Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 129

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Con bé nhà tôi hơi bướng bỉnh, từ nhỏ đã yếu ớt nên tôi chiều quá thành ra hơi hư.”

Một lát sau, người đàn ông, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, thở dài thườn thượt rồi ngồi phịch xuống mép ghế dài. Cô bé được mẹ đến đón ngay sau đó. Vừa nãy còn la lối om sòm vì Suhan buông tay, giờ đây nó đã líu lo không ngừng, say sưa kể về những thành tích mình đạt được trong ngày.

Thấy chưa, hễ làm được gì là lại vui vẻ khoe khoang khắp nơi ấy mà.

Dĩ nhiên, Suhan chỉ vô tình tạo cơ hội chứ chẳng góp công sức gì nhiều. Những vết trầy xước và băng dán chi chít trên tay chân cô bé đều là kết quả của những buổi tập luyện cùng bố nó. Dù vậy, một lời cảm ơn thì cũng đáng chứ, phải không? Suhan khẽ cười thầm trong bụng, đúng lúc ấy Taeoh mỉm cười đưa tới một cốc cà phê nóng hổi.

“Cà phê Americano nóng đây ạ. Một cốc mỗi ngày thì chẳng sao, nhưng để chắc chắn, tôi đã chọn loại không caffein.”

Chắc hẳn cậu ta đã tranh thủ chạy ra quầy gần đó mua cà phê trong lúc Suhan còn mải mê nhìn theo bóng dáng cô bé. Suhan chẳng mấy hào hứng, thầm nghĩ thứ cà phê không rõ nguồn gốc này chỉ tổ làm hỏng vị giác. Thế nhưng, anh vẫn lịch sự nhận lấy, không nỡ từ chối lời cảm ơn của Taeoh. Một quyết định có phần bất thường đối với anh.

“Thật ngại quá khi đột nhiên nhờ vả anh. Nhưng nhờ anh mà con bé làm được điều tôi dạy cả tuần cũng không xong. Tôi chẳng biết cảm ơn anh thế nào cho đủ.”

Khuôn mặt Taeoh ánh lên vẻ hối lỗi xen lẫn biết ơn, nụ cười rạng rỡ không chút ngại ngùng hay e dè, khiến Suhan cảm thấy lạ lùng. Dù chẳng phải quan hệ công việc, cũng không phải bạn bè thân thiết từ nhỏ hay thường xuyên qua lại, vậy mà cậu ta dường như chẳng hề cảm nhận khoảng cách vô hình như những người khác. Cứ như thể họ là bạn bè bình thường vậy. Sự thoải mái ấy vừa có chút gượng gạo, vừa không khiến anh khó chịu, làm Suhan lỡ mất khoảnh khắc thích hợp để đứng dậy rời đi.

“Không có gì đâu. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

Suhan cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, nhấp từng ngụm cà phê nhỏ. Đúng như dự đoán, vị cà phê tệ thật. Chẳng phải sự hòa quyện tinh tế giữa chua và đắng, mà là một mớ hỗn loạn không theo trật tự, chẳng có chút béo ngậy nào, chỉ toàn mùi khét cháy, để lại cảm giác như bị ai đó pha chế vụng về phá hỏng. 

Dẫu vậy, thay vì bỏ đi, anh vẫn giữ cốc trên tay, thỉnh thoảng nhấp môi để làm ấm lòng bàn tay. Bởi lẽ anh đang nhân cơ hội này để hỏi Taeoh một điều.

“Tôi…”

Ngay khi Suhan khẽ lên tiếng, ánh mắt anh chạm phải Taeoh – một gương mặt hiền lành không chút ác ý. Anh bất giác muốn trốn chạy đâu đó. Nhưng rồi, nhớ lại lời mình vừa khuyên cô bé ban nãy – rằng nếu không dám mạo hiểm bước tới, mọi thứ sẽ mãi dậm chân tại chỗ – Suhan siết chặt tay, lấy can đảm nói tiếp.

“Anh có thể cho tôi biết tôi là người như thế nào khi ở bệnh viện không? Tôi muốn hiểu hơn về bản thân lúc đó.”

Có lẽ vì quan tâm, Yeonseo chưa từng so sánh Suhan khi mất trí nhớ với Suhan bây giờ. Anh chỉ có thể phỏng đoán về quãng thời gian hạnh phúc họ từng có, mức độ gần gũi của họ qua những thay đổi trong thái độ và vài ghi chép còn sót lại. 

Còn lại, những đánh giá về con người anh trước khi mất trí nhớ chỉ đến từ lời bàn tán của nhân viên, khiến anh chẳng thể hiểu nổi tại sao mọi người lại thích phiên bản anh lúc mất trí nhớ hơn anh của hiện tại.

“Ừm… ý anh là…”

Đối diện câu hỏi của Suhan, Taeoh ngập ngừng một lát trước khi đáp.

“Anh là người rất dịu dàng, với tất cả mọi người.”

Nghe đánh giá ngắn gọn ấy, lông mày Suhan khẽ nhướng lên. Thấy anh có vẻ không hiểu, Taeoh vội giải thích thêm.

“Ý tôi là… anh luôn tỏ ra quen thuộc với sự quan tâm, đúng không? Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, và tôi nhận thấy anh cẩn thận để không làm ai tổn thương. Vì thế, tôi nghĩ anh là một người rất dịu dàng.”

Nghe đến đó, Suhan giật mình, cảm giác ngứa ran như thể cả người nổi mẩn đỏ. Dịu dàng, tốt bụng, quan tâm – những từ ấy quá xa lạ với Lee Suhan, kẻ từ lâu đã bị gán cho cái mác ‘thằng khốn chuyên đâm chọc người khác bằng lời nói’. Nếu những từ đó thực sự hợp với anh, hẳn không ít người sẽ cười khẩy mà chế nhạo.

“…”

Suhan sững sờ, không biết đáp lại ra sao. Lúc ấy, Taeoh mỉm cười, hỏi tiếp.

“Anh vẫn thấy khó xử lắm đúng không? Ban đầu tôi cũng ngạc nhiên lắm. Còn nghĩ rằng con người trên truyền hình không phản ánh hết được…”

Không phải thế. Suhan thầm nghĩ. Anh vốn là kẻ chẳng bao giờ biết quan tâm là gì. Anh chẳng tìm ra cách giải thích, mà có giải thích cũng chỉ thêm lố bịch. Do dự một lúc, anh lặng lẽ nói những lời lẽ ra nên thốt lên khi được khen.

“…Cảm ơn cậu.”

“Không có gì đâu ạ. Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Rồi một khoảng im lặng ngượng ngùng lại bao trùm. Giờ có nên đứng dậy bỏ đi không? Suhan đang chìm vào suy nghĩ thì Taeoh bất ngờ lên tiếng trước.

“Anh có muốn hỏi gì thêm không?”

Còn gì để hỏi nữa chứ? Suhan chần chừ, rồi chợt khựng lại khi một ý nghĩ thoáng qua. Dù không trông mong Taeoh biết rõ mọi chuyện, anh vẫn luôn tò mò một điều. Anh biết trước khi lấy lại trí nhớ, mình và Yeonseo thân thiết như đôi vợ chồng son chẳng rời nửa bước, nhưng anh vẫn thắc mắc: rốt cuộc họ đã làm gì để trở nên gần gũi đến vậy?

“Ưm…”

Hỏi người lạ thế này liệu có kỳ cục quá không? Nhưng đây là trường hợp đặc biệt – anh đã hai lần mất trí nhớ, nên có thể thông cảm được. Nghĩ nhanh một lúc, Suhan quyết định hỏi.

“Cậu có nhớ tôi và chồng tôi đã như thế nào ngay sau khi tôi tỉnh lại sau tai nạn không? Nghe có vẻ lạ, nhưng tình huống này chắc cậu hiểu được thôi.” 

Suhan nói, giọng ngập ngừng. Taeoh mỉm cười hiền hậu, vui vẻ đáp.

“Suhan đã bám riết Yeonseo rất nhiều. Có vẻ như anh chẳng để Yeonseo một mình dù chỉ cuối tuần, cứ nài nỉ đòi đi chơi đâu đó.”

“…?”

Suhan giật mình, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.

“Tôi á?”

“Vâng, anh Suhan. Anh còn nhờ tôi tư vấn, nói rằng ‘Tôi biết chồng mình rõ ràng thích tôi, sao cứ giữ khoảng cách vậy chứ?’”

“…? Hả?”

Nghe liên tiếp những điều khó tin, Suhan bắt đầu nghi ngờ liệu Taeoh có đang trêu mình không. Nếu không, sao có thể như thế được? Dù mất trí nhớ, đầu óc anh đâu đến nỗi hỏng hóc, mất hết lý trí mà bám dính lấy Yeonseo như vậy?

“À, tôi nhớ rồi. Có lần anh còn giả vờ say để chồng đến đón, làm Yeonseo khó xử lắm. Lúc đó tôi cũng ngại thay. Ánh mắt Yeonseo lạnh lùng thế nào khi thấy anh chưa hồi phục hẳn mà lại say xỉn đến vậy. Tôi còn bất ngờ, tự hỏi đó có phải Yeonseo hiền lành, trầm tính mà tôi biết không.”

Những lời ‘khai báo’ tiếp theo càng gây sốc. Dù kẻ gây chuyện là Suhan của quá khứ, người đỏ mặt đến mức muốn nổ tung lại là Suhan hiện tại.

“Không, khoan đã, khoan đã…!”

Suhan lắp bắp, không thể tiếp nhận hết những gì vừa nghe. Taeoh mỉm cười, chốt lại.

“Anh tò mò làm sao Yeonseo và anh thân thiết đến vậy, đúng không? Tôi nói chắc luôn: Suhan đã bám víu và dụ dỗ Yeonseo rất nhiều. Chỉ vậy thôi.”

Trước câu nói như cơn ác mộng ấy, Suhan chỉ muốn mất trí nhớ thêm lần nữa.

***

Sau đó một lúc, Suhan trở về nhà, thể xác lẫn tinh thần rã rời, như thể hồn anh đã lạc lối vì những lời nói gây sốc liên tiếp từ Taeoh. Chuyện anh là người say mê Yeonseo trước, bám riết lấy kẻ luôn giữ khoảng cách đã khó tin lắm rồi, vậy mà việc anh còn ghen tị với chính mình lúc mất trí nhớ lại càng vô lý hơn.

‘Anh biết tôi đã nghe câu đó bao lần chưa? Anh cứ bảo không phải mình, mà là bản thân anh khi mất trí nhớ mới được Yeonseo thích, như thể anh đang cướp vị trí của ai đó vậy. Tôi thật không hiểu sao hai người sống tốt với nhau thế mà cứ băn khoăn mấy chuyện này.’

Chưa hết, câu trả lời cho câu hỏi của Suhan khi anh còn ngẩn ngơ vì sốc  lại càng đáng kinh ngạc.

‘Theo cậu thì tôi lúc mất trí nhớ có tốt hơn tôi bây giờ không?’

‘À, cái này tôi không rõ, nhưng hình như Yeonseo thích anh bây giờ hơn đấy.’




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo