Lịch ra: T5 và CN hàng tuần
‘Chuyện này rốt cuộc là sao?’
Người đàn ông bất ngờ thốt lên một câu khiến Suhan đang sững sờ không thốt nên lời vì quá hoang mang, càng thêm bối rối.
‘Tuy nhiên, có lẽ anh cần thành thật hơn một chút.’
Không biết phải đáp lại ra sao, Suhan ngập ngừng do dự. Ngay lúc đó, người đàn ông nhanh nhẹn đứng dậy, cúi chào lịch sự rồi bước về phía vợ và con gái mình – những người đã khuất khỏi tầm mắt. Suhan chỉ biết đứng lặng, dõi theo gia đình nhỏ ấy rời đi với những bước chân nhẹ nhàng, rộn ràng niềm vui.
Ngay cả khi đã về đến nhà, hình ảnh thoáng qua ấy vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí anh. Một khung cảnh gia đình bình dị, giản đơn. Với Suhan, đó là điều anh chưa từng có được từ nhỏ. Từ lâu, bố anh hiếm khi về nhà, mãi cho đến khi bà nội qua đời. Có chăng, ông chỉ ghé lại vài ngày trong một năm.
Những lần hiếm hoi ấy, ông thường bày bàn nhậu ở một góc phòng ngủ chính suốt cả ngày, nốc cạn chai rượu với cơm nguội và bát canh lạnh làm mồi, như thể ông có mối thù không đội trời chung với men say. Khi đã ngà ngà say, ông phớt lờ lời khuyên của bà và mẹ rằng uống thế này sẽ hại sức khỏe, rồi lẳng lặng chìm vào giấc ngủ. Chuyện đi chơi công viên giải trí hay du lịch cùng gia đình như bao nhà bình thường khác là điều xa vời, không thể tưởng tượng nổi.
Dẫu vậy, điều an ủi duy nhất là bố anh chưa từng động tay đánh mẹ hay bà, nên căn nhà của anh vẫn yên bình hơn những gia đình tệ hại trong xóm. Bởi lẽ nhà bên cạnh thường xuyên vọng ra tiếng khóc của người phụ nữ trẻ hòa lẫn tiếng gào thét của gã đàn ông lớn tuổi.
Với Suhan, một gia đình ấm êm chẳng khác nào chiếc áo không vừa size. Dù anh có khoác lên mình những bộ quần áo đắt tiền nhất, dù được khen ngợi vẻ ngoài sang trọng như thể sinh ra đã đeo kẹp cà vạt bằng vàng, quá khứ vẫn bám riết lấy anh như cái đuôi không rời.
‘Mày có cố gắng đến đâu cũng chẳng thể xây dựng một gia đình đúng nghĩa như người ta.’ Lời tự nhủ cay đắng ấy, từng thốt ra trước gương với phiên bản ‘Lee Suhan hoàn hảo’ khi anh được ngỏ lời kết hôn cùng Yeonseo, vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí.
Vì thế, anh từng nghĩ rằng dù có lấy Yeonseo, anh cũng sẽ không bao giờ sinh con với cậu ấy. Thế nhưng, sự hiện diện của đứa bé trong bụng, giờ đây thỉnh thoảng lại cựa quậy, như một minh chứng sống động rằng cuộc đời thật chẳng thể đoán trước dù chỉ một chút.
Ngày tỉnh dậy tại bệnh viện sau cơn chấn động não nhẹ và ký ức trở lại, Suhan đã thẳng thừng tuyên bố với Yeonseo rằng anh không có ý định nuôi con. Không chỉ nói suông, anh còn tự tay soạn hợp đồng và đặt bút ký.
Hành động ấy gần như thể hiện sự chối bỏ trách nhiệm với điều anh không chủ đích gây ra, nhưng sâu thẳm, đó là cách anh trốn chạy – trốn khỏi sự ràng buộc mà anh chưa từng được trải nghiệm, một thứ gắn kết đáng sợ chỉ nghĩ thôi cũng khiến anh rùng mình.
Chỉ cần đứa bé chào đời, cuộc sống chung ngột ngạt này sẽ chấm dứt. Anh đã tự đặt ra giới hạn thời gian để chịu đựng, nhưng dần dà, anh bắt đầu sợ hãi khi nghĩ đến cái kết ấy.
Nếu đứa bé ra đời, liệu Yeonseo có trở thành một người bố tốt? Với tính cách hiền lành và trái tim giàu tình cảm, cậu ấy có thể sẽ nuông chiều con, bất chấp những lời phàn nàn từ người xung quanh, nhưng với đứa bé, cậu ấy chắc chắn sẽ là một người bố dịu dàng. Gia cảnh kinh tế cũng dư dả, lại có ông bà nội giàu có yêu thương cháu vô điều kiện, nên dù thiếu anh, đứa bé vẫn sẽ lớn lên chẳng thiếu thốn gì. Một đứa con hạnh phúc bên một người bố hạnh phúc. Dù gia đình êm ấm ấy chỉ có hai người thay vì ba, đứa bé vẫn sẽ trưởng thành trọn vẹn, không chút khuyết thiếu.
“…”
Chỗ đó không cần mày. Một giọng nói thì thầm vang lên trong đầu. Suhan cảm thấy kiệt sức như sắp khuỵu ngã, anh nặng nề kéo cửa chính ra.
Tít tít tít. Cánh cửa bật mở kèm theo âm thanh điện tử vui tai, và từ bên trong vọng ra tiếng ai đó giật mình. Suhan nhíu mày, đẩy cửa ngăn rồi bước vào phòng khách. Yeonseo, đang loay hoay dọn dẹp mấy thùng carton, bất ngờ làm rơi con dao rọc giấy trên tay.
“Hộc, xin lỗi anh. Hàng mới giao đến nên tôi đang dọn dẹp. Tôi sẽ thu gọn ngay đây!”
Những món đồ trong thùng carton mà cậu vội vàng che tay lại rõ ràng là đồ dùng trẻ em. Suhan không hiểu sao lại thấy mình như kẻ thừa thãi, xen ngang vào việc của Yeonseo. Anh lắc đầu.
“Không sao. Cứ tiếp tục đi. Tôi không để ý đâu.”
“À…”
Nói xong, anh đi thẳng vào phòng tắm. Trong lúc xoa bọt xà phòng rửa tay, tiếng Yeonseo bận rộn xé băng keo và tháo dỡ thùng carton lọt vào tai anh, hòa cùng tiếng nước chảy. Suhan vô thức lắng nghe những âm thanh ấy, rồi giật mình lắc đầu lần nữa.
Yeonseo mua gì cũng chẳng liên quan đến anh. Dù sao, sau khi đứa bé chào đời, anh sẽ tìm một căn nhà mới và không bao giờ quay lại đây nữa. Khi Yeonseo xuất viện cùng con, anh sẽ không còn sống trong căn nhà này. Cố gắng trấn tĩnh, anh bước thẳng vào phòng mà không ngoái nhìn phòng khách. Đặt chân vào căn phòng trống trải, anh bỗng cảm thấy cô đơn lạ lùng.
“…”
Đứa bé trong bụng dường như cũng ngủ yên, không chút động đậy một cách kỳ lạ. Căn phòng im ắng, tĩnh lặng như tờ. Bất chợt, một ý nghĩ mà anh đã cố chôn vùi bấy lâu trỗi dậy từ góc khuất tâm hồn.
Nếu anh không rời khỏi căn nhà này thì sao? Liệu cảnh tượng một cặp đôi hạnh phúc cùng đứa con sống chan hòa bên nhau, như gia đình người đàn ông anh gặp hôm nay, có thể trở thành hiện thực? Nếu Yeonseo thật sự thích anh, anh có thể làm được điều đó không? Những câu hỏi không lời đáp cứ lởn vởn, rồi tan biến trong hỗn loạn.
Nhưng làm sao được chứ? Anh đã luôn né tránh, làm tổn thương cậu ấy bằng những lời sắc nhọn như dao. Anh không tự tin. Anh sợ hãi. Anh muốn chạy trốn, nhưng đồng thời lại không muốn rời xa. Sự an phận là điều Suhan sợ nhất. Bởi từ trước đến nay, anh luôn sống như thể sẽ chết nếu ngừng vùng vẫy dù chỉ một giây.
Nếu anh yêu Yeonseo, nhưng cậu ấy không còn yêu anh nữa thì sao? Liệu sẽ có ai đó xuất hiện – dịu dàng, tốt bụng, chu đáo như anh thời mất trí nhớ – và thay thế vị trí của anh? Người đó có lẽ sẽ phù hợp hơn, đáng được yêu hơn anh chăng? Nếu anh chọn ở lại bên cậu ấy, nhưng rồi lại trở thành kẻ thừa thãi thì sao?
Những câu hỏi nối tiếp nhau, tạo thành một bản hòa tấu lạc điệu. Tâm trí Suhan như một bản nhạc bị vấy mực lem luốc – dù chơi bằng nhạc cụ tốt đến đâu, cuối cùng vẫn chỉ là mớ hỗn độn.
Cậu ấy yêu tôi mà? Khoảnh khắc ấy, trái tim Suhan như muốn nổ tung. Giọng người đàn ông anh gặp lại vang lên trong đầu.
‘Tôi không rõ, nhưng hình như Yeonseo thích anh bây giờ hơn đấy.’
Tại sao người đàn ông đó lại nói vậy? Suhan bỗng thấy bồn chồn khó tả. Chắc hẳn phải có lý do gì đó. Đáng lẽ anh nên hỏi rõ xem người ta nghĩ vậy vì sao.
Hai người họ sống không tốt sao? Hay Yeonseo từng lỡ lời khi anh mất trí nhớ, để lộ nỗi niềm nào đó? Liệu cậu ấy có nhớ anh của ngày trước đến mức anh khi mất trí nhớ phải thấy tủi thân? Mặt Suhan nóng bừng. Anh không tin nổi bản thân mình – cái tôi được cho là tốt hơn – lại ghen tị với chính mình. Người đó hẳn là ‘Lee Suhan’ mà ai cũng yêu quý.
Đừng nghĩ quá nhiều. Nhưng tim anh vẫn đập thình thịch, khiến anh không thể ở yên một mình trong phòng. Cuối cùng, anh bật cửa ra, định dùng nước lạnh để xoa dịu cơn bứt rứt. Anh bắt gặp Yeonseo đang miệt mài gỡ lớp bao bì cuối cùng, bên cạnh là một mô hình treo nôi lắp ráp dở dang.
“Oa!”
Khoảnh khắc Yeonseo thốt lên tiếng thán phục ngây ngô, những món đồ chơi trên treo nôi lọt vào mắt Suhan. Đó là mấy con búp bê hình thời tiết nhỏ xíu, chỉ bằng nửa bàn tay, rực rỡ với các màu vàng, đỏ, xanh dương, xanh lá – sắc màu tươi sáng đến mức chẳng thể đoán được giới tính của đứa bé.
“…”
Suhan bỗng thấy xấu hổ vì mãi đến giờ anh vẫn không biết con mình là trai hay gái. Dĩ nhiên, vì anh đã định sau khi sinh sẽ rời đi, anh cố tình không để tâm, sợ rằng nếu biết giới tính và hình dung ra đứa bé, anh sẽ không thể dứt khoát ra đi như chuyện của người dưng. Vậy mà giờ đây, sau khi trốn tránh, anh lại tò mò? Suhan tự thấy mình thật thảm hại, định quay về phòng. Nhưng đúng lúc ấy, Yeonseo bất ngờ níu lấy cổ chân anh.
“Cái này nè. Lắp xong nó sẽ lắc lư đáng yêu lắm.”
Chắc Yeonseo nhận ra anh cứ nhìn chằm chằm vào chiếc treo nôi. Cậu nắm phần móc của mô hình mới hoàn thiện một nửa rồi nhấc lên.
“Ấy!”
Do chưa xong, chiếc treo nôi mất thăng bằng, các phần cố định tạm bợ bung ra. Kết quả, những con búp bê tí hon treo lơ lửng đồng loạt rơi xuống sàn.