Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 141

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

"Người nhà của Suhan, mời vào trong ạ!"

"Hức, à, vâng vâng ạ...!"

Yeonseo bước vào một không gian tách biệt, dù nối liền với phòng phẫu thuật nhưng Suhan không có mặt ở đó. Trái tim cậu thoáng chốc thắt lại vì lo lắng cho Suhan, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng tan biến khi ánh mắt cậu chạm đến một em bé được y tá nhẹ nhàng bế vào. Bé tuy nhỏ nhắn nhưng tràn đầy sức sống, làn da đỏ ửng khỏe mạnh.

"Sản phụ và bé đều ổn cả ạ. Một cô công chúa thật đáng yêu!"

Chiếc mũi nhỏ xinh, đôi tay bé xíu và đôi chân còn nhỏ hơn nữa, em bé nhỏ đến mức khó tin vừa nằm gọn trong bụng Suhan suốt thời gian qua. Nghĩ vậy, Yeonseo bỗng thấy bé thật lớn lao. Suhan vốn là người có thể chất mạnh mẽ và sức chịu đựng phi thường, nên anh chẳng bao giờ để lộ sự vất vả. Nhưng khi hình dung những gian nan anh đã trải qua, cảm xúc trong Yeonseo chợt dâng trào. Dù khuôn mặt em bé còn sưng húp vì nước ối, vẻ hờn dỗi hiện rõ khiến Yeonseo lập tức nhận ra bé giống ai.

"Em bé đáng yêu quá... hức, hức..."

Yeonseo lẩm bẩm mãi một câu như băng đĩa bị hỏng, rồi cuối cùng không kìm được mà bật khóc. Người chồng cao lớn, khuôn mặt điển trai nhưng lại mang nét dịu dàng ấy đã khóc nức nở, trở thành ‘người đàn ông đầu tiên khiến cả bệnh viện xôn xao kể từ ngày khai trương’.

***

Chẳng trách eo lại đau nhức.

Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Suhan khi anh tỉnh lại sau cơn mê. Trước đây, mỗi lần đi khám, anh đều được dặn kỹ rằng nếu thấy đau nhức kéo dài thì phải đến bệnh viện ngay. Nhưng lần này, có chút trục trặc trong cách hiểu của anh.

Là người sinh con đầu lòng và chưa từng chứng kiến cảnh ai đó lâm bồn, Suhan luôn tưởng tượng cơn đau chuyển dạ phải dữ dội đến mức ‘thấy sao rơi’ như trên phim ảnh. 

Vậy mà sáng hôm ấy, khi chuẩn bị đi gặp Junoh, anh chỉ cảm thấy cơn đau lưng quen thuộc, chẳng đáng để tâm. Với anh, mức độ ấy chẳng thể nào là dấu hiệu sinh nở, chỉ như chuyện vặt vãnh. Sức bền và khả năng chịu đau quá tốt hóa ra lại là nguyên nhân gây rắc rối.

Sau khi thuốc mê tan hết, trong khi các sản phụ khác rên rỉ vì đau, Suhan lại bình thản hỏi: ‘Giờ tôi có thể về nhà được chưa?’, chẳng giống người vừa trải qua ca phẫu thuật chút nào. Nhân viên y tế ngạc nhiên, nửa đùa nửa thật hỏi anh tưởng mình là Quan Vũ hay Hạ Hầu Đôn sao.

Ngay trước khi đứa bé chào đời, Suhan đã vô tình tạo nên một ‘bài thai giáo’ đặc biệt. Anh hơi áy náy vì để con chứng kiến cảnh không mấy đẹp đẽ, nhưng cảm giác nhẹ nhõm và sảng khoái khi trừng trị Junoh đến gần chết lại là trải nghiệm khó quên. Có lẽ đó cũng chẳng phải thai giáo tệ. Kết quả, Junoh tự tay bật lại chiếc điện thoại đã tắt từ lâu, gửi hết tin nhắn, bản ghi âm và tài liệu lưu trữ cho điều tra viên. Suhan chẳng cần động tay mà mọi thứ vẫn đâu vào đấy.

‘Bây giờ cậu sẽ thả tôi ra được chưa?’

Junoh kiêu ngạo hỏi, tưởng mình đã nắm thế cãi lý với cha mẹ.

'Không? Tôi sẽ thả anh ra sau khi thấy cha mẹ anh bị bắt giam.'

Suhan mỉm cười đáp. Nghe vậy, Junoh nổi giận đùng đùng, tố anh lừa dối, nhưng sau một cú đá vào chân, hắn im bặt.

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt. Đến ngày thứ ba nằm viện, Suhan nhận được cuộc gọi từ điều tra viên: lệnh bắt giữ cha mẹ Junoh đã được phê chuẩn. Anh gọi cho người quen của bố để cảm ơn và hỏi xem có thể thả Junoh chưa, thì bất ngờ nghe được một tin lạ.

[Chuyện là… tôi ngại gặp mặt cháu quá. Nghe nói thằng bé nhà tôi mất tích lúc đang ngủ…]

Tung tích Junoh dần lộ ra khi Suhan chuẩn bị xuất viện. Vào một buổi rạng sáng vắng vẻ, khi đường quốc lộ không một bóng người, chỉ có xe tải gầm rú lao qua, Junoh bị tai nạn lúc băng qua đường trái phép. Hắn nhập viện trong tình trạng nguy kịch, chẩn đoán y chang Suhan: đa chấn thương, chấn động, vỡ nội tạng. Có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại.

"......"

Suhan thoáng thấy khó chịu, nhưng cuối cùng anh chọn xem đó là nhân quả. Anh đã vượt qua lằn ranh sinh tử, còn số phận của Junoh, cũng như chính anh, là do định mệnh sắp đặt.

Những rắc rối phức tạp dần được tháo gỡ trong thời gian nằm viện. Cuối cùng, Suhan được xuất viện cùng em bé. Nhìn thấy Yeonseo, người đã xin nghỉ phép dài ngày để đón anh, khiến anh suýt bật cười, phải kìm lại bằng cách quay đầu đi.

"Em lái xe đến đây trong tình trạng đó sao?"

Suhan hỏi, cố giữ vai khỏi run vì buồn cười, nhìn đôi mắt sưng húp của Yeonseo.

"Vâng..."

Yeonseo ngượng ngùng đáp.

"Ngạc nhiên thật…"

Chẳng còn gì để nói. Gã trai vốn nổi bật với thân hình cân đối và khuôn mặt điển trai giờ trông như bị ngâm nước suốt mười hai tiếng, lỉnh kỉnh đeo đầy đồ dùng trẻ em, chăn và túi xách, những thứ chẳng cần thiết cho chặng đường ngắn ra xe, nhất là khi em bé đã được quấn kỹ và ôm trong lòng.

"Thôi được, đi khởi động xe đi. Anh tự đi được."

Dù vừa phẫu thuật, nhưng so với ca đại phẫu từng khiến anh bất tỉnh ba tháng, lần này chẳng đáng kể. Anh không hiểu sao Yeonseo lại phản ứng thái quá như thể đây là lần thứ hai anh suýt chết, nhưng nếu đó là cách Yeonseo chào đón thành viên mới, anh chẳng muốn phàn nàn.

Trong lúc Yeonseo vội vã chạy ra xe để bật máy sưởi, Suhan thong thả bước đi, tận hưởng làn gió xuân mát lành. Anh tỉnh lại vào ngày 20 tháng 2, và giờ gần một tháng đã trôi qua, mùa xuân thực sự đã đến. Thời tiết ấm áp, dễ chịu, chẳng có gì đáng lo khi đưa em bé mới sinh ra ngoài.

Suhan ôm chặt bé, thành viên mới đến cùng làn gió xuân, trong tay. Bé ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng, đôi bàn tay nhỏ xíu khẽ cựa quậy. Bé vẫn chưa mở mắt, còn quá nhỏ bé và đỏ hỏn, nổi bật trên nền trời xanh trong vắt. Vì chưa có tên chính thức mà chỉ có tên ở nhà, bé vẫn được gọi là Bada.

"Bada nhỏ quá, liệu có đặt vào ghế ô tô được không?"

Yeonseo thò đầu ra từ ghế sau, vừa kiểm tra ghế ô tô trẻ em đã chuẩn bị sẵn, vừa hỏi.

"Sách bệnh viện bảo dù dưới một tuổi cũng phải dùng ghế ô tô."

Thực tế, khi thử đặt bé vào, bé quá nhỏ khiến Yeonseo không chắc liệu có đúng không.

"Hơi lạ nhỉ..."

"Ừ, nhưng họ nói an toàn hơn nhiều so với ôm trong lòng nếu xảy ra tai nạn."

"......"

Vừa trải qua một vụ tai nạn lớn gần đây, đến mức sống sót đã là kỳ tích, Suhan cẩn thận siết chặt dây an toàn quanh bé hơn. Sau một hồi loay hoay, cả hai cuối cùng cũng đặt được bé vào ghế, mồ hôi túa ra như tắm. Chẳng hiểu sao việc này lại khó đến vậy. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Yeonseo không kìm được mà bật cười lớn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuất viện, họ cùng nhau làm điều gì đó với tư cách cha mẹ.

Gió mát lành thổi qua, dễ chịu vô cùng. Thoát khỏi không khí ngột ngạt của bệnh viện, Suhan cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ. Công việc vẫn còn xa, thời gian thì dư dả. Nếu không ảnh hưởng đến bé, liệu có thể đi dạo một chút không? Lau mồ hôi trên trán, Suhan ngồi vào ghế phụ, liếc nhìn bé ở ghế sau rồi bất chợt đề nghị.

"Chúng mình ghé qua đâu đó một lát được không?"

Yeonseo không rõ là đâu nhưng vẫn gật đầu, bắt đầu nhập địa chỉ vào màn hình điều hướng. Nhìn đôi tay thon dài thoăn thoắt trên màn hình, Suhan chậm rãi đọc.

"Junggu, Incheon..."

"Incheon ạ?" 

Yeonseo tròn mắt ngạc nhiên trước địa điểm bất ngờ.

Thay vì giải thích, Suhan khẽ nhếch mép.

"Đến đó sẽ biết."

Rốt cuộc là gì mà không chịu nói? Yeonseo thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn lái xe theo địa chỉ Suhan đưa. May mắn thay, giữa trưa ngày thường đường xá thông thoáng, họ nhanh chóng đến nơi. Cảm giác như cả hai đang cùng nhau lái xe trên một con đường hiếm hoi không tắc nghẽn. Chẳng bao lâu, một bến cảng hiện ra trước mắt.

Yeonseo đỗ xe gần bến tàu, Suhan cẩn thận bế bé xuống. Nơi này dường như không phải cảng nhộn nhịp, đa số tàu thuyền bị bỏ hoang, phủ đầy bạt cũ kỹ. Trên cao, hải âu lượn vòng kêu ‘quác quác’, dưới nắng, những chú mèo nằm dài ngáp ngủ, tạo nên khung cảnh yên bình. Suhan nhẹ nhàng bước đến mép nước, nơi sóng vỗ rõ ràng nhất.

Tại sao lại đến đây đột ngột vậy? Dù tên bé là Bada, nghĩa là ‘biển’, nhưng nơi lưu giữ ký ức tuổi thơ của Suhan và Yeonseo là Gangneung, không phải Incheon. Nếu muốn cho bé thấy một nơi quen thuộc, đáng ra phải là Gangneung, dù mất thời gian hơn. Yeonseo nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, còn Suhan chỉ đáp lại bằng một nét mặt thoáng chút cay đắng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo