Lịch ra: T5 và CN hàng tuần
"Anh nghĩ rằng chỉ cần chạy trốn là bố mẹ anh sẽ giải quyết mọi chuyện sao?"
Đã đến lúc Suhan khiến Junoh nhận ra rằng hắn không còn bất kỳ tia hy vọng nào để trông chờ.
"Anh thực sự cắt đứt liên lạc và trốn biệt tăm như vậy sao? Chẳng lẽ anh không nghe nói gì về những đơn tố cáo mới à? Bác cả đã tự mình gom góp toàn bộ bằng chứng, chứng minh mọi việc đều do anh gây ra, rồi đích thân giao nộp tất cả cho cảnh sát trong quá trình điều tra rồi đấy."
"Cái gì?"
Âm thanh như sợi dây cứu sinh cuối cùng đứt đoạn vang lên trong đầu, Junoh trợn tròn mắt, kinh ngạc tột độ.
"Chắc anh không biết thật đâu nhỉ. Bố mẹ anh đã tự tay bán đứng anh đấy. Chỉ để họ tự cứu lấy mình thôi."
Ngay khoảnh khắc ấy, Junoh cảm giác như cả trần nhà đổ sụp xuống đầu mình.
Không, không thể nào… Từ trước đến nay, bố mẹ luôn là những người đáp ứng mọi mong muốn của hắn. Chỉ mới hôm qua thôi, bố hắn còn vỗ vai hắn, hứa hẹn sẽ giành lại vị trí chủ tịch từ gia đình chú – những người đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình trong thời gian ông nội và bố hắn mâu thuẫn – để hắn lại được gọi là ‘đại thiếu gia’ như xưa.
Thật khó mà tin nổi, họ lại quay lưng phản bội hắn ngay khi tình thế trở nên bất lợi, không thể tránh khỏi các cáo buộc.
"Cậu nói gì cơ, bán đứng tôi? Họ tố cáo rằng tất cả là do tôi làm sao?"
Junoh gào lên, cố chối bỏ thực tại, trong khi Suhan nhếch đôi môi khô khốc, lạnh lùng đáp lại.
"Nhờ vậy mà họ có vẻ sẽ chỉ kết thúc với vai trò nhân chứng. Thông tin của anh quá chậm rồi. Có cần tôi mua cho anh một chiếc điện thoại mới không?"
Không thể nào. Junoh ôm đầu, vò tóc trong hoảng loạn, không thể chấp nhận sự thật phũ phàng, còn Suhan bình thản chuyển sang bước tiếp theo.
"Vậy nên anh hãy cân nhắc kỹ đi. Chia sẻ trách nhiệm với gia đình sẽ an toàn hơn nhiều so với việc anh một mình gánh chịu tất cả, đúng không? Nếu anh cứ để mọi chuyện kết thúc bằng cách nhận hết tội lỗi, thì dù có thuê luật sư giỏi đến đâu, cũng khó thoát khỏi án tù dưới 10 năm đấy."
Đây không phải lời đe dọa vu vơ từ Suhan, mà là sự thật không thể chối cãi. Vụ án cưỡng hiếp có chủ ý thì Suhan cũng liên đới, nên khó mà tố cáo, nhưng gần đây còn có hai vụ cố ý giết người, xúc phạm danh dự do lan truyền thông tin sai lệch, nghi ngờ làm gián điệp công nghiệp, chưa kể đến tham ô và trộm cắp. Danh sách tội ác của Junoh dài đến mức nếu truy cứu thêm những hành vi phạm pháp ở nước ngoài, nó đủ để biên soạn thành một cuốn từ điển về án hình sự.
Không hiểu sao những kẻ bẩn thỉu như vậy lại đường hoàng ngồi ở vị trí đặc quyền. Giờ đây, nhờ bố mẹ Junoh đích thân nộp bằng chứng để tự minh oan, mọi chuyện chẳng còn cần phân định đúng sai nữa. Vấn đề duy nhất còn lại là tổng mức án phạt sẽ nặng đến đâu.
"…"
Suhan đưa tận tay Junoh tờ giấy thông báo điều tra cùng kết quả mà gia đình bác cả gửi đến để chứng minh họ vô can. Lúc đầu, Junoh nheo mắt đọc từng dòng, như thể muốn tìm ra dấu hiệu giả mạo, nhưng chẳng mấy chốc, hắn nhận ra lời Suhan nói là sự thật không thể chối từ, và bắt đầu vùng vẫy trong tuyệt vọng.
"Không, không thể nào… không thể nào… tất cả…"
Nhờ gia đình bác cả bán đứng chính con trai mình, mục tiêu của Suhan – biến cuộc đời Junoh thành cơn ác mộng mãi mãi – đã thành hiện thực. Nhưng anh không định để vợ chồng bác cả dễ dàng thoát tội như vậy. Suhan tung ra một cái bẫy, nguỵ trang dưới vẻ ngoài của một lời đề nghị đầy cám dỗ.
"Tôi đã nói với anh rồi đấy. Giờ thì suy nghĩ cho kỹ. Một mình anh ôm hết tội lỗi và chết dần chết mòn, hay cả gia đình cùng nhau gánh vác? Nếu anh chọn cách sau, tôi nghĩ tôi có thể giúp được chút gì đó."
Và Junoh không thể cưỡng lại mồi nhử ấy. Lòng thù hận của hắn dành cho Suhan giờ đây chuyển hướng, bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết.
Nhìn Junoh trong trạng thái đó, Suhan nở một nụ cười khinh miệt. Đã đến lúc để những kẻ ích kỷ này tự hủy hoại lẫn nhau.
***
"Hừ…"
Sau cuộc đàm phán căng thẳng với Junoh, Suhan trở về công ty hoàn thành nốt công việc rồi về nhà, đầu óc quay cuồng. Anh không rõ liệu cảm giác này là do căng thẳng hay cơ thể thực sự đang có vấn đề.
Trước hết, anh quyết định nằm nghỉ một chút. Người anh nóng ran, như thể sắp cảm lạnh đến nơi.
"Hộc… Suhan, anh ổn không? Sắc mặt anh tệ quá…"
Yeonseo về cùng Suhan như thường lệ, nhưng trông còn nhợt nhạt hơn cả anh, đứng ngồi không yên vì lo lắng.
Đứng yên một chỗ đi. Suhan định quát lên, nhưng khi thấy Yeonseo lo lắng đến mức như sắp khóc, anh chợt thấy cậu thật đáng yêu. Anh tự nhủ mình chắc hẳn đang bệnh nặng rồi, thật đáng xấu hổ.
Thấy Yeonseo lo lắng bất thường như vậy, Suhan nghĩ cứ để mặc cậu. Từ nãy giờ, anh liên tục buồn nôn, dịch tiết đặc dính chảy ra – không giống dâm dịch – khiến anh phải ra vào nhà vệ sinh không ngừng.
Anh đang ở gần tuần thứ 40, giai đoạn cuối thai kỳ, nhưng vẫn còn thời gian đến ngày dự sinh. Người ta bảo rằng khi gần sinh, cơ thể sẽ đau nhức và sức khỏe có thể đột ngột xấu đi, điều đó chẳng có gì lạ. Lưng anh đau nhói, nhưng anh không chắc liệu đó có phải cơn đau đẻ hay chỉ là đau cơ bình thường, nên anh chỉ nghĩ đơn giản là do mỏi.
"Chắc tại hôm nay lâu rồi anh mới lái xe chăng?"
Anh quyết định từ nay sẽ chỉ đi xe do người khác lái, rồi không ăn tối mà đi thẳng vào phòng mình thay vì phòng ngủ chính, nằm xuống giường. Khi cơ thể không ổn thế này, anh thà một mình co ro một mình chờ cơn đau qua đi còn hơn để người khác thấy mình yếu đuối. Anh không muốn bộc lộ sự mong manh của bản thân. Yeonseo hỏi anh có ổn không, nhưng Suhan chỉ khẽ gật đầu rồi nhắm mắt.
"…"
Khi Suhan tỉnh lại, anh cảm nhận một sự ấm áp kỳ lạ bao quanh. Không phải ấm áp từ chăn, mà là thứ ấm áp mang đậm mùi cơ thể của ai đó. Anh uể oải mở mắt, cố ngồi dậy, thì thấy quần áo của Yeonseo rải rác xung quanh như một cái tổ, bao bọc lấy anh.
Cái quái gì đây? Anh tự hỏi. Từ bao giờ lại thành ra thế này? Rõ ràng lúc ngủ không phải vậy. Suhan giật mình cựa quậy, khiến đống đồ dưới giường sụp xuống. Yeonseo lập tức đẩy cửa bước vào.
"Bên trong có tiếng động lớn… Em lo cho anh. Có chuyện gì xảy ra không…?"
Khoảnh khắc thấy Yeonseo chạy đến vì lo lắng, Suhan đột nhiên khao khát cậu mãnh liệt, đến mức tự hỏi sao mình có thể ngủ mà không có Yeonseo bên cạnh. Mình đau quá nên mới vậy sao? Sao tự dưng lại thế này? Anh bối rối, không hiểu nổi bản thân.
"A."
Đột nhiên, bụng dưới và vùng từ thắt lưng đến dưới ngực đau nhức như muốn rời ra. Cơ thể Suhan tự động ngã về phía trước, đổ vào vòng tay Yeonseo.
"Anh ổn không!? Giờ chúng ta phải đến bệnh viện ngay!?"
Yeonseo hoảng hốt đỡ anh dậy, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán Suhan. Dù anh có cố chấp đến đâu, Yeonseo cũng không thể để anh một mình thêm nữa.
Ngay lúc Yeonseo bế Suhan ra xe, một dòng nước ấm nóng, ẩm ướt bất ngờ lan ra từ dưới thắt lưng anh. Suhan đã được nghe nhiều lần rằng điều này sẽ xảy ra vào một thời điểm nào đó, nhưng không ngờ lại đến sớm thế này. Cả hai đều tái mặt trong giây lát.
Chẳng lẽ đứa bé có chuyện gì? Yeonseo hoảng loạn, bế Suhan qua phòng khách, hướng thẳng ra thang máy.
Trên đường đến bệnh viện, Suhan cảm thấy một sự bình ổn kỳ lạ khi được Yeonseo ôm và lắc lư liên tục. Dù bụng anh vẫn đau dữ dội hơn, phía dưới ướt sũng, và anh bối rối vì lần đầu trải qua chuyện này, nhưng nhìn Yeonseo – dù mặt tái hơn cả anh, tay run rẩy vẫn thắt dây an toàn cho anh và nắm chặt vô lăng – Suhan lại bật cười. Không phải lúc để cười, nhưng thấy đôi môi khô khốc của anh, Yeonseo kinh hãi siết chặt vô lăng như muốn bẻ gãy nó.
"Anh đau lắm sao!? Đáng lẽ em nên gọi xe cấp cứu thay vì tự lái… Làm sao đây… Giờ gọi nhé?"
Cơn đau giờ đã đều đặn hơn và dịu đi bất ngờ, Suhan kìm nụ cười, lắc đầu.
"…Không sao đâu, nhìn đường đi. Em mà hoảng thế này anh sợ đâm vào xe phía trước đấy."
"Vâng!"
Cậu ấy có đáng tin để làm cha đứa bé không đây? Suhan thoáng bất an, nhưng khi nhìn khuôn mặt căng thẳng của Yeonseo, mọi thứ dường như ổn hơn. Anh chợt nghĩ: Có một người yêu mình đến vậy, những thứ khác có lẽ không quá quan trọng.
Một lúc sau, vừa đến bệnh viện, đội ngũ y tế nhanh chóng đưa Suhan vào trong. Yeonseo lo lắng cho cả anh và đứa bé, đứng ngồi không yên, định theo vào phòng sinh, nhưng bị y tá chặn lại với vẻ mặt khó hiểu. Đây không phải ca sinh thường, và vì có nguy cơ tiềm ẩn, cần gây mê toàn thân. Y tá bảo khi đứa bé ra đời, họ sẽ gọi cậu vào cắt dây rốn.
Giờ đây, mọi thứ phụ thuộc vào Suhan. Yeonseo bị bỏ lại ngoài phòng phẫu thuật, chỉ biết chờ đợi. Cậu từng tưởng tượng vô số lần cảnh đứa bé chào đời và cả ba quây quần bên nhau, nhưng khi đối mặt thực tế, cậu chỉ thấy lo lắng ngập tràn.
Suốt quá trình phẫu thuật, Yeonseo đi qua đi lại trong phòng chờ, lòng thấp thỏm không biết có điều gì bất ổn xảy ra với Suhan hay đứa bé. Cuối cùng, một giọng nói vui vẻ từ bên trong vang lên, gọi tên cậu.