Lịch ra: T5 và CN hàng tuần
"Em đã xử lý theo lời Trưởng phòng rồi ạ."
Giữa một nhà máy bỏ hoang, nơi cảnh vật hoang tàn đến mức khó tin. Từng là một tòa nhà với những văn phòng lộng lẫy, được ai đó đầu tư công phu để xây dựng, nhưng giờ đây, nó chẳng khác gì một ngôi nhà hoang ngập trong rác rưởi và đổ nát. Người đàn ông được gọi là Trưởng phòng khẽ cau mày, giọng trầm ổn cất lên.
“Xong xuôi hết rồi thì vào trong đi. Tôi kiểm tra lần cuối rồi sẽ rời khỏi đây.”
Nghe câu trả lời ngắn gọn ấy, người đàn ông mặc vest vội cúi gập người 90 độ, thái độ vừa kính nể vừa biết ơn.
"Vâng, anh vất vả rồi! Cảm ơn anh!"
"Ừ, các cậu vất vả chứ tôi thì có gì đâu. Vào nghỉ đi."
Trưởng phòng đáp lại một cách thờ ơ, tay khẽ vẫy như muốn xua đuổi đám thuộc hạ. Xung quanh anh, năm sáu thành viên của tổ chức lặng lẽ đứng chờ.
Rồi anh cúi xuống, mũi giày bóng loáng nhẹ nhàng chạm vào một thân hình bất động nằm dưới chân, một cái xác bị trói chặt từ đầu đến chân, không còn khả năng phản kháng.
“Đáng lẽ khi người ta còn tử tế nói chuyện, ông nên trả nợ đúng hạn chứ? Sao cứ để người khác phải ra tay thế này? Rốt cuộc là vì sao hả, ông Kim?”
Người đàn ông tên Kim chỉ biết ú ớ, miệng bị băng keo dán kín, cơ thể vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nhưng xung quanh ông, những món đồ văn phòng hỏng hóc và đống phế liệu chất cao đã chặn đứng mọi lối thoát. Ông chỉ có thể quẫy đạp vô ích tại chỗ. Trưởng phòng khịt mũi, như thể xem sự giãy giụa ấy chẳng đáng để tâm. Anh châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra làn khói trắng đục, đôi mắt xa xăm.
Cuộc đời anh ngập trong những thứ tệ hại: công việc bẩn thỉu, đồng tiền nhơ nhuốc, và những con người đáng khinh. Trong thế giới ngột ngạt ấy, niềm an ủi duy nhất của anh là vị đắng của điếu thuốc trôi qua cổ họng và ly rượu chờ sẵn sau mỗi lần xong việc.
Anh ba mươi tư tuổi, không còn trẻ, nhưng cũng chưa thể nói là đã sống quá lâu. Anh sinh ra trong vũng lầy này, con trai của một tay hành động cấp thấp trong một tổ chức từ tỉnh lẻ lên Seoul lập nghiệp. Không có mẹ, anh được bà nội nuôi nấng, nhưng số phận dường như đã định sẵn. Như bao đứa con của những gã du côn khác, anh không thể thoát khỏi di sản đen tối mà cha mẹ để lại, để rồi tự nguyện bước chân vào cái hố sâu không đáy này.
Từ đầu, anh chẳng hề muốn dấn thân vào con đường này. Mười mấy năm trước, anh từng bỏ nhà ra đi, tự nhủ sẽ không bao giờ sống hèn hạ như cha mình. Nhưng cuối cùng, anh vẫn quay về, nhận ra đây là thứ mình giỏi nhất. Thoát ra ư? Không thể. Anh đành chấp nhận ở lại.
‘Mày chính là con trai của trưởng nhóm Lee à? Lớn tướng rồi, đẹp trai đấy.’
Bàn tay nặng nề vuốt lên đầu anh, như thể đối xử với một đứa cháu trai, vẫn để lại cảm giác ám ảnh kinh khủng đến tận bây giờ.
Đầu những năm hai mươi tuổi, Suhan đang học đại học nhờ học bổng. Cuộc sống tưởng chừng sẽ khác, cho đến khi anh bất ngờ cần một khoản tiền lớn.
Mẹ anh, người mà anh luôn nghĩ đã chết đâu đó từ lâu, đột nhiên liên lạc, báo tin bà mắc ung thư giai đoạn cuối. Anh định phớt lờ, lạnh lùng bảo bà tự lo liệu, rằng bà còn mặt mũi nào tìm đến anh sau ngần ấy năm. Nhưng câu trả lời của bà khiến anh chùn bước.
'Không đâu, Suhan à… Làm sao mẹ có thể tìm con để xin tiền khi mẹ mang nợ con quá nhiều. Chỉ là… mẹ mặt dày quá… mẹ chỉ muốn ôm con một lần trước khi đi, mẹ xin lỗi…'
Nếu bà nổi giận, đòi hỏi anh báo hiếu, có lẽ anh đã chẳng mủi lòng. Nhưng người mẹ ấy lại khóc lóc, xin lỗi đứa con vừa xuất ngũ, nói rằng bà hối hận, rằng bà muốn đón anh về nếu cuộc sống khá hơn. Suhan không đủ nhẫn tâm để quay lưng.
Dù biết là vô vọng, anh vẫn muốn thử vùng vẫy lần cuối. Anh cần tiền, một khoản lớn mà một sinh viên như anh không thể kiếm nổi trong vài tháng. Cuối cùng, anh gọi cho cha mình, người mà anh từng thề sẽ không bao giờ liên lạc. Và kẻ nhận cuộc gọi ấy chính là người đã kéo anh vào thế giới ngầm này.
‘Ê, ai đó? Số lạ hoắc à.’
Giọng nói qua điện thoại thờ ơ mà sắc lạnh. Suhan trẻ tuổi giật mình, tay run rẩy cầm máy. Anh có thể giả vờ gọi nhầm, cúp máy, làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh không làm vậy.
Liệu họ có thể giúp mình kiếm được số tiền lớn không? Liệu mình có thoát khỏi cảnh khổ sở vì tiền bạc không? Những câu hỏi xoáy sâu trong đầu anh. Và rồi, cái đầu từng ngẩng cao kiêu hãnh, thề không sống như cha mình, đã cúi xuống một cách thảm hại ngày hôm ấy.
'Ôi chao, tình cảnh đáng thương thật đấy. Cái gì nhỉ, thấy mày học trường tốt, chắc cũng chăm học lắm. Để xem nào, chuyên ngành quản trị kinh doanh à?'
Một người đàn ông lớn tuổi, tự xưng là chú, vỗ vai Suhan, cầm thẻ sinh viên của anh lên xem, miệng cười toe toét.
'Chúng ta không thể dễ dàng đưa tiền lớn như vậy được. Mày thông minh, chắc có nhiều việc để chúng ta nhờ đấy. Làm thử không?'
Thế là Suhan bị đẩy vào vũng lầy không lối thoát. Nhưng kỳ lạ thay, có lẽ vì dòng máu dơ bẩn trong người, địa ngục này lại ấm áp và thoải mái hơn anh tưởng.
Anh không còn phải khúm núm trước người khác vì những khoản tiền lặt vặt như tiền thuê nhà, phí quản lý, những thứ thậm chí chưa tới một triệu won. Anh cũng chẳng còn lo lắng về tương lai, không còn tự hỏi phải sống thế này đến bao giờ, hay liệu một công việc tử tế có xóa sạch quá khứ khổ đau hay không.
Nhà đẹp, xe xịn, và những thuộc hạ lớn tuổi hơn cả cha anh kính cẩn nghe lời như thủ lĩnh. Trong khi bạn học cùng lớp bận rộn phân tích hiệu suất doanh nghiệp, làm tài liệu công bố dựa trên kiến thức đại học, Suhan lại siết cổ những kẻ vùng vẫy để khỏi trả nợ.
'Đúng là kẻ có học thức có khác. Không biết Trưởng phòng Lee của chúng ta ra tay thì vắt được bao nhiêu tiền nữa đây.'
Bạn cùng lớp vào các tập đoàn lớn như Tập đoàn L hay Tập đoàn S, còn Suhan gia nhập Tài chính KJ, một công ty bề ngoài là doanh nghiệp nhỏ, nhưng thực chất là tổ chức cho vay nặng lãi, cung cấp vốn cho cá nhân và doanh nghiệp, dùng lãi suất để luân chuyển tiền.
Vừa tốt nghiệp, Suhan đã thành trưởng phòng, nắm trong tay số tiền khổng lồ anh chưa từng mơ tới, trở thành kẻ đạp đổ, phá hủy và chế nhạo người khác để leo lên. Anh chẳng hề áy náy, vì những kẻ vay tiền rồi quỵt nợ, chẳng nghĩ đến thiệt hại của người khác, chỉ là lũ ngốc than vãn về nỗi khổ chẳng đáng gì so với tuổi thơ khốn khó của anh.
Kẻ đang nghẹn ngào vùng vẫy dưới chân Suhan cũng vậy. Thật nực cười. Ông ta đóng vai cha hiền trong ảnh gia đình, nhưng lại là thằng ngu ném tiền học của con gái vào cờ bạc. Ông vay thêm 50 triệu won từ Tài chính KJ, thề chỉ cần một lần nữa là bù hết tổn thất, rồi khi hết đường vay, định trốn ra nước ngoài.
Tính toán xem nào. Tổng nợ đến nay, tính cả lãi, là 530 triệu won*. Số tiền ông lén chuyển cho vợ cũ gom lại được khoảng 400 triệu won. Còn lại chẳng biết giấu đâu, phải mở ‘cánh cửa sự thật’ mới rõ. Suhan cười khẩy, dùng mũi giày lật kẻ đang lạnh ngắt dưới chân.
(*Gần 10 tỷ đồng)
"Xong việc cho gọn đi. Tôi phải gọi con gái ông thật sao? Để nói bố cô bán đứng cô vì nợ cờ bạc à?"
Nghe vậy, tên cờ bạc thua cả súc vật ấy vùng vẫy dữ dội, ra hiệu rằng dù bất cứ giá nào cũng không được làm thế. Nếu con gái quý giá vậy, sao ngay từ đầu ông ta lại dính vào trò điên rồ này? Ông còn làm sập nhà máy thừa kế từ cha mẹ trong chớp mắt, thế chấp đất đai vay hàng tỷ đồng, đẩy vợ con vào cảnh đáng thương.
Nhưng biết sao được. Như cuộc đời khốn khổ của Suhan, cái gọi là trách nhiệm liên đới luôn siết chặt hơi thở một cách bẩn thỉu, và số phận đã định sẵn thế. Cuối cùng, Suhan moi được nơi giấu quỹ đen từ ông ta, bỏ mặc giữa nhà máy hoang, rồi kiểm tra văn phòng lần cuối.
“Tiền bạc đã rút hết rồi.”
Vậy mà ông ta còn mạnh miệng, rằng nếu cho thêm một tuần, ông sẽ kiếm được tiền.
Vậy đó là cái gì chứ?
Dĩ nhiên, như bao con nợ khác, đó chỉ là lời nói dối để thoát cảnh hiện tại. Nhưng Suhan vẫn rùng mình vì linh cảm xấu chẳng rõ nguyên do, liệu ông ta còn gây chuyện gì nữa không.
Và như mọi lần, linh cảm chẳng bao giờ sai. Khi định kết thúc và rời đi, Suhan mở cánh cửa tủ hồ sơ có chốt cài ở góc văn phòng.
"......?"
Trong không gian đủ chỗ cho hai ba người, anh thấy một thanh niên co quắp, bị trói chặt từ đầu đến chân, giống hệt kẻ vừa nãy. Hơn nữa, đó là một người có vẻ ngoài đẹp đến mức khiến người nhìn phải sững sờ.