Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 142

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

"Là nơi chôn cất bố anh."

"...À."

Yeonseo chợt nhớ ra mình từng nghe kể rằng Suhan đã đưa bố về với biển cả, nhưng khi ấy cậu đang du học nên không thể đến viếng. 

Phải chăng đây là lần đầu tiên cậu đến chào hỏi sau khi kết hôn? 

Trong lúc Yeonseo còn bối rối không biết nên cúi chào về hướng nào, Suhan đã bước đến bên lan can, ngắm nhìn những bọt biển trắng xóa tan vỡ. Sóng biển dâng cao rồi nhanh chóng rút đi, tạo nên âm thanh như một khúc hát ru, khiến em bé vẫn say ngủ dù tai khẽ cựa quậy.

Giờ đây, tình cảm Suhan dành cho bố không còn sâu nặng hay da diết như trước. Sự bỏ bê và bạo lực anh phải chịu khi còn nhỏ không thể được gói gọn trong lời biện minh rằng đó là cách yêu thương riêng của bố. 

Dẫu vậy, anh không thể phủ nhận rằng bố đã bất chấp tất cả để anh không phải sống một cuộc đời như ông, điều này khiến anh cảm thấy phức tạp. Mẹ anh cũng tương tự. Bà không bỏ rơi anh, mà vì áy náy khi để anh ở lại nhà, bà đã cố gắng đấu tranh để ở bên anh, nhưng mọi thứ cứ trệch hướng, và cuối cùng bà qua đời mà chưa thể giải tỏa khúc mắc. 

Dù thế nào, sự thật rằng Suhan đã được yêu thương theo một cách nào đó vẫn không thay đổi.

Vậy bây giờ ông đã hài lòng chưa? 

Đúng như mong muốn của ông, Suhan không chỉ trở thành giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn khi còn trẻ nhờ học vấn tốt và sự hỗ trợ vững chắc, mà còn được công nhận xuất sắc với tư cách là một giám khảo chương trình nấu ăn, và đã kết hôn với một Alpha có gia thế tốt, điều kiện tốt, được nuôi dưỡng trong một gia đình danh giá, cùng một cô con gái vô cùng đáng yêu. 

Anh không còn thấy hoàn cảnh mình bất hạnh hay bi quan nữa. Ý chí vượt qua tương lai tràn đầy đến mức anh bắt đầu mong chờ ngày mai. Đây là lần đầu tiên trong ba mươi lăm năm cuộc đời, Suhan cảm nhận được điều này. Anh không còn sợ hãi tương lai nữa.

Em bé sẽ đáng yêu biết bao khi mở mắt, và sẽ dễ thương đến nhường nào khi tự bước đi và đến tuổi kiên quyết chọn quần áo theo sở thích của mình. Tưởng tượng đến một tương lai hạnh phúc, khi em bé với đôi mắt sáng ngời ôm Yeonseo và nhìn mình, trái tim Suhan bất giác đập nhanh hơn.

Từ trước đến nay, cuộc đời Suhan là một cuộc đấu tranh dữ dội để sinh tồn. Sinh ra rồi thì phải sống để không chết, phải vật lộn để không bị coi thường. Anh làm tổn thương người khác trước khi bị tổn thương, và chỉ thấy nhẹ nhõm khi ở một mình. Anh chỉ cảm thấy thỏa mãn sau khi dùng lời lẽ sắc bén xua đuổi những ai đến gần.

"......"

Trước khi tỉnh dậy sau cơn mê, Suhan mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, anh gặp một người có khuôn mặt giống hệt mình, nhưng toát lên vẻ tự tin và nụ cười tự mãn, hoàn toàn khác với anh, người luôn che giấu bản chất nhút nhát. Khi Suhan vô thức lùi lại, người đó bước nhanh đến gần. Khi Suhan cứng người, anh ta mỉm cười hỏi.

‘Anh có thích món quà tôi để lại không?’

Ngay lúc đó, Suhan cảm thấy sợ hãi mọi thứ. Nếu người này là một nhân cách khác của anh, có thể thay thế anh như thay pin, thì liệu để anh ta sống thay anh có tốt hơn không? Liệu điều đó có khiến em bé và Yeonseo hạnh phúc hơn không? Nhưng lưỡi anh như bị buộc chặt, không thốt nên lời. Lý do rất đơn giản: anh không muốn vậy.

Anh cũng khao khát hạnh phúc bình thường như bao người: một người chồng đáng yêu và một đứa con còn đáng yêu hơn. Anh muốn sống trong một tương lai tươi sáng như tranh vẽ. Nhưng liệu điều đó có tốt cho hai người họ không? Anh sợ rằng sự cố chấp của mình sẽ phá hỏng gia đình hạnh phúc ấy. Thấy Suhan do dự, người trong mơ mỉm cười.

‘Tôi đã nói rồi, chúng ta không thể thay đổi nhau. Tôi là anh, anh là tôi.’

Anh ta tỏ vẻ khó chịu như thể Suhan vẫn chưa hiểu. Suhan không hiểu nổi. Ý anh ta là gì chứ? Anh không thể tử tế, rộng lượng hay dịu dàng như phiên bản mất trí nhớ của mình. Khi Suhan mím môi, cố nén không nói, anh ta gãi đầu bứt rứt.

‘Không, tôi cũng chẳng tốt tính đâu. Ký ức không quan trọng. Bản chất chúng ta là một. Nếu tôi là người anh có thể trở thành, là người anh muốn trở thành, thì anh có hiểu hơn không?’

Vẫn khó hiểu. Anh ta thở dài, nói rằng đây là lần cuối cùng nên sẽ giải thích thật tử tế.

‘Nghe này, anh nóng tính vì không thấy thoải mái, sợ bị coi thường. Nhưng nếu không cần phải thế thì sao? Nếu người khác tôn trọng anh mà không cần đánh nhau hay làm loạn, anh có cần làm vậy không? Đó chính là tôi!’

Suhan trợn mắt ngạc nhiên. Anh ta thở dài rồi nói chắc nịch.

‘Từ bây giờ, anh sẽ là người quyết định. Sống như hiện tại, hay sống theo hình mẫu anh mong muốn.’

Sau những lời ấy, Suhan tỉnh dậy trong phòng hồi sức. Nhân viên y tế kiểm tra anh đã tỉnh lại an toàn và đưa anh về phòng bệnh.

Yeonseo đang đợi, khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi, lặp đi lặp lại ‘Em bé đáng yêu quá’ như một chiếc máy hỏng, dù không còn ôm bé. Suhan chưa thấy em bé nhưng biết bé đẹp, nên cầu xin Yeonseo ngừng nói. Đầu anh ong ong, định nói gì đó nhưng nhớ lại lời trong mơ và im lặng.

‘Từ bây giờ, anh sẽ quyết định.’

Nếu anh có thể tự định đoạt tương lai, câu trả lời đã rõ từ đầu: anh phải thay đổi. Không còn tự ý hành động hay chìm trong tự thương hại như thể mình bất hạnh nhất thế giới. Không còn là đứa trẻ bị cô giáo đánh bằng sổ điểm danh mà không dám lên tiếng. 

Suhan quyết định không oán trách cha mẹ nữa. Nếu mọi chuyện trên đời đều có lý do, thì có lẽ đây là cột mốc dẫn anh đến với Yeonseo và một tương lai tươi đẹp. Điều anh cần làm bây giờ là tập trung vào hạnh phúc mình tạo dựng, thay vì mãi níu kéo quá khứ.

Trong lúc chìm trong hồi ức, ngắm biển xanh thẳm, Suhan đột nhiên thấy nhức đầu và chóng mặt. May mắn là không đến mức loạng choạng, nhưng cơn choáng khiến anh nghĩ sẽ nguy hiểm nếu tiếp tục bế bé. 

Quay lại định đưa bé cho Yeonseo, anh thấy cậu đang mang dép lê từ xe ra, có lẽ nghĩ anh muốn xuống biển. Nhìn Yeonseo với vẻ mặt mãn nguyện, như muốn giúp đỡ điều gì đó, Suhan bật cười.

"......"

"Anh cứ mang cái này đến thử đã. Có cầu thang xuống dưới đó...!"

Yeonseo nói, vẻ tự hào như vừa khám phá ra bí mật lớn lao. Suhan bất chợt nói.

"Anh về rồi đây."

Yeonseo ngẩn ra, không hiểu ngay, nhưng rồi quan sát khuôn mặt dịu dàng và đôi tai đỏ bừng của Suhan. Chẳng lẽ? Ngay lúc cậu vô thức tin vào một khả năng nào đó. Cậu thấy tai Suhan đã đỏ bừng.

"...!"

Dù anh đang cố gắng tỏ ra kiên cường, nhưng đó là bằng chứng rõ ràng nhất rằng anh chính là Suhan mà Yeonseo đã yêu và đang yêu. Yeonseo hắng giọng, cố tránh ánh mắt và nói.

"Em thích một người anh thẳng thắn, lạnh lùng, nhạy cảm và nóng tính."

Ý cậu là Suhan không cần giả vờ dịu dàng để làm hài lòng cậu. Nhưng câu nói ấy vô tình chọc giận Suhan.

"Trong tình huống này, em đang nói tính cách anh như rác rưởi sao?"

Nghe lời gay gắt ấy, Yeonseo thở phào và cười rạng rỡ. Suhan cau mày, thầm nghĩ Yeonseo có gu thật kỳ lạ. Yeonseo ôm chặt anh.

"Em chỉ muốn nói em thích bất kỳ phiên bản nào của anh, dù anh tử tế hay đối xử tệ với em..."

Và sự thật là anh ấy có tính cách không tốt mà. Yeonseo lặng lẽ nuốt những lời mà nếu Suhan nghe thấy sẽ bị sốc, rồi ôm chặt lấy Suhan. Bada bị kẹp giữa hai người, rên rỉ khó chịu, khiến Yeonseo vội buông ra. 

Suhan thoáng nghĩ làm sao để tin tưởng và sống cùng người này, nhưng rồi gạt bỏ ý nghĩ ấy. Anh sẽ chịu đựng và sống cùng cậu. Thay vì giận dữ, anh đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng của Yeonseo. 

Đó là một ngày xuân tươi đẹp, như chính tương lai của ba người họ.

<Hết.>

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo