Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 145

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Nơi nghỉ dưỡng ẩn mình giữa rừng núi, được thiết kế theo phong cách thư giãn thoải mái, thực sự là một chốn an yên đích thực. 

Nằm sâu trong lòng thiên nhiên, tiếng chim hót líu lo không ngừng vọng vào qua những ô cửa kính, như một bản nhạc nền dịu dàng. Trên ban công lát gỗ phía trước, những loài gặm nhấm nhỏ như sóc tò mò lăng xăng, hy vọng tìm thấy hạt óc chó hay đậu phộng mà khách du lịch có thể đã để lại. 

Bên trong, cấu trúc nhỏ gọn với một phòng ngủ và một căn bếp tí hon, nhưng phía trên lại có một gác mái khá rộng rãi, tạo cảm giác ấm cúng và thân thuộc.

"Oa..." 

Yeonseo vô thức thốt lên, ngưỡng mộ khung cảnh hùng vĩ của dãy Alps trải dài ngoài cửa sổ. 

Suhan mỉm cười, lòng vui vẻ nói. 

"Đây là nơi anh từng đến tập huấn với bạn học đại học khi du học trước đây." 

Dù gọi là tập huấn, thực chất chỉ là một buổi gặp gỡ xã giao. Ở Hàn Quốc, Suhan hiếm khi giao lưu riêng tư, nhưng khi ra nước ngoài, anh cởi mở hơn. Không phải anh lao vào các hoạt động xã hội, nhưng ẩm thực, thứ vốn bị giới hạn trong thế giới nhỏ bé của mỗi người, lại trở thành cầu nối. Chia sẻ trải nghiệm với những con người đến từ nhiều hoàn cảnh khác nhau, không phân biệt cao thấp, là điều anh không muốn bỏ lỡ. Nơi này từng được một người bạn đến từ miền Nam nước Pháp tự hào giới thiệu, một ngôi nhà gỗ trên núi do người thân cậu ấy quản lý. 

Suhan đã nghĩ đó là nói quá, nhưng thực tế, vẻ đẹp nơi đây khiến trái tim anh rung động. Trong cuộc đời đầy rẫy những điều xấu xí và tầm thường, đây là một trong số ít nơi khiến anh thấy biết ơn vì còn sống. Khi nghĩ đến việc cùng Yeonseo đến một nơi đặc biệt, nơi này lập tức hiện lên trong tâm trí. Yeonseo đã trải qua bao điều tốt đẹp hơn anh, chắc chắn sẽ trân trọng vẻ quyến rũ độc đáo của nó. Nhìn cậu ngẩn ngơ ngắm cảnh, Suhan thầm mừng vì quyết định của mình.

Gần đó, chỉ cách chừng 20 phút đi bộ theo lối mòn là một hồ nước trong veo như gương. Ban đêm, người ta không khuyến khích ra ngoài vì nguy cơ gặp thú hoang, nhưng trong khuôn viên hàng rào sắt, họ vẫn có thể thưởng thức một bữa tiệc BBQ đơn giản. Đúng chất xứ sở ẩm thực, bữa ăn do người quản lý chuẩn bị theo đơn đặt trước ngon không kém gì nhà hàng sang trọng, khiến Suhan mãn nguyện.

"Ra ngoài đi dạo một lát không?" 

Suhan đề nghị, tưởng tượng vẻ mặt rạng rỡ của Yeonseo. 

Họ cùng bước đi trên con đường mòn anh từng đi với bạn bè năm xưa. Gió núi se lạnh, nhưng ánh nắng dịu dàng sưởi ấm mọi thứ. Hương gió thoảng nhẹ, xen lẫn tiếng bước chân của Yeonseo phía sau, cậu như chú cún con hớn hở khám phá. Suhan mỉm cười, nhận ra cậu còn thích thú hơn cả những gì anh mong đợi. 

Đó là một cảm giác kỳ lạ. Về cơ bản, anh có ham muốn thành tựu và được công nhận, nên việc người khác thích những gì mình chuẩn bị là điều đáng mừng. Nhưng chỉ riêng việc Yeonseo trông hạnh phúc đã khiến anh vui lây, hoàn toàn trái ngược với trước đây, khi anh phải cố gắng để Yeonseo không cau có hay rên rỉ.

Sau khi trở về và dùng bữa tối, một ngày hoàn hảo khép lại dưới ánh trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời đêm. Lâu lắm rồi Suhan mới mở một chai rượu vang tráng miệng từ nhà máy rượu gần đó, nhấm nháp cùng bánh phô mai do người quản lý chuẩn bị. Mọi gánh nặng dường như tan biến trong vị ngọt dịu của rượu và hương thơm quyến rũ bên cạnh, Alpha của anh, Yeonseo. Dù vết sẹo phẫu thuật đã lành, Suhan vẫn lén nhìn cậu, che giấu đôi má đang nóng lên.

Đứa bé đã ba tháng tuổi. Sinh mổ để lại nhiều di chứng hơn anh tưởng, và anh biết mình cần cẩn thận. Nhưng sự xa cách của Yeonseo khiến anh bứt rứt. Trước đây, ngay cả khi mang thai, họ vẫn quấn quýt, vậy mà giờ đây, anh tự hỏi liệu mình có còn hấp dẫn trong mắt cậu. Đã 100 ngày trôi qua, anh ngại chủ động, cũng không dám thốt ra lời mời gọi. 

Cuối cùng, mượn chút men say, Suhan đặt tay lên đùi Yeonseo, thì thầm.

"Sắp uống hết chai rồi đấy." 

Anh hy vọng cậu sẽ đáp lại bằng một gợi ý tinh tế, nhưng bất ngờ thay, cơ thể Yeonseo đổ sụp về phía anh.

"......!?" 

Suhan vội đỡ lấy, lo lắng gọi. 

"Yeonseo?" 

Nhưng cậu đã nhắm mắt, khuôn mặt đỏ ửng. Dù đây là loại rượu vang có nồng độ cồn khá cao, anh không ngờ cậu say nhanh đến vậy. Yeonseo lẩm bẩm gì đó, và khi Suhan ghé sát, anh nghe thấy. 

"Suhan... anh thực sự... là vận may lớn nhất trong đời em..." 

Cậu nắm chặt tay áo anh, như sợ anh sẽ rời đi. Nhìn vẻ mặt ngây ngô ấy, Suhan không giận mà bật cười.

Vận may lớn nhất ư? Anh chưa từng nghĩ vậy, nhưng ngẫm lại, gặp Yeonseo quả là điều kỳ diệu. Nếu không có ngày định mệnh ấy, anh, một kẻ từng bị khinh ghét, xuất thân thấp kém, sẽ không trở thành Suhan của hôm nay. 

Anh véo nhẹ má cậu, dịu dàng nói. 

"Đừng nói linh tinh nữa, đi ngủ thôi." 

"Không phải linh tinh... Suhan tuyệt vời... không gì là không thể..."

Yeonseo lẩm bẩm, nhưng Suhan chỉ cười, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, đắp chăn cẩn thận. Dù không nghĩ đến đứa bé, cảnh này vẫn quá đỗi đáng yêu, như trói chặt anh mãi mãi.

***

Sáng hôm sau, Yeonseo tỉnh dậy với cái đầu nhức buốt, ký ức về đêm qua mơ hồ ngoài việc cậu đã chăm chỉ nướng thịt cho Suhan. Mặt cậu tái mét, lo sợ mình đã làm gì sai. Nếu lỡ ép buộc Suhan, cậu thà nhảy xuống hồ kia còn hơn sống mà mang nỗi xấu hổ về Hàn Quốc. 

Đang hoảng loạn, giọng nói quen thuộc vang lên. 

"Ngủ ngon không?" 

Suhan mỉm cười, vuốt lại tóc rối của cậu. 

"Nhanh đi rửa mặt đi. Anh đã gọi súp cà chua giải rượu rồi."

Món súp đầy hải sản và rau củ, món ăn sáng truyền thống mà người quản lý từng làm cho đám sinh viên say xỉn, thật sự sảng khoái. 

Yeonseo vụng về cầm thìa, mắt không rời Suhan, ngập ngừng hỏi. 

"Hôm qua em... có làm gì sai không?" 

"Sai?" 

Suhan điềm tĩnh đáp, rồi trêu chọc. 

"Đoán xem." 

Yeonseo hoảng hốt.

"Em thật sự làm sai sao!?"

Với khí thế mạnh mẽ như sắp lật tung cả bàn, Suhan lại cố nén tiếng cười, mỉm cười mà không trả lời. 

Yeonseo lo lắng đến mức nắm chặt lấy Suhan. 

Thay vì gạt tay cậu ra, Suhan từ từ dùng đầu ngón chân chạm vào mắt cá chân bên trong của Yeonseo, lướt lên bắp chân, qua cơ đùi săn chắc rồi khẽ giẫm lên nơi có vật quen thuộc đang phình ra.

“...!”

Như một quả bom vừa phát nổ, khuôn mặt Yeonseo đỏ bừng nhanh chóng như súp trong bát, cậu không nói được lời nào mà chỉ há hốc mồm. 

Suhan không bỏ lỡ cơ hội, nói.

"Tùy vào cách em giải quyết từ bây giờ đấy."

Khoảnh khắc ấy, Yeonseo như bừng tỉnh. Bấy lâu nay cậu nhịn nhục vì ai chứ? Sự khiêu khích ấy khiến cậu không thể kìm lòng.

Thời tiết đẹp, cảnh vật tươi sáng, nhưng khi người yêu nhất ở bên, mọi kế hoạch ngoài kia trở nên vô nghĩa. Cuối cùng, họ quấn quýt trong nhà suốt những ngày còn lại, quên đi nửa kế hoạch đã đề ra, một kết cục dường như đã định sẵn.

<Ngoại truyện 1 - Tuần trăng mật muộn - HẾT>
_____
Xin lỗi các bồ nha, tuần trước tui bận quá nên nay up bù nè.
Dự kiến là đến tuần sau bộ truyện sẽ kết thúc ToT



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo