Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 147

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Suhan giật mình khi phát hiện có người trong nhà máy bỏ hoang. Anh thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và quan sát trang phục của chàng trai trẻ. 

Một chiếc áo sơ mi đắt tiền, chiếc quần làm từ chất liệu cao cấp, loại mà chẳng ai dám cho vào máy giặt, cùng đôi giày nhỏ nhắn gắn logo của một thương hiệu trị giá hàng triệu won. Chàng trai sở hữu vẻ ngoài đẹp trai kiểu thư sinh, toát lên khí chất của một công tử bột.

Chà, nhìn cái là biết ngay cậu ấm nhà giàu được cưng chiều từ nhỏ rồi.

Đồng thời, anh cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ trên khuôn mặt của chàng trai trẻ, khiến anh nhớ lại những lời lảm nhảm vô nghĩa của người đàn ông kia.

'Chỉ, chỉ hai, hai ngày thôi! Cho tôi hai ngày nữa, tôi sẽ tìm cách xoay sở!'

Ban đầu, Suhan nghĩ đó chỉ là những câu nói vớ vẩn, nhưng giờ anh chợt hiểu ra ý nghĩa thực sự. Cơn tức giận dâng lên khiến anh không thốt nên lời. 

Ngay sau đó, anh nhận ra mình từng bắt gặp khuôn mặt này ở đâu đó. Đúng rồi, cậu ta giống hệt người xuất hiện trên bản tin sáng nay, sự tương đồng rõ ràng đến mức chắc chắn họ có quan hệ huyết thống.

[…Chủ tịch Jo sáng nay đã phủ nhận lý do có mặt tại Văn phòng Công tố XX, cho rằng đó là việc cá nhân không liên quan đến công ty.]

Chỉ riêng việc Chủ tịch Jo xuất hiện tại Văn phòng Công tố cũng đủ trở thành đề tài nóng hổi. Các bài báo liên tục đưa tin, suy đoán lý do ông ta ra vào nơi đó. Trước đây, công ty này vốn nổi tiếng về sự minh bạch và đội ngũ quản lý trẻ tuổi, chỉ vướng phải vài thất bại kinh doanh nhỏ của các thành viên gia đình. Vì vậy, sự chú ý của dư luận đang đổ dồn vào đây để tìm kiếm manh mối về vụ việc.

Vậy hóa ra ông ta không bị triệu tập vì tội tham nhũng bí mật, mà là để tìm con trai mình sao?

Anh nhớ lại một bài báo gây xôn xao cách đây mười mấy năm, viết rằng con trai cả của Chủ tịch Jo đã chết trong một vụ hỏa hoạn. Nếu giờ đây đứa con trai thứ hai cũng rơi vào nguy cơ bị bắt cóc, chắc chắn ông ta sẽ phát điên lên vì lo lắng.

'......'

Suhan thở dài trong lòng. Người đàn ông kia dù sao cũng không phải kẻ ngu. 

Làm thế này thì dù có vắt được tiền, liệu có thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát không? Họ ập đến đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đáng lẽ cứ ngoan ngoãn giao nộp quỹ đen, mọi chuyện đã chẳng rắc rối thế này. Suhan tặc lưỡi, liếc nhìn chàng trai trẻ. Để tránh những hiểu lầm không đáng có, anh nghĩ tốt nhất nên giải thích rõ ràng, tránh hậu quả về sau.

“Này, tôi chỉ ghé qua đây vì có việc với chủ cũ của tòa nhà này thôi. Thấy chỗ này hơi lạ, tôi mở cửa ra thì tình cờ thấy cậu ở đây. Tôi thật sự chỉ đi ngang qua và vô tình phát hiện, đừng hiểu lầm nhé?”

Nghe vậy, chàng trai trẻ ngước lên nhìn Suhan, ánh mắt bất an dao động. Đôi má cậu đỏ bừng, khóe mắt long lanh nước, hàng mi ướt đẫm. Đẹp thì đúng là đẹp thật, đẹp đến mức kinh ngạc. 

Thật lòng mà nói, khuôn mặt này khá hợp gu của Suhan, nhưng anh không có ý định động tay. Dù sao đi nữa, đụng vào một người thuộc giới thượng lưu, lại còn đang được công quyền huy động toàn lực tìm kiếm, làm sao tránh khỏi hậu quả nghiêm trọng được chứ?

“Dù sao thì, tôi không phải loại người đó, nên hãy chắc chắn là cậu hiểu điều này nhé? Nếu hiểu rồi, gật đầu đi, tôi sẽ cởi trói cho cậu.”

Ánh mắt chàng trai trẻ lại dao động mạnh mẽ, nhưng không rõ ý nghĩa là gì. Suhan nhíu mày. Chuyện gì thế này? Lẽ nào cậu ta bị chuốc thuốc khiến đầu óc lơ mơ?

Để đề phòng, anh vội đặt mu bàn tay lên trán cậu ta. Nó nóng bừng như lửa đốt. Suhan bực bội.

“Điên lên mất! Cậu có nghe thấy tôi nói gì không? Hiểu những gì tôi đang nói gì không?”

Thật sự bị chuốc thuốc sao? Đây chẳng lẽ là một cái bẫy? Anh bắt đầu có linh cảm xấu. Nhưng nhìn người đàn ông kia, anh không nghĩ gã đủ thông minh để dựng lên mưu kế như vậy. Đúng lúc đó, đôi mắt chàng trai trẻ hướng thẳng vào Suhan, không hề nhúc nhích, khiến anh lạnh toát mồ hôi sau lưng.

Có nên nhanh chóng dọn dẹp gã đàn ông đang bị trói chặt và quằn quại ngoài kia, rồi giả vờ làm nhân chứng để báo cảnh sát không? Nếu họ hỏi lý do đến đây, mình sẽ khai gì? Rằng tình cờ ghé qua khi điều tra tài sản của một con nợ bỏ trốn? 

Nhưng anh lập tức lo ngại. Nếu kiểm tra camera CCTV quanh khu vực này, chắc chắn sẽ thấy hình ảnh rõ nét về đoàn xe sedan màu đen nối đuôi nhau trên đường cao tốc. Dù có dọn dẹp gã đàn ông đi chỗ khác, những dấu vết đáng ngờ cũng không thể xóa sạch hoàn toàn. Trong trường hợp xấu nhất, anh thậm chí còn có thể bị hiểu lầm là kẻ xúi giục vụ bắt cóc này để kiếm tiền.

Chết tiệt rồi.

Trước tiên, dù là thuốc hay gì đi nữa, anh phải làm cho cậu ta tỉnh táo lại đã. Anh lục túi, lấy ra một đôi găng tay da và đeo vào. Đôi tay vừa vặn đưa đến khóe miệng chàng trai trẻ, ánh mắt cậu ta lại dao động dữ dội. Suhan vội nói.

“Không, không, tôi không làm gì kỳ quặc đâu, chỉ muốn tháo cái băng dính ra khỏi miệng cậu thôi.”

Rẹt! Khi lớp băng dính cẩu thả được bóc ra, đôi môi đỏ bừng, sưng tấy vì bị kích ứng hiện ra trước mắt.

“Giờ cậu có thể nói được chưa? Cậu có hiểu tôi đang nói gì không?”

Đúng lúc anh đang mải suy nghĩ cách thoát thân, bất ngờ chàng trai trẻ tiến sát lại.

"......!?"

Suhan chỉ kịp nghĩ: ‘Sao mặt cậu ta gần mình thế?’ thì trán anh bị đập mạnh một cái rầm.

“A?”

Bị tấn công vào lúc ngớ ngẩn thế này sao? Nhìn thế nào cũng chỉ thấy cậu ta mệt mỏi kiệt sức thôi mà. Trong khoảnh khắc hàng loạt suy nghĩ lướt qua đầu Suhan, điều tiếp theo xảy ra là một nụ hôn nồng nàn, kèm theo mùi hương ngọt ngào khó tả.

"...!?"

Suhan giật mình đẩy chàng trai trẻ ra, nhận ra mình vừa bị đập đầu trước khi bị hôn. Cậu ta cũng ngạc nhiên, mở to mắt rồi cau mày xin lỗi.

“À, xin lỗi… tôi cũng, tôi… không hiểu… nhưng mùi hương…”

Lúc đó, Suhan mới nhận ra mình đã hiểu lầm nghiêm trọng. Từ khi mở cửa, anh đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào như thể ai đó đổ nước hoa, nhưng hóa ra đó không phải nước hoa, mà là pheromone tỏa ra từ Alpha đang trong kỳ phát tình này. 

Người đàn ông bắt cóc cậu ta là một Beta bình thường, không phải Alpha hay Omega, nên không thể ngửi thấy pheromone. Tất cả thuộc hạ đi cùng Suhan cũng đều là Beta, vậy nên chỉ có anh, một Omega, mới cảm nhận được mùi hương tràn ngập khắp nhà máy bỏ hoang.

“À, khoan đã, khoan đã."

Suhan vội lùi lại. Khi chưa nhận thức được thì không sao, nhưng một khi đã hiểu ra, hai má anh bất giác nóng bừng. Nụ hôn nồng nàn vừa nãy như một cái chốt kích hoạt, khiến mùi hương ngọt ngào trở nên nồng nặc hơn bao giờ hết.

"Ha... ưm..."

Tiếng thở dốc vang lên. Alpha trước mặt đang tuyệt vọng quyến rũ Omega là anh, nhìn Suhan với ánh mắt mê đắm, dương vật cương cứng nhấp nhô lộ liễu. Cậu ta khóc nức nở.

“A, nhanh, tránh xa tôi ra… Xin lỗi…”

Nước mắt rơi lã chã từ khóe mắt mềm mại cong lên, như thể cậu ta không thể kiểm soát bản thân. Suhan bật cười khẩy. Anh biết mình phải nhanh chóng rời khỏi đây theo lời cảnh báo của cậu ta: ra ngoài, tống gã đàn ông vào cốp xe, lái về Seoul, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rồi tìm cách tạo bằng chứng ngoại phạm. 

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng khựng vang lên trong đầu anh, như thể phanh hãm được kích hoạt, trước mắt trắng xóa.

Tại sao mình lại phải làm vậy chứ? Trước mặt mình là một Alpha cực kỳ quyến rũ, sao mình phải kiềm chế? Suhan giật mình kinh hãi trước suy nghĩ bất giác ấy. Chưa kịp xoa dịu cú sốc, anh cảm nhận một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ nơi mà anh chưa từng nghĩ đến ngoài mục đích ban đầu, ướt át đến mức thấm cả xuống quần lót.

".......!"

Không, chết tiệt, đợi chút. Suhan cố vận sức để di chuyển đôi chân run rẩy. Đáng lẽ lúc ngửi thấy mùi hương nồng hơn, anh đã phải rời khỏi phòng ngay lập tức. Cơ thể anh giờ đã bắt đầu phản ứng với pheromone ngấm sâu vào phổi.

"......"

Trong thời đại này, việc không che giấu được pheromone bị coi là man rợ, chẳng khác nào một gã đàn ông Beta ngang nhiên phô bày dương vật cương cứng giữa chốn công cộng. 

Sau khi phát hiện mình là Omega ở tuổi khá muộn, Suhan đã quản lý pheromone của mình kỹ lưỡng hơn bất kỳ ai, nên chưa từng rơi vào tình huống khó xử nào vì phát tình. 

Không chỉ vậy, anh còn che giấu hoàn toàn giới tính của mình, bởi tiết lộ mình là Omega trong một hang ổ đầy những kẻ đàn ông sống bừa bãi và chẳng còn gì để mất chẳng mang lại lợi lộc gì. Trước giờ, chưa từng có ai tỏa ra pheromone nồng nặc đến vậy trước mặt anh, nên anh cũng không biết cơ thể mình sẽ phản ứng ra sao.

Một ham muốn mãnh liệt trào dâng. Anh muốn được đút vào, muốn thứ đó xuyên qua cái lỗ chật hẹp của mình, thúc vào tận sâu. Đó là một loại khao khát hoàn toàn khác biệt so với những kích thích anh từng tìm kiếm trong các mối quan hệ bình thường, khi giả vờ là một Beta.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo