Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 120

Trước thái độ kiêu căng của Suhan, Yeonseo đứng đối diện anh với ánh mắt lộ rõ vẻ e dè. Cậu tự cảm thấy bực bội với chính mình, bởi dù đã hiểu rõ lý do, cậu vẫn không khỏi co rúm người lại. Trước vụ tai nạn của Suhan, cậu từng đối mặt với không ít bầu không khí căng thẳng khắc nghiệt hơn thế này, vậy mà giờ đây, phản ứng của cậu lại yếu ớt đến đáng thất vọng.

“Tình hình hơi phức tạp. À, ý tôi là…”

“Tóm gọn tình hình hiện tại đi.”

“Anh Junoh đã bị đuổi khỏi công ty và hiện đang mất tích.”

Lời tóm tắt của Yeonseo ngắn gọn đến mức khiến Suhan lập tức nhíu mày, bởi chẳng ai hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra chỉ qua câu nói ấy. Cuối cùng, vì không rõ Suhan nhớ được đến đâu và quên những gì, Yeonseo quyết định giải thích từng bước, dù biết rằng việc này sẽ tốn thời gian.

“Kể từ vụ tai nạn đầu năm ngoái…”

Sau khi Suhan mất trí nhớ vì tai nạn, Junoh đã lợi dụng việc anh không thể làm việc bình thường để đưa anh trở về Hàn Quốc. Trong lúc Suhan tạm nghỉ phép, hắn âm mưu loại bỏ anh khỏi công ty hoàn toàn, thậm chí mạo hiểm liên hệ với đối thủ cạnh tranh. Kết quả, hàng loạt bê bối và cáo buộc tội phạm bị phanh phui, buộc gia tộc phải cắt đứt quan hệ với Junoh, và giờ đây hắn trở thành kẻ bị truy nã.

Suhan chẳng mấy bất ngờ. Với anh, Junoh từ lâu đã là kẻ sớm muộn gì cũng gây ra đại họa. Từ những rắc rối ở biệt thự cho đến các sự việc trước đây, anh chưa bao giờ đặt kỳ vọng vào Junoh. Thậm chí, việc hắn vẫn còn sống và thở bình thường đã đủ khiến anh ngạc nhiên, nên chuyện này cũng không quá bất ngờ. Nhìn lại chuỗi biến cố dồn dập của năm ngoái, mọi thứ đều hợp lý về mặt logic. Duy chỉ có một điều khiến anh không thể nào chấp nhận: tại sao mình lại bị cuốn hút bởi tên khốn Yeonseo này?

Dù mất hết ký ức, chỉ cần ai đó cho anh chỗ ăn chỗ ở là đủ để anh nảy sinh hảo cảm ư? Không đời nào. Anh đã gặp vô số người, chẳng ai khiến anh dễ dãi đến vậy. Chắc chắn Yeonseo đã dùng chiêu trò gì đó - có lẽ giả vờ như hai người là vợ chồng thân thiết, hoặc giở thủ đoạn nào khác. Suhan liếc nhìn khuôn mặt cậu, ánh mắt đầy nghi hoặc như thể Yeonseo vừa phạm phải tội lỗi tày trời.

“…Thứ, thì…”

Cảm nhận được cái nhìn lạnh lẽo từ Suhan, Yeonseo lúng túng quay mặt đi, càng khiến anh thêm bực dọc. Anh phải thừa nhận cậu ta có ngoại hình dễ nhìn, nhưng chỉ vì thế mà trái tim anh rơi vào tay Yeonseo sao? Làm việc trong giới giải trí bao năm, anh đã gặp không ít người đẹp hơn thế, vậy mà vẫn không thể lý giải chuyện này. Tên khốn này hẳn đã dùng mưu hèn kế bẩn gì đó, Suhan không thể gột bỏ nghi ngờ trong lòng. Nếu là anh của trước kia, có lẽ anh sẽ tự trêu mình: Nhưng cậu ta dễ thương mà, anh thiếu thốn tình cảm nên chưa đầy một tháng đã mê mẩn cậu ta rồi. Nhưng giờ đây, anh là Lee Suhan, người đã sống trọn vẹn ba mươi tư năm, chẳng còn ngây ngô như thế.

“Sao?”

Suhan khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Yeonseo. Cậu cúi mặt, xoay xoay bàn tay, không đáp lại được.

“…Không phải vậy.”

Yeonseo muốn nói nhiều hơn, nhưng lời chẳng thể thốt ra. Lúc này, Suhan như con nhím xù lông, gai nhọn tua tủa, ai chạm vào cũng khó tránh tổn thương. Điều anh cần nhất bây giờ là thời gian để chấp nhận thực tại.

“…”

Trước câu trả lời nhạt nhẽo của Yeonseo, Suhan khẽ mím môi, quan sát cậu kỹ hơn. Cậu ta đã biết bao nhiêu chuyện rồi? Vì không rõ, anh chẳng biết phải nói gì. Giá như anh có thể thẳng thắn: ‘Trước khi mất trí nhớ, tôi chỉ xem cậu là đồng nghiệp bình thường,’ mọi thứ hẳn đã đơn giản hơn. 

Anh thậm chí sẵn sàng hạ cái tôi xuống để xin lỗi vì đã hiểu lầm, nghĩ rằng Yeonseo gây ra những chuyện mà thực chất là do Junoh: suốt hơn nửa năm trời chọc ghẹo anh chưa đủ, còn khiến anh… mang thai. Nghĩ đến đó, gương mặt Suhan nóng bừng vì giận dữ khi nhìn vào vẻ dịu dàng, ngập ngừng của Yeonseo.

Ngay từ lần đầu gặp, Suhan đã không ưa cậu. Yeonseo cứ liên tục chạm vào ‘điểm nhạy cảm’ của anh. Dù anh lạnh lùng đến đâu, cậu vẫn không nao núng, dùng đôi mắt to tròn ngây thơ để xin anh chú ý. Khi anh gắt gỏng đuổi cậu đi, anh lại tự thấy tệ, như thể mình vừa vứt bỏ thứ gì đó, càng thêm khó chịu. Giờ đây cũng vậy: anh là người bị lừa, vậy mà vẫn phải gồng mình như kẻ mất đi hạnh phúc lớn nhất đời.

Anh tự hỏi, trước khi mất trí nhớ, mình và Yeonseo đã trải qua những gì? Liệu anh - người chồng mà cậu không hề biết - có từng cảm ơn cậu vì sự tận tâm, chỉ vì không hay biết họ chưa từng chung phòng trước đó? Hay nếu hôm ấy anh không vô tình va phải người chạy vội xuống cầu thang và ngã, thì giờ đây họ vẫn hạnh phúc như trong những bức ảnh ở phòng ngủ, chẳng chút xích mích?

Những suy nghĩ ấy khiến Suhan bứt rứt không yên. Mọi thứ vừa trở lại đúng chỗ, vậy mà anh lại cảm thấy như kẻ ngoài cuộc, khó chịu khôn nguôi. Anh thở ngắn một cái, quyết tâm giải quyết chuyện quan trọng nhất trước.

“Ngày mai tôi sẽ đi làm lại. Nhớ đấy.”

Anh cần tận mắt kiểm tra tình hình công ty để bớt bất an: liệu công việc vẫn trơn tru, hay mọi người chỉ giả vờ làm việc cho đến khi anh quay lại. Lời tuyên bố dứt khoát của Suhan khiến Yeonseo lúng túng, vội đáp.

“Anh đừng làm quá sức nhé. Giờ anh vẫn đang nghỉ phép… ở nhà cũng có thể làm việc từ xa mà…”

Dù không dám nói thẳng trước mặt Suhan, cậu biết anh đang mang thai gần ngày sinh, chỉ còn chưa đầy ba tháng. Thực tế là còn khoảng hai tháng nữa, và vì là nam Omega, bụng anh không quá lớn. Nhưng sau chấn động não nghiêm trọng trước đây, anh tuyệt đối không được làm việc quá sức như xưa. Song, Suhan vốn là người đã quyết thì phải làm bằng được, bất kể Yeonseo phản đối thế nào.

“Chắc cậu nghĩ tôi dễ dãi đến mức tự cho phép mình nghỉ làm, đúng không? Tôi không hỏi ý cậu, mà là thông báo. Dù cậu có là con trai Chủ tịch, thì tôi vẫn là cấp trên của cậu.”

Ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu áp đặt, nét quen thuộc mà Yeonseo lâu nay chưa thấy lại khiến cậu giật mình, vội tránh ánh nhìn.

“Dù sao anh cũng phải nghĩ đến sức khỏe của mình chứ…”

Cậu cố nói thêm, nhưng Suhan vẫn giữ thái độ cứng rắn.

“Tôi tự quyết định việc có quá sức hay không. Để tôi căng thẳng vì không biết công ty đang thế nào mới là điều ảnh hưởng xấu đến đứa bé.”

Lập luận ấy quá chắc chắn, không thể phản bác. Yeonseo hiểu rằng cố ngăn thêm cũng vô ích, chỉ khiến Suhan bực hơn. Cậu thở dài, chuyển sang cách khác.

“Nếu anh nhất định đến công ty, để tôi giúp anh việc đi lại được không?”

Ít nhất, điều đó sẽ ngăn anh làm việc thâu đêm rồi kiệt sức về nhà. Suhan cười khẩy.

“Tôi phải… xin phép cậu để quyết định mình ở công ty bao lâu sao?”

Lần này, Yeonseo không nhượng bộ.

“Tôi đâu phải chỉ một mình… chuyện nhỏ này anh cũng chịu được mà, đúng không?”

Cậu ngập ngừng, không dám nhắc đến chế độ làm việc linh hoạt, vì biết Suhan sẽ chẳng nghe. Anh nhíu mày, day trán, rồi đưa ra điều kiện.

“Vậy thì chúng ta lập… hợp đồng.”

Yeonseo ngơ ngác.

“Hợp đồng là sao ạ?”

Suhan nghiêm mặt.

“Điều một: bất kể mỗi người sống thế nào ở nhà, không được can thiệp, tôn trọng việc mỗi người ngủ phòng riêng. Điều hai: không được chạm vào tôi dù chỉ một ngón tay. Điều ba…”

Khi câu cuối vang lên, tim Yeonseo như ngừng đập.

“…Khi đứa bé chào đời, cậu phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng hoàn toàn, và chấp nhận sống ly thân.”

Ý anh rõ ràng: nếu vì đứa bé mà anh buộc phải dính líu, anh sẽ sinh nó ra, rồi giao phó cho cậu để không còn vướng bận.

“Chỉ cần cậu chấp nhận ba điều này, còn lại tôi sẽ chiều theo cậu. Cân nhắc kỹ đi.”

Trước đề nghị như ban ơn ấy, Yeonseo chỉ biết gật đầu. Nhất định đừng bỏ rơi em, cậu thầm nghĩ.

Cuộc ‘đàm phán’ một chiều của Suhan khép lại. Yeonseo lặng lẽ nhớ lại lời anh, rồi bước vào phòng ngủ chính một mình. Căn phòng từng là tổ ấm chung giờ rộng thênh thang, trống trải đến ngột ngạt chỉ vì thiếu vắng anh. Nếu biết mình sẽ nhớ giọng nói ấm áp ấy đến vậy, cậu đã ghi lại mọi khoảnh khắc bên anh để không bỏ lỡ bất cứ điều gì.

Cạch, tiếng cửa đóng lại vang lên. Khoảnh khắc ấy, khoảng trống của Suhan hiện rõ, đẩy Yeonseo vào nỗi cô đơn. Cậu lo lắng không biết anh có cũng trải qua một đêm lạnh lẽo như thế không, khiến cậu mãi chẳng thể chợp mắt.

Dẫu sao, Lee Suhan, trong mắt cậu, vẫn luôn là người cô đơn hơn bất kỳ ai cậu từng gặp.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo