chẳng phải việc nhỏ, vậy mà em ấy không hề nhắc với mình? Suhan ngạc nhiên, nhướn một bên lông mày nhìn Yeonseo. Cậu giật mình, vội vàng bổ sung.

“À, cụ thể thì hôm nay mới chốt ạ. Em định mang qua để nói với anh luôn đó chứ…”

“À à~.”

Thấy lông mày Suhan giãn ra, không còn căng thẳng, Yeonseo thở phào nhẹ nhõm. So với thời điểm mới làm việc cùng ở bộ phận kinh doanh, Suhan giờ đây đã dịu dàng hơn nhiều, nhưng tiêu chuẩn của anh vẫn cao ngất ngưởng dù vẻ ngoài chẳng để lộ điều đó.

Điều này có nghĩa là Yeonseo hiểu rõ yêu cầu khắt khe của Suhan, nhưng chỉ nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh thì chẳng thể đoán được anh có hài lòng hay không. Cách làm ‘tàm tạm thế này chắc ổn’ hoàn toàn vô dụng với Suhan. Yeonseo biết anh sẽ tươi cười nói ‘Vất vả rồi!’ trước mặt, nhưng sau lưng lại âm thầm chỉnh sửa toàn bộ. Vì thế, cậu chỉ còn cách chuẩn bị chu đáo hết mức để không mắc bất kỳ sai sót nào.

“Hay là anh xem qua tài liệu giúp em một lượt nhé?”

Trước câu trả lời hờ hững của Suhan, Yeonseo vội lắc đầu. Nếu nhờ anh ra tay, chắc chắn kết quả sẽ hoàn hảo, nhưng cậu không muốn đòi hỏi một người đang mang thai giai đoạn đầu, cơ thể còn nhiều bất ổn, hỗ trợ mình.

“Không ạ, lần thuyết trình này… em muốn tự mình thử sức. Hướng đi cũng đã định hình phần nào rồi…”

Suhan nhìn Yeonseo, ánh mắt thoáng nghi hoặc khi cậu bỏ lửng câu nói. Yeonseo hít một hơi ngắn, rồi thở ra thật dài.

“Suhan… em không thể mãi dựa vào sự giúp đỡ của anh được. Em cũng muốn… trở thành người có thể hỗ trợ anh.”

Tóm lại, Yeonseo áy náy vì luôn ỷ lại vào Suhan, nên lần này cậu muốn tự mình đảm nhận mọi việc. So với Suhan, một doanh nhân với tài thuyết trình bẩm sinh thì năng lực của cậu chắc chắn có khoảng cách, nhưng cậu không thể cứ mỗi sự kiện lại nhờ anh giúp đỡ. Yeonseo khao khát trở thành người bạn đời mà Suhan có thể tin cậy và dựa vào, chứ không phải một đứa trẻ chỉ biết ỷ lại. Dẫu vậy, Suhan chẳng phải người lạnh lùng đến mức buông lời khắc nghiệt.

“Khi nào chuẩn bị xong tài liệu, em cho anh xem được không ạ?”

Cuối cùng, câu hỏi lại mang dáng dấp của một nhân viên xin ý kiến sếp, nhưng sự nỗ lực và nét đáng yêu của Yeonseo khiến Suhan vui vẻ gật đầu.

“Ừ, cố gắng lên nhé.”

Anh không phải chim bố mẹ ngậm ngùi nhìn tổ trống khi đàn con rời đi. Suhan thoáng buồn, nhưng trên hết, anh muốn ủng hộ nỗ lực đáng quý này của Yeonseo.

Soạt soạt, tiếng lật giấy tờ vang lên từng nhịp, tiếng bút điện tử lướt nhẹ trên màn hình lấp đầy không gian yên tĩnh. Suhan tựa vào Yeonseo đang ngồi bên cạnh, dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Suhan khẽ cựa mình trong giấc ngủ rồi tỉnh giấc. Xung quanh tối đen như mực. Anh chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp để trò chuyện. Đáng lẽ anh nên mở lời ngay khi vừa đến, nhưng thay vào đó lại ngẩn ngơ ngủ gật, thậm chí còn làm chuyện chẳng đứng đắn với người đang nấu cơm – thật đáng trách. 

Dẫu vậy, anh không hối tiếc. Bởi có những khoảnh khắc và bầu không khí chỉ có thể tận hưởng ngay tại thời điểm ấy. Anh thầm nghĩ, sáng mai thức dậy, anh sẽ gọi hoặc nhắn tin cho Yeonseo để bàn về chuyến đi đến biệt thự.

Theo những gì anh nghe trước khi ngủ, lịch trình hội thảo khá gấp rút, bài thuyết trình của Yeonseo lại bị dồn vào phút chót, nên thời gian chuẩn bị chẳng còn nhiều. Có lẽ cuối tuần này cậu ấy cũng phải đi làm.

Anh không thể chờ đến cuối tuần sau. Những mảnh vỡ còn sót lại suốt bao năm qua, dù chẳng biến mất chỉ vì trì hoãn vài tuần, nhưng cứ để mặc và chần chừ mãi khiến anh khó chịu.

Nếu không sắp xếp được thời gian cùng Yeonseo, anh sẽ đi taxi. Hay là anh nên tập lái xe lại từ bây giờ? Dù sao, sau vụ tai nạn lớn ấy, anh chẳng còn muốn chạm vào vô lăng nữa. Nhưng một người đàn ông trưởng thành mà không biết lái xe thì bất tiện đủ đường, huống chi còn phải nuôi con, chẳng thể mãi như thế này. Trước đây anh từng lái rất tốt, có lẽ chỉ cần vài buổi luyện lại là quen. Song, nghĩ đến việc lái xe đường dài trên đoạn đường từng xảy ra tai nạn với tình trạng hiện tại, anh vẫn thấy thật điên rồ.

Vậy thì tạm gác chuyện tự lái xe sang một bên. Trong lúc anh sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn, chiếc điện thoại trên bàn nhỏ gắn tường cạnh chỗ anh nằm đột nhiên sáng lên.

“……?”

Ai gọi vào giờ này chứ? Anh cầm điện thoại, mở khóa với vẻ nghi hoặc. Ngay khi màn hình bật sáng.

“Hửm…?”

Một tin nhắn kèm ảnh được gửi đến từ một số điện thoại dài bất thường, có lẽ là số quốc tế. 

Tin rác chăng? Suhan định xóa ngay, nhưng một linh cảm chẳng lành chợt lóe lên. Anh cảm thấy không nên bỏ qua tin nhắn này. Số điện thoại mới này vốn chỉ gia đình, biên tập viên Jo Eunah và vài người thân cận biết đến. Mang chút hy vọng, anh kiểm tra dung lượng tệp trước khi tải ảnh xuống. Tim Suhan chợt lạnh toát.

“……”

Bức ảnh được chụp trong một căn phòng tối. Nhìn chiếc ly pha lê chứa chất lỏng màu nâu đặt trên bàn bar cao, có vẻ đây là một quán bar sang trọng, nơi nội thất được chăm chút kỹ lưỡng. 

Trong ảnh, hai người ngồi sát bên nhau. Một trong số đó là anh. Suhan cau mày, tay nắm chặt mép ly rượu, ánh mắt khó chịu hướng về người đàn ông đang khoác tay lên vai mình.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo