Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 107

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

“Cái này từ bây giờ luôn hả? Định để ở đâu vậy?”

Nếu là ngay trước khi em bé chào đời thì không có gì để nói, nhưng với món đồ nội thất cồng kềnh này, nếu đặt ra từ bây giờ thì chắc chắn gần mười tháng sau nó sẽ phủ đầy bụi trước khi được dùng đến. Suhan nói đúng trọng tâm, còn Yeonseo dường như chưa nghĩ tới chuyện đó nên thoáng bối rối.

“Ơ, hay là để ở phòng ngủ chính được không anh?”

“Vậy là em định để nó bám bụi suốt mười tháng tới mà không dùng tới cho đến khi đón con về nhà à?”

Trước lời nhận xét cụ thể ấy, Yeonseo suy nghĩ một lúc rồi đáp.

“Vậy em mua thêm tấm phủ mới vậy. Phủ lên trên là xong mà…”

Thấy Yeonseo kiên quyết muốn giữ lại, Suhan cũng chẳng cần ngăn cản thêm. Anh cười nhẹ đầy bất lực, nhún vai như muốn nói tùy em vậy.

“Thêm nó vào phòng ngủ chính cũng chẳng phải chuyện gì lớn…”

Nhìn những con búp bê xếp đầy trong chiếc nôi em bé, nằm trên tấm phủ mang đậm phong cách biển cả, vừa như lớp đệm êm ái vừa tạo cảm giác an toàn cho bé, Suhan không thể phủ nhận chúng thật sự dễ thương. Chờ đến ngày được sử dụng chúng cũng không phải ý tồi.

Ngay khi nhận được sự đồng thuận ngầm từ Suhan, Yeonseo mắt sáng rực, vội vàng mang chiếc nôi vào phòng ngủ chính, trông thật hài hước. Đó là loại đồ vật chỉ cần nhấn mạnh cần gạt dưới đáy để mở khóa bánh xe và đẩy đi dễ dàng, nhưng có lẽ vì lo sàn nhà bị xước hoặc tiếc không muốn dùng tới bánh xe của món đồ mới, Yeonseo cố sức nhấc bổng nó lên để di chuyển.

“Dạo này hình như mấy thứ này nhiều lắm nhỉ? Mọi người tìm mua ở đâu vậy?”

Suhan vừa quan sát chiếc nôi đã được Yeonseo đặt trong phòng ngủ chính vừa hỏi. Yeonseo trả lời hờ hững.

“Đồng nghiệp em bảo thấy trên mạng xã hội, do người quen của chị ấy chia sẻ đấy ạ. Hàng nước ngoài, thấy mấy người nổi tiếng dùng trông hay lắm nên tìm hiểu, nhưng giá hơi cao nên chị ấy mua loại trong nước…”

Nói xong, có lẽ sợ Suhan nghĩ mình tiêu xài phung phí, Yeonseo vội bịt miệng lại. Lúc này, Suhan giật mình như vừa bị ai đó đánh mạnh vào đầu.

“Ơ… cái đó, không đắt lắm đâu ạ. Dù sao cũng chỉ mua một lần thôi, không phải mua nhiều, nên em nghĩ thế này cũng ổn…”

Trong lúc Yeonseo lẩm bẩm thanh minh, Suhan lại chú ý đến một chi tiết khác.

“Khoan đã, em bảo thấy ở đâu?”

“Trên mạng ạ…”

Cái gì cơ? Không phải hàng hiệu hay đồ bách hóa, mà chỉ vì mua từ một thương hiệu nội thất được khoe trên mạng xã hội mà anh ấy giận sao? Yeonseo không hiểu nổi Suhan đang ngạc nhiên chuyện gì, ánh mắt thoáng chút dò xét. Sau một khoảng lặng căng thẳng, Suhan chợt nhận ra điều gì đó, lẩm bẩm một mình.

“Phải rồi, nếu là trên mạng thì, biết đâu…”

Nói đoạn, anh chẳng buồn để ý đến Yeonseo đang lo lắng như chuột trong rọ, sợ bị cằn nhằn, mà vội vàng với lấy điện thoại.

“Suhan…?”

Yeonseo gọi trong lo lắng, nhưng anh như không nghe thấy, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại như muốn chui hẳn vào trong. Anh thao tác một lúc lâu, rồi bất ngờ siết chặt một tay, lao tới ôm chầm lấy Yeonseo.

“Ha… may quá. Ha… cảm ơn em thật đấy, nhờ em mà chuyện anh loay hoay mãi cuối cùng cũng giải quyết được rồi.”

Bị ôm bất ngờ, Yeonseo vốn đang sợ bị mắng nên ngơ ngác. Cậu bối rối đến mức vành tai đỏ ửng, nhưng Suhan chẳng hề để tâm.

“Dạ?”

Yeonseo ngạc nhiên hỏi lại, nhưng Suhan không giải thích thêm, chỉ khen ngợi bằng cách xoa nhẹ mông cậu, rồi cầm điện thoại bước ra phòng khách với vẻ mặt nhẹ nhõm rõ rệt. Yeonseo đứng trơ lại trong phòng ngủ, mặt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn theo cánh cửa Suhan vừa rời đi như bị ma nhập, tay bất giác đưa lên sờ trán mình. Trán cậu nóng ran vì quá bối rối.

Về phần Suhan, anh ra phòng khách, thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng tìm lại được manh mối đã đứt đoạn. Sao anh không nghĩ ra sớm nhỉ? Hầu hết nhân viên từ lúc tuyển dụng đã yêu cầu ngoại hình ưa nhìn, cả nam lẫn nữ làm phục vụ hay lễ tân đều nổi bật. Đồng phục cũng được thiết kế đẹp mắt. Toàn những người trẻ đẹp, không lý nào lại không ai muốn khoe vẻ ngoài của mình cho cả thế giới biết.

Anh nhanh chóng tìm kiếm trên các nền tảng quản lý hồ sơ nổi tiếng và mạng xã hội lớn, rồi dễ dàng tìm thấy tài khoản của một người vẫn đang làm việc tại nhà hàng của bếp trưởng Lim.

Do là tài khoản công khai tên và nơi làm việc, nội dung không có gì gây tranh cãi, nhưng giữa những bình luận trò chuyện đời thường, anh phát hiện một cái tên quen thuộc.

Tìm ra rồi.

Tài khoản này dường như được tạo bằng cách thay đổi một chữ trong tên thật, không ghi nơi làm việc, nhưng có một bức ảnh kèm dòng chữ ngắn gọn, có vẻ như người này đã đi du lịch khoảng một tháng trước.

[Nghỉ việc]

[_ Hầy, cuối cùng cũng nghỉ rồi, Hehe. Làm tốt lắm, nghỉ ngơi thật kỹ rồi nạp lại năng lượng nhé.]
[_ Hì hì, em cũng cố hết sức rồi, vừa hay lại có cơ hội.]
[_ Nhắn riêng em đi, bữa nào đi nhậu chung nha.]

Thấy bài đăng mới cách đây không lâu, Suhan định nhắn tin riêng ngay, nhưng đến phút cuối anh kịp bình tĩnh lại. Nghĩ theo hướng ngược lại, nếu bỗng nhận tin nhắn từ một tài khoản lạ mà mình chưa từng chia sẻ, ai mà chẳng hoảng? Có khi còn tưởng là kẻ theo dõi trên mạng, suy nghĩ ấy khiến anh chùn bước.

Dù sao cũng tìm được tài khoản rồi…

Chi bằng liên lạc với đồng nghiệp mà người đó công khai nơi làm việc trước, hỏi xem có số điện thoại riêng của họ không, như vậy sẽ đỡ ngượng hơn.

Đừng vội, bình tĩnh nào…

Suhan tắt màn hình điện thoại, mở laptop và bắt đầu thực hiện từng bước kế hoạch trong đầu.

Chưa đầy 30 phút sau, anh nhận được phản hồi từ đồng nghiệp vừa liên lạc. May mắn thay, người này có mặt tại hiện trường hôm đó và sẵn lòng kể lại mọi chuyện. Sau vài tin nhắn ngắn gọn, Yeonseo từ phòng ngủ bước ra, rón rén đến gần Suhan và hỏi, có lẽ vì thấy vẻ nôn nóng trên mặt anh khi chờ đợi cuộc gọi chưa biết bao giờ đến.

“Cái đồ hôm nay… em trả lại nhé?”

“Hả?”

Chuyện gì nữa đây? Suhan nghi ngờ nhìn Yeonseo. Cậu cúi mắt buồn bã như chú chó sợ bị mắng, dường như nghĩ vẻ mặt không vui của Suhan là lỗi của mình. Chỉ một câu hỏi nhỏ mà như phá tan lớp căng thẳng Suhan dựng lên bấy lâu.

“A ha ha, không phải vậy đâu. Anh chỉ đang nghĩ chuyện ở thư viện thôi. Hình như tình nguyện viên có xích mích về lịch trình, làm ai đó không vui, nên anh hơi lo.”

Suhan bịa ra một lý do, rồi ôm chặt cậu chồng trẻ đang rụt rè nhìn mình. Không phải con trai hay em trai ruột mà sao đáng yêu đến mức muốn cắn một cái. Sang năm đã ba mươi tuổi mà má vẫn mịn màng, anh khẽ véo nhẹ, Yeonseo nhăn mặt không thích bị coi như trẻ con, định lùi lại bỏ chạy. Nhưng Suhan nhanh hơn, giữ cậu lại không cho trốn.

“Vậy thì tốt rồi…”

“Sao lại chạy? Không phải em đến dỗ anh vì nghĩ anh giận sao?”

Suhan giả vờ kéo mạnh Yeonseo lại, cậu bĩu môi quay mặt đi, lẩm bẩm.

“…Anh đang coi em như trẻ con đấy thôi.”

Coi như trẻ con thì đã sao? Phải tranh thủ lúc còn có thể chứ. Suhan định trêu thêm bằng cách vỗ mông cậu một cái nữa, nhưng thôi, anh không muốn làm cậu tổn thương thật. Thay vào đó, như cách dỗ trẻ con hay thú cưng, anh nắm chặt hai má Yeonseo, hôn nhẹ lên môi cậu như đóng dấu, rồi cười xòa cho qua.

“Mau dọn hộp rồi vào ngủ thôi. Mai em còn đi làm, anh cũng buồn ngủ rồi, ngủ một giấc là hơn.”

“Để em làm, anh vào nằm trước đi.”

Trong lúc cả hai nhẹ nhàng tranh cãi ai làm được hay không, những chiếc hộp bừa bộn từ lúc dỡ hàng đã được dọn sạch sẽ. Cuối cùng, sau khi dọn phòng khách xong xuôi, cả hai cùng tựa lưng lên giường, màn hình điện thoại của Suhan bất ngờ sáng lên.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo