Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 132

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

"Anh có xem không ạ?"  

Suhan nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn lên lông mày, đôi môi mím lại thành một đường mỏng. Ánh mắt anh nhìn từ trên xuống, mang dáng vẻ của một người nổi tiếng vốn được biết đến với thái độ gay gắt, kèm theo nét mặt không hài lòng, toát lên sự áp đảo khó cưỡng. Hơn ai hết, Suhan hiểu rõ cách người khác đối xử với mình. Phần lớn mọi người đều ghét anh, hay cố gắng lấy lòng anh, hoặc công khai đối đầu với anh.  

‘Dù sao thì cũng chỉ là một Omega động dục mà thôi,’ hoặc ‘Kẻ điên cuồng muốn leo lên địa vị, từ nhỏ đã ăn bám nhà Seosang và giờ còn dụ dỗ cả con trai họ.’ Những lời hạ thấp và phỉ báng anh đã nghe quá nhiều, đến mức Suhan buộc phải rèn mình trở nên sắc bén hơn, khiến người khác phải e dè, thậm chí sợ hãi anh.  

Nhìn xem. Chính vì nổi tiếng khó tính, ngay cả những kẻ lừa đảo trắng trợn cũng không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ dám lấm lét liếc trộm. Suhan kìm nén một tiếng cười khẩy trong cổ họng, rồi cất giọng hỏi lại.  

"Nghĩa là chiếc xe vẫn chưa được giao cho người mua, đúng không? Vậy tôi có thể xem xe được chứ? Tôi muốn kiểm tra các tùy chọn, dù tôi không mua được."  

Suhan không hề nhượng bộ, kiên định giữ vững lập trường của mình. Người đàn ông đối diện ban đầu còn nở nụ cười rạng rỡ, tưởng chừng sắp lừa được một món hời, nhưng giờ đây gương mặt dần chuyển sang xám xịt.  

Sếp ơi, giờ phải làm sao đây? Sau vài lần liếc mắt ra hiệu với người đàn ông lớn tuổi hơn đang đứng phía trong, anh ta bắt đầu chuyển hướng thuyết phục Suhan.  

"Ừm… chiếc xe đó hiện không có ở đây. Chúng tôi quản lý nhiều văn phòng, nên hôm nay e là khó. Nếu lần sau anh quay lại, chúng tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn chiếc xe anh cần."  

Tuy nhiên, Suhan đã đánh hơi thấy điều gì đó bất thường, và anh không có ý định dễ dàng bỏ qua. Anh nở một nụ cười tươi sáng như ánh mắt, một tay lướt điện thoại tìm kiếm gì đó, tay kia gõ nhẹ lên bàn, rồi đưa một bức ảnh cho nhân viên xem và nói.  

"Vậy thì tôi muốn nghe giải thích một chút. Tại sao chiếc xe tai nạn của tôi, vốn đã bị hủy, lại được đăng ký ở đây để bán?"  

Khuôn mặt người nhân viên lập tức méo mó, như thể đang thốt lên trong lòng ‘Chết tiệt rồi!’, một biểu cảm thật sự đáng xem.  

***

Một lúc sau, Suhan bước ra khỏi văn phòng với cảm giác khó chịu bám lấy sau hơn một tiếng bị nhân viên và ông chủ níu kéo, nghe đủ mọi lời dụ dỗ lẫn đe dọa. Cuộc đối thoại dài dòng ấy có thể tóm gọn trong vài câu đơn giản.  

‘Anh đã nhận đủ mọi thứ rồi, sao giờ lại làm ầm lên? Chẳng phải anh đã biết rõ mọi chuyện sao?’

Logic của ông chủ còn đơn giản hơn nữa. Ông ta bảo rằng Suhan đã trả một khoản tiền lớn, vượt xa số tiền thông thường để nhờ người xử lý chiếc xe trong thời gian anh nằm viện bất tỉnh.  

‘Số tiền đó, anh tưởng là tiền hoàn lại sau khi hủy xe sao? Ai mà ngây thơ đến vậy chứ?’  

Những lời ấy lặp đi lặp lại như một chiếc đài hỏng, vang vọng không ngừng. Sau đó, họ còn đe dọa rằng nếu chuyện một người nổi tiếng như Suhan hợp tác trong việc phân phối xe tai nạn bị phanh phui, anh cũng sẽ gặp rắc rối.  

‘Nói nhảm gì thế? Người giao xe đâu phải tôi.’  

Thà gãy chứ không chịu khuất phục, Suhan kiên quyết đòi xem chiếc xe. Sau gần một tiếng giằng co căng thẳng, cuối cùng anh cũng được đối diện với nó – một chiếc xe chỉ được sửa chữa qua loa phần khung, trông chẳng khác gì quái vật Frankenstein, và thậm chí còn không thể nổ máy.  

Trong lúc anh chăm chú quan sát chiếc xe, một câu trách móc từ người đàn ông bất chợt lọt vào tai Suhan.  

‘Thật đáng ngạc nhiên khi nó còn có giá… Nó nát bươm đến mức đó, nếu đã nhận được chừng ấy tiền rồi thì…’ 

Suhan vốn chỉ thấy chiếc xe qua ảnh chụp hiện trường sau tai nạn, không thực sự biết rõ những chỗ hư hỏng, nên lập tức nắm lấy câu nói ấy và yêu cầu giải thích. 

Người đàn ông, lo lắng không biết Suhan sẽ bất ngờ đổi thái độ và tố cáo mình bất cứ lúc nào, lắp bắp kể tiếp. Anh ta nói khung xe bị vỡ nát, hộp số gặp vấn đề, có dấu hiệu rò rỉ dầu, bánh răng cũng hỏng hóc nên mọi thứ rất hỗn loạn. Anh ta còn bảo họ chỉ định sửa lại để dùng làm xe kinh doanh, chứ không thực sự có ý định bán, và đó cũng là lý do anh ta giấu ông chủ. Lời nói tuôn ra như nước chảy.  

Đủ rồi. Đúng như Suhan nghi ngờ, khi nghe anh ta than vãn rằng hệ thống phanh cũng bị hỏng nặng và rất khó sửa, nghi ngờ trong anh chuyển thành chắc chắn. Rõ ràng có ai đó đã động vào chiếc xe của anh. Vậy vấn đề cốt lõi là: ai đã xử lý nó?  

Người nhân viên chỉ nói đó là một người đàn ông trẻ tuổi, thành viên trong gia đình chủ xe nên có quyền xử lý, trông khoảng ba mươi tuổi nhưng không quá già.  

Nhưng ông chủ lại kể một phiên bản khác. Ông ta bảo một bà chủ giàu có đã liên hệ với họ qua sự giới thiệu của bạn bè. Một bà chủ giàu có nào lại giao xe cho một công ty kinh doanh bất hợp pháp chỉ để kiếm chút tiền lẻ chứ? Suhan trừng mắt nhìn ông chủ, ông ta nhún vai đáp.  

‘Mà thôi, người giàu họ vốn vậy mà.’  

Suhan phần nào đồng tình với câu đó, nhưng anh vẫn chỉ có trong tay những suy đoán. Dù gia đình bác cả có là người xử lý chiếc xe, họ hoàn toàn có thể chối rằng. ‘Chúng tôi cũng chỉ bị công ty lừa thôi, có gì đâu mà làm ầm lên?’ Nếu họ ngang nhiên nói vậy, anh cũng chẳng còn lời nào để phản bác. Vì họ chỉ xử lý chiếc xe, chứ không có bằng chứng nào cho thấy họ can thiệp để gây ra tai nạn. Đầu óc anh quay cuồng suốt chặng đường về nhà, mang theo tâm trạng rối bời.  

Dù sau này sống với Yeonseo thế nào, đây là chuyện anh phải giải quyết triệt để.  

"…"  

Jo Junoh, người mà Suhan biết, vẫn đang bị truy nã. Vì lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn thoải mái, anh không thể vô tư cười nói khi mối đe dọa có thể quay lại bất cứ lúc nào. Chuyện với Yeonseo dĩ nhiên là để sau.  

Nếu tìm thấy, mình nhất định sẽ chôn sống hắn. Nhưng trước đó, làm sao tìm được một kẻ mất tích lại là một bài toán khó. Chậc. Suhan thở dài, bắt taxi về nhà. Ánh mắt anh lướt qua một tấm biển quảng cáo sặc sỡ, lòe loẹt dán trên cột điện.  

[Nhận đòi nợ thuê.] 

[Chuyên đòi nợ bị chiếm đoạt.] 

[Đội ngũ chuyên nghiệp luôn sẵn sàng.] 

Đội ngũ chuyên nghiệp…  

Suhan không khó để hình dung họ là những người như thế nào. Bố anh từng làm trong ngành này. Sau khi mẹ anh bỏ đi và bà nội qua đời, ông tuyên bố từ bỏ nghề, nhưng trước khi Suhan chuyển đến sống ở nhà Yeonseo, những người giống bố anh vẫn thường xuyên ghé qua, gọi nhau ‘anh em’. Mình tuyệt đối không được trở thành người như vậy. Suhan nghiến răng khinh bỉ họ. Sau này, trong tang lễ của bố, họ cũng kéo đến đông đúc, uống cạn chai rượu rồi rời đi.  

‘Tôi đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ bố cậu. Sau này có khó khăn gì cứ liên lạc nhé?’  

Một vị khách lớn tuổi đến viếng tang, tự xưng là người trọng tình nghĩa, đưa cho Suhan danh thiếp của một công ty cho vay tiền trông khá bảnh bao. Nếu người đã khuất nghe được, chắc hẳn ông sẽ nổi giận. 

‘Con trai tôi sống ở một thế giới khác với tôi. Nó không giống những kẻ làm ăn bất chính như chúng tôi. Nó học trường danh tiếng dành cho học sinh giỏi, nhận học bổng và còn đi du học nữa. Đừng nói những lời kỳ lạ với nó.’ 

Ông chắc chắn sẽ điên tiết. Vì ông là người luôn mong con mình có một cuộc đời khác biệt, nhưng đến cuối đời vẫn không thể tự hào nói một lần rằng. ‘Người trên truyền hình kia là con trai tôi.’  

"…"  

Suhan chưa từng nghĩ mình sẽ cần đến sự giúp đỡ của họ, nhưng lần này anh không còn lựa chọn nào khác. Dù đường xuất cảnh đã bị chặn, nếu gia đình nhà lớn chịu chi tiền, thì có gì là không thể? Dù Junoh trốn bằng cách nhập cảnh trái phép và rời Hàn Quốc, hay ẩn mình ở một vùng quê hẻo lánh, thì sự thật là hiện tại Suhan không có cách nào tìm ra hắn. Những kẻ chuyên săn lùng người trốn tránh pháp luật và truy nã chắc chắn sẽ dễ dàng lần ra tung tích của Junoh.  

Đây không phải cách anh mong muốn, nhưng còn hơn để kẻ từng nhiều lần đe dọa mạng sống của anh được yên ổn. 

Về đến nhà, Suhan lập tức lôi đống đồ cũ chất trong kho ra lục lọi. Không biết có phải anh đã xáo trộn chúng khi mất trí nhớ không, mà mọi thứ bị đảo lộn lung tung. Mãi đến khi tìm thấy một chiếc hộp đựng danh thiếp cũ kỹ, Yeonseo từ nhà bếp gọi vọng ra.  

"Anh… bữa tối xong rồi ạ…"  

Giọng cậu ngập ngừng, không giống lời mời mà chỉ như thông báo vụng về. Suhan ném hộp danh thiếp lên giường, lặng lẽ bước vào bếp, kéo ghế ngồi xuống. Không thể ngồi yên, anh đứng dậy định lấy đũa thìa trong hộp đựng.  

"Á!"  

Tay anh vô tình chạm vào tay Yeonseo khi cậu đang lấy bát đĩa.  

"Tôi xin lỗi, anh cứ lấy trước đi."  

Suhan nhận ra Yeonseo có chút khó chịu, cậu giật tay lại như vừa chạm phải thứ gì cấm kỵ. Sao, sợ mình ăn thịt cậu ta à? Khi mất trí nhớ, anh còn làm nhiều hơn thế, vậy mà giờ lại thấy nực cười. Một cảm giác ghen tuông trẻ con, non nớt mà anh không muốn thừa nhận chợt trào lên. Anh quên mất chính mình từng đe dọa sẽ bỏ nhà đi nếu cậu ấy chạm vào anh trước, nhăn nhó cầm lấy đôi đũa.  



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo