Suhan vừa toan đứng dậy để bắt taxi đi thẳng đến biệt thự thì bất chợt khựng lại, một linh cảm chẳng lành thoáng qua trong tâm trí.
Anh từng nghe rằng, do đặc điểm sinh lý của nam omega với tử cung không đủ rộng, họ thường phải chịu những cơn đau nhức ngay từ giai đoạn đầu thai kỳ. Vậy mà, cơn đau nhói xen lẫn âm ỉ bất ngờ ập đến lúc này dường như đang gửi đến anh một tín hiệu rõ ràng: cần nghỉ ngơi ngay lập tức.
Dẫu sao, trong trạng thái lo lắng thế này, một mình anh cũng khó lòng di chuyển an toàn. Hít một hơi để trấn tĩnh, Suhan nhẹ nhàng ngả người xuống sofa.
Anh chợt nghĩ, hay là cuối tuần này, nếu Yeonseo rảnh, rủ cậu đi cùng mình nhỉ? Dù sao, nếu đến giờ vẫn chưa dọn dẹp xong, thì vài ngày nữa mọi thứ chắc cũng chẳng biến mất. Hơn nữa, cho dù trong khoảng thời gian đó, đối phương có cố ý phi tang thêm chứng cứ, camera giám sát vẫn có thể ghi lại dấu vết. Tuy không trực tiếp nhìn thấy họ làm gì, nhưng ít nhất cũng đủ để chứng minh họ đã từng xuất hiện ở đó.
Trước mắt, cứ tạm thời… tính như vậy đã.
Trong khi ký ức vẫn còn mơ hồ, hành động liều lĩnh có thể khiến anh phải trả giá đắt mà không lường trước được. Điều quan trọng nhất lúc này là giữ bí mật, không để đối phương đoán ra anh đang nắm giữ những gì hay dự định làm gì.
Gạt nỗi bất an sang một bên, Suhan bật TV lên để thư giãn đầu óc. Chương trình tài liệu anh xem dở từ tối qua vẫn đang dừng lại trên màn hình – một tập đặc biệt về hệ sinh thái biển Bắc Thái Bình Dương.
Từ hình ảnh những chú cá voi khổng lồ rẽ sóng tung mình trên mặt nước, đến đàn chim biển lượn lờ, rình rập cơ hội cướp lấy dù chỉ một con cá từ miệng cá voi, rồi cả những chú cá kiếm với chiếc mõm sắc nhọn đầy uy lực và nhanh nhẹn. Thân hình ánh bạc xanh của chúng lấp lánh dưới tia nắng xuyên qua mặt biển, tựa như một dải ngân hà rực rỡ.
Đặt tên con là Bada (Biển) rồi, vậy có cần thiết phải dưỡng thai theo phong cách biển cả không nhỉ…
Cũng không hẳn là không cần. Yeonseo đã tỉ mỉ chọn lọc một danh sách, và anh không muốn phụ lòng cậu ấy, nên cứ xem qua vậy. Rồi chẳng biết từ lúc nào, cơn buồn ngủ kéo đến. Rõ ràng chẳng có thời gian để thảnh thơi thế này… Anh chợp mắt một chút, cho đến khi giật mình tỉnh giấc thì Yeonseo đã tan làm trở về.
“Anh dậy rồi à? Em thấy anh ngủ say quá nên không gọi. Em đang chuẩn bị bữa tối, anh cứ ngủ thêm một chút nữa cũng được…”
Suhan dụi mắt, tỉnh táo dần, thì thấy Yeonseo đang lúi húi sắp xếp nguyên liệu và nấu nướng trong bếp. Một mùi thơm ngát lan tỏa, hình như có cả thịt heo băm… Anh vừa định đứng dậy, đôi mắt còn nhập nhèm, thì Yeonseo vội vã xua tay ngăn lại.
“Gần xong hết rồi, anh cứ ngồi yên nghỉ ngơi đi ạ!”
Nhưng nếu Suhan là người chỉ cần nói một lần là hiểu, thì có lẽ tình huống này đã chẳng xảy ra. Anh nhanh nhẹn bước đến bên bếp, nhìn vào lò thì thấy thịt băm đang được xào chín cùng đủ loại rau củ, hòa quyện trong thứ nước sốt thoang thoảng mùi xì dầu.
“Đây là cái gì vậy?”
Bên cạnh, một chiếc nồi gang đang xì xào hơi nóng. Một bữa tối được chuẩn bị khá công phu khiến Suhan nghiêng đầu tò mò hỏi. Yeonseo ngượng ngùng đáp.
“Cơm niêu ạ. Dạo này mình ăn đồ Tây nhiều quá, nên em nghĩ lâu lâu đổi sang ăn cơm cũng tốt…”
Cái cách Yeonseo rụt rè thông báo món cơm niêu cứ như đang tiết lộ một điều gì đó trọng đại, khiến Suhan thầm nghĩ cậu thật khéo léo. Anh chợt nổi hứng muốn trêu đùa, định vòng tay ôm lấy Yeonseo từ phía sau lúc cậu đang đeo găng tay bận rộn trộn gia vị, nhưng rồi kìm lại.
Anh biết rõ, nếu giờ mà động vào, chắc chắn sẽ không dừng lại được nửa chừng. Bác sĩ đã dặn, trong hai đến ba tháng đầu, khi thai nhi chưa ổn định, tốt nhất nên kiêng quan hệ tình dục. Vì vậy, anh cần hạn chế những cử chỉ thân mật quá mức như trước đây.
Nhưng mà…
Người ta chỉ bảo không được ‘cho vào’, chứ đâu có cấm kích thích đâu nhỉ? Tự biện minh với ý nghĩ tinh quái trong đầu, Suhan lặng lẽ tiến đến sau lưng Yeonseo, vòng tay ôm lấy cơ thể rắn chắc của cậu.
“Khoan đã… Em bỏ găng tay ra đã…”
Yeonseo có lẽ chỉ nghĩ đó là cái ôm vì nhớ nhung, nên nở nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc. Mãi đến khi cánh tay anh ôm ngang eo cậu khẽ nới lỏng, rồi hai bàn tay từ từ luồn vào khe hở giữa eo và vạt áo trên, cậu mới nhận ra điều bất thường. Mặt Yeonseo đỏ bừng, vội vàng lên tiếng ngăn anh.
“Ơ, anh Suhan… anh Suhan à, tay anh…”
Gương mặt ửng hồng đầy bối rối của Yeonseo trông như đang bị trêu ghẹo ở một nơi chẳng thể từ chối, khiến những ý nghĩ nghịch ngợm trong đầu Suhan càng trỗi dậy.
“Tay làm sao? Đã bảo gọi là Suhan, mà cứ giả vờ không biết.”
Suhan giả bộ hờn dỗi, luồn tay xuống dưới áo, nhẹ nhàng xoa vùng gần rốn Yeonseo, cảm nhận rõ cơ bụng săn chắc của cậu đang căng lên. Anh chẳng ngây thơ đến mức không hiểu sự căng thẳng ấy nghĩa là gì. Lần nào cũng ‘dựng đứng’ như vậy, thế mà vẫn giả vờ né tránh… Suhan khẽ nhịn cười.
“À… Tại em quen miệng…”
Trước lời biện minh vụng về của Yeonseo, Suhan càng đưa tay xuống thấp hơn, lẩm bẩm.
“Trước khi anh gặp tai nạn, em cũng toàn gọi anh là anh Suhan, đúng không?”
“Cái đó thì…”
Câu trả lời ấp úng như bị nuốt vào trong, rõ ràng là không thừa nhận. Suhan quyết định hành động, tiếng khóa quần của Yeonseo bật mở với âm thanh ‘cạch’ nhẹ, anh thẳng thừng nắm lấy dương vật của cậu trong tay.
“Ưm… Ư… Bác sĩ bảo… ba tháng đầu… tốt nhất là nên kiêng…” Yeonseo thì thầm.
Nhưng nếu thực sự muốn đẩy anh ra, lẽ ra cậu phải tháo găng tay trước đã. Chẳng lẽ cậu quá bối rối để nghĩ đến điều đó, hay vốn dĩ không muốn ngăn cản? Suhan khẽ cười, ngón tay anh trêu chọc mân mê Yeonseo đang lúng túng với thái độ nửa vời của mình.
“Ai bảo bao giờ cho phép?” Suhan đáp lạnh lùng, ánh mắt anh khóa chặt vào đôi mắt mở to của Yeonseo, nơi ánh nhìn ướt át dường như muốn hỏi, ‘Vậy sao anh lại làm thế này?’
Cố nhịn cười, Suhan siết chặt lòng bàn tay quanh dương vật đã cương cứng của Yeonseo, cảm nhận rõ hơi ấm và những đường gân đang đập nhịp dưới da.
Anh vuốt ve nhẹ nhàng, từ từ, từ phần khấc hơi phồng lên xuống đến tận gốc. Yeonseo khẽ rên, hít một hơi gấp gáp rồi nhắm mắt lại. Hàng mi dài run rẩy nơi khóe mắt cậu tựa như đôi cánh bướm rung động. Dù đã ngắm bao lần, gương mặt xinh đẹp ấy vẫn khiến Suhan cảm thấy chỉ cần nhìn thôi cũng đủ mãn nguyện. Nhưng anh biết, lần nào mình cũng bị vẻ ngây thơ ấy đánh lừa. Với nụ cười giễu cợt trong lòng, Suhan tiếp tục vuốt ve, ngón tay lướt dọc theo những đường gân xanh nổi rõ.
“Vậy… vậy thì…” Yeonseo lắp bắp, dường như không thể thốt ra lời yêu cầu anh dừng lại, cơ thể cậu phản bội lại những lời nói.
Ban đầu, Suhan chỉ định trêu đùa nhẹ nhàng, nhưng không ngờ dục vọng trong anh cũng bùng lên, cháy bỏng hơn theo từng giây. Anh nhớ lại lời nhắc của Yeonseo về cơn đau lúc nãy, một lời cảnh báo về việc không nên quan hệ. Nhưng tình dục đâu chỉ có mỗi việc làm tình. Cúi xuống, Suhan vùi mặt vào hõm cổ Yeonseo, hít một hơi ngắn. Mùi pheromone nhè nhẹ tỏa ra từ cậu khi hưng phấn thật ngọt ngào đến khó cưỡng.
“Chỉ sờ một tí thôi.” Anh thì thầm, hơi thở nóng hổi phả lên da Yeonseo.
Với động tác nhanh nhẹn, anh vuốt dọc dương vật Yeonseo trong tay, cảm nhận rõ bụng dưới mình cũng căng lên vì kích thích. Hóa ra, làm nam omega đôi lúc cũng có lợi. Suhan dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào eo Yeonseo, ra hiệu cậu xoay người lại.
Khi Yeonseo đối diện anh, gương mặt ửng đỏ vì ham muốn, Suhan vội vàng cởi thắt lưng, kéo quần xuống, giải phóng dương vật đang cương cứng của mình. Rồi, với cả hai tay, anh ôm trọn cả hai dương vật vào lòng bàn tay. Một cái đã to đến mức một tay anh khó nắm hết, nên phải dùng cả hai tay mới giữ chặt được.
“Ha…”
Suhan thở ra, một cơn rùng mình khoái cảm chạy dọc cơ thể khi anh khẽ nhấp hông, những giọt dịch trong suốt từ đầu dương vật của cả hai cọ xát vào nhau, tạo ra tiếng rên khe khẽ bất giác thoát ra.
“Ư… ưm…” Yeonseo rên rỉ, cảm giác mới lạ này khiến cậu choáng ngợp.
Cảm giác này khác hẳn so với khi đưa vào trong và di chuyển; nó thô ráp, thân mật theo một cách mà họ chưa từng khám phá. Dù có khác biệt về thể chất, cả hai vẫn là đàn ông với dương vật hoàn chỉnh – điều ấy chẳng thể chối cãi qua bao lần cơ thể họ chạm nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên họ cùng thủ dâm như thế, một khoái cảm lạ lùng lan tỏa từ đầu ngón chân, chạy ngược lên trên.
“Hừm, ư… Không được cho vào nên em buồn à?” Suhan nhếch mép trêu chọc, ấn nhẹ đầu dương vật mình vào bụng dưới Yeonseo.
Yeonseo vội lắc đầu nguầy nguậy, rồi cúi xuống liếm nhẹ và mút vào mép anh, như thể cầu xin một nụ hôn.
Nếu muốn, cậu cứ chủ động mà làm, việc gì phải vòng vo. Cái kiểu ấy rõ ràng cho thấy Yeonseo không muốn chủ động; cậu muốn Suhan dẫn dắt. Và Suhan chẳng hề phiền lòng về điều đó. Với một tiếng cười khẽ, anh ngậm lấy môi Yeonseo, hôn sâu, mút mát như muốn nuốt trọn cậu vào trong.