Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 151

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

“Vậy thì cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc.”

Đó là một buổi sáng ngày thường yên bình. Đồng hồ vừa điểm 11 giờ 30 phút, giờ ăn trưa sắp bắt đầu, sớm hơn một chút so với thói quen thường ngày. 

Bất chợt, Suhan nhận ra các đồng nghiệp trong phòng họp đang nhìn mình với ánh mắt lấp lánh kỳ vọng. Chuyện gì vậy nhỉ? Anh tự hỏi, thoáng bối rối trước những cái nhìn khác lạ, dường như tất cả đều hướng về anh. Nhưng rồi, như thể bị giật mình, mọi người đồng loạt ho khan và quay đi, giả vờ chẳng có gì xảy ra.

“Vậy thì mời mọi người dùng bữa ngon miệng, chúng ta sẽ gặp lại lúc 2 giờ. Mọi người đã vất vả rồi.”

Suhan tiếp tục, chính thức kết thúc buổi họp. Ngay lập tức, gương mặt của mọi người thoáng hiện vẻ thất vọng. 

Rốt cuộc là sao vậy? Suhan nhíu mày, đứng dậy khỏi ghế, lòng đầy thắc mắc trước phản ứng kỳ lạ ấy. Khi anh vừa bước ra khỏi phòng họp, một nhân viên trẻ tuổi nhất trong nhóm nhanh chóng rút điện thoại, mở ghi chú và hào hứng lên tiếng.

“Nào, những ai đặt cược vào ‘măm măm’ thì có Trợ lý Hwang, Chuyên viên Kim, Chuyên viên Song; còn những ai đặt cược vào ‘không’ thì có tôi, Giám đốc Park, Trợ lý Lee. Vậy là phe ‘măm măm’ hôm nay sẽ mời mỗi người một ly cà phê sau bữa ăn nhé!”

Câu chuyện được thì thầm khe khẽ, như sợ âm thanh lọt ra ngoài. Thực ra, mọi việc rất đơn giản. Từ khi Suhan trở lại làm việc sau kỳ nghỉ thai sản ngắn hạn, không khí trong văn phòng đã trở nên thoải mái hơn trước. Một câu đùa vu vơ từ ai đó đã vô tình khơi mào tất cả.

'Bây giờ anh ấy đang chăm con nhỏ mà. Giám đốc cũng là con người, chẳng lẽ không bao giờ sơ suất sao?'

Có người từng đọc một bài viết trên mạng về một vị sếp nghiêm khắc, ít nói, sau kỳ nghỉ thai sản đã vô tình buột miệng dùng ngôn ngữ trẻ con trong công việc. Dù sao thì, ngay cả Lee Suhan cũng không thể thoát khỏi vòng xoáy của việc chăm sóc con cái. 

Với chút tò mò và thích thú, nhân dịp cuộc họp được xếp ngay trước giờ ăn trưa, các đồng nghiệp đã tổ chức một cuộc cá cược vui vẻ: ba người tin rằng Suhan sẽ nói ‘măm măm’, ba người khác lại cho rằng không. Dù bên nào thắng, kết quả cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, nhưng với những ai mong ngóng một khoảnh khắc ‘lệch chuẩn’ từ vị Giám đốc cứng rắn và đáng gờm, đây lại là một ‘bi kịch’ nho nhỏ.

“Không".

Một người lẩm bẩm.

“Tiếc thật. Chắc Trợ lý Jo sẽ đảm nhận phần lớn việc chăm con, nên Giám đốc chỉ tập trung vào công việc thôi nhỉ?”

“Dù sao thì anh ấy cũng chẳng giống người rành chuyện chăm trẻ…”

Dù các đồng nghiệp có xì xào gì, Suhan vẫn là Suhan, Yeonseo vẫn là Yeonseo, mỗi người đều đang xoay xở với cuộc sống của riêng mình.

Đã hơn bốn tháng kể từ khi Suyeon chào đời. Từ một đứa bé chỉ có lớp lông tơ mỏng manh, giờ đây cô công chúa nhỏ đã sở hữu mái tóc dày dặn. Bé bắt đầu vẫy đôi tay mũm mĩm, bò lổm ngổm và tự lật người. Càng ngày, khi Suyeon làm được nhiều điều hơn ngoài việc cười khúc khích, khóc òa hay giao tiếp bằng ánh mắt với bố, Yeonseo càng trở thành một người bố tận tụy, yêu con đến mức cuồng nhiệt.

'Suhan, Suyeon vừa bám lấy em này! Làm sao đây, hình như bé không muốn rời xa em đâu…'

‘Để Suyeon ở nhà thì em đi làm thế nào nổi. Con bé nhỏ xíu chỉ quen mỗi bố, em phải xin nghỉ thêm là đúng rồi!’

‘Hức, anh có thấy không? Suyeon tự ngồi được rồi đấy! Chắc chắn là thiên tài luôn!’

Dù Suyeon là cô con gái cưng, trong mắt Suhan, người luôn vô thức nhìn nhận mọi thứ một cách khách quan thì những cột mốc ấy chỉ là điều bình thường của một đứa trẻ ở độ tuổi này. 

Nhưng với Yeonseo, mỗi bước phát triển nhỏ bé của con đều là niềm vui lớn lao, đến mức cậu huyên thuyên rằng họ đã sinh ra một thiên tài. 

Có đáng để mừng đến vậy không nhỉ? Suhan thầm nghĩ. Tất nhiên, khi Suyeon líu lo ‘aba, abaa’ và nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, trái tim anh không khỏi tan chảy, nhưng anh vẫn tự nhủ rằng liệu bé có thật sự là thiên tài hay không thì vẫn còn là một dấu hỏi.

Dù sao, Suhan không nỡ giao một đứa bé chưa cai sữa cho người khác chăm sóc, nên việc Yeonseo chủ động xin nghỉ phép dài hạn thật đáng trân trọng. Công ty cũng đang nỗ lực xây dựng hình ảnh thân thiện với gia đình, vậy nên gia đình quản lý tiên phong làm gương cũng là điều hợp lý. Hơn nữa, nói thẳng ra, người mà công ty cần gấp lúc này là Suhan chứ không phải Yeonseo, nên quyết định này vừa vẹn cả đôi đường.

Suyeon quả thực rất đáng yêu, nhưng Suhan không chắc mình có thể trở thành một người cha tốt. Ngược lại, Yeonseo, dù chưa từng có kinh nghiệm chăm con, lại đảm nhận vai trò làm bố một cách xuất sắc, thay thế Suhan trong những ngày anh còn yếu sau khi xuất viện. Trước đây, Suhan chưa từng nghĩ Yeonseo đáng tin cậy, nhất là với tính cách có phần ‘lêu lổng’ của cậu. Nhưng khi chứng kiến Yeonseo lao đến dỗ dành Suyeon ngay tức thì mỗi lần bé khóc hay trở mình, như thể có gắn cảm biến, Suhan bỗng nhận ra mình đang được yêu thương bởi một người mà anh từng nghi ngờ.

Dù vậy, việc ‘cuồng con’ quá đà đôi khi cũng khiến người khác hơi khó chịu, có lẽ cần tiết chế một chút… 

Cả ngày, Yeonseo mải mê xem video hướng dẫn chăm trẻ trên YouTube, đọc sách nuôi dạy con, và say sưa tìm cách chăm sóc Suyeon tốt hơn. Chắc chỉ có Suhan mới hiểu được cậu, nên hôm nay, khi nhìn những bức ảnh Yeonseo gửi đúng giờ, anh khẽ mỉm cười.

[Suyeon ăn cơm xong đang ngủ đây ạ!] 12:02 chiều

[(Ảnh)] 12:02 chiều

[Ba ơi, bé nói muốn ba về nhanh đó ạ!] 12:02 chiều

[(Ảnh)] 12:03 chiều

[(Ảnh)] 12:03 chiều

Trong ảnh, Suyeon mặc bộ đồ trẻ con giống pijama, vẫy tay tí tẹo và cười rạng rỡ với máy ảnh. Chắc chắn bé đang nhìn Yeonseo phía sau ống kính chứ không phải máy ảnh. Người này sẽ không làm mình tổn thương, cũng chẳng để mình gặp nguy hiểm, ánh mắt tự tin pha lẫn dịu dàng của Yeonseo trong từng bức ảnh đã nói lên rằng cậu chăm sóc Suyeon chu đáo đến nhường nào.

Thật hạnh phúc, cảm giác ấy trào dâng trong lòng Suhan. Dù sự vắng mặt của anh trước đó khiến công việc dồn ứ, khối lượng nhiệm vụ sau khi trở lại nhiều đến mức ngộp thở. Anh không thể để Yeonseo đơn độc chăm con cả ngày lẫn đêm, nhưng làm thêm giờ cũng chẳng dễ dàng. Thế nên, anh đành chia nhỏ thời gian ăn trưa để giải quyết việc, nhưng dù bận rộn, niềm hạnh phúc vẫn rõ ràng trong tim.

Khi Suyeon lớn hơn, biết tự bước đi, ăn được nhiều món như người lớn, và khám phá thế giới bên ngoài, dù có thể sẽ vất vả hơn bây giờ, những khoảnh khắc hạnh phúc chắc chắn sẽ ngày càng nhiều. Suhan vô thức nở nụ cười cong cong.

[Dễ thương ghê] 12:04 chiều

Vẫn chưa quen nói những lời sến sẩm, Suhan đáp lại ngắn gọn. Anh không muốn phí thời gian nếu muốn tan làm đúng giờ. Phải nhanh chóng xong việc hôm nay, về nhà để ngắm Yeonseo và Suyeon thật lâu. Anh lại tập trung vào màn hình máy tính.

Như thể cả thế giới sẽ ngừng quay nếu thiếu Suhan, email từ các phòng ban và đối tác bên ngoài đổ về như núi. Anh vừa xử lý từng việc gấp vừa ăn vội chiếc bánh sandwich đặt từ quán cà phê gần công ty. Đúng lúc đó, điện thoại sáng lên với thông báo tin nhắn mới.

Lại là Yeonseo à? Thường thì cậu gửi tin nhắn theo lịch: một vào sáng, một vào trưa, và một trước giờ tan làm. Chắc lại là Suyeon nói được từ gì đó khiến cậu phấn khích, Suhan nghĩ thầm, bật màn hình lên. Nhưng bất ngờ, tin nhắn đầu tiên không phải từ Yeonseo.

[Lâu rồi không liên lạc, Suhan^^!] 12:30 chiều

“……”

Suhan lập tức nghiêm mặt. Đúng như dự đoán, sớm muộn gì cũng liên lạc. Ngay khi Suyeon mới chào đời, cô ta đã gửi tin nhắn chúc mừng, kèm lời nhắn rằng sẽ liên hệ lại khi trở lại làm việc để bàn về một dự án truyền hình.

“…….”

Suhan từng được Đạo diễn Jo giúp đỡ, cả trong thời gian mất trí nhớ lẫn khi trở lại là chính mình. Cô ta là người không bao giờ chịu thiệt, nên anh đã lường trước ngày phải ‘trả giá’ cho sự hỗ trợ ấy. Chỉ là không biết cô ta sẽ yêu cầu điều gì…

“Ừm…”

Có lẽ là mời tham gia một chương trình thi nấu ăn mới, nhưng mùa mới đã hoàn tất chuẩn bị, không còn chỗ cho anh. Vậy thì khả năng là làm giám khảo khách mời hoặc hỗ trợ cấu trúc chương trình. Dù là gì, linh cảm mách bảo anh rằng đây không phải lời đề nghị dễ dàng chấp nhận. Với Đạo diễn Jo, cơ hội đòi hỏi một điều khó khăn từ anh là thứ cô ta không bao giờ bỏ lỡ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo