Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 152

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Suhan khẽ thở dài, tắt màn hình điện thoại. Dù sao, đối phương cũng không mong đợi câu trả lời ngay. Nếu là việc gấp, cô ta đã gọi điện thoại rồi. Anh quyết định tạm gác những chuyện đau đầu và tập trung vào những việc dễ xử lý trước.

Sau khi xử lý khoảng một nửa số email chất đống, Suhan mới kiểm tra lại điện thoại.

[Xem rồi mà giờ giả vờ không thấy à?] 12:45 chiều

Đó là điều bất lợi khi làm việc chung lâu năm, Suhan thầm nghĩ. Đạo diễn Jo nắm rõ thói quen của anh. Vậy là ngay từ đầu, cô ta cũng không mong đợi câu trả lời tức thì. Anh nuốt tiếng thở dài, cầm điện thoại lên. Một tin nhắn được gửi đi kèm tiếng gõ phím nhẹ.

[Tôi đang bận, không rảnh.] 12:55 chiều

Ngay lập tức, tin nhắn trả lời đến, như thể cô ta đang chờ hoặc đang online trên PC Messenger.

[Suhan lúc nào mà chẳng bận? Sắp xếp thời gian đi nhé. Anh biết chúng ta có nhiều chuyện để nói mà đúng không?] 12:55 chiều

Suhan nghĩ đó là câu văn rợn người nhất gần đây. Đúng vậy, có nhiều chuyện để nói. Anh muốn trách mắng việc mình đã nói những lời vô ích khi mất trí nhớ, nhưng đã quá muộn. Nếu muốn trách, anh nên làm điều đó trước khi tái hợp thành công với Yeonseo. Giờ đây, anh không thể nói những lời ngạo mạn như ‘Tại sao lại xen vào chuyện không đâu?’ dù có mười cái miệng. Điều đó có nghĩa là Đạo diễn Jo đã nắm được điểm yếu của anh, và nắm rất chặt.

Hừ. Suhan duỗi người, vươn vai thư giãn sau thời gian dài ngồi trước màn hình, rồi trả lời Đạo diễn Jo.

[Tuần này khó, hẹn cô trưa ngày nào đó trong tuần sau nhé.] 12:57 chiều

Anh có linh cảm không lành, không biết cô ta định nhờ vả chuyện gì mà lại yêu cầu gặp mặt trực tiếp ngay từ đầu mà không báo trước. Suhan lờ đi tin nhắn của Đạo diễn Jo, người ngay lập tức gửi hàng loạt ngày có thể gặp trong tuần tới, rồi chuyển mắt về phía màn hình.

***

Cuối cùng, khi hoàn thành công việc trong ngày, Suhan nhận ra đã quá giờ tan làm. Anh không muốn mang laptop về nhà, nhưng cứ nghĩ ‘thêm một việc nữa’ và không thể dứt ra, kết quả là đồng hồ đã điểm 7 giờ tối. 

Dù công ty khá gần nhà, nhưng vào giờ này, đường phố tắc nghẽn như bãi đỗ xe với dòng xe cộ đi làm về, anh biết mình sẽ phải kẹt xe rất lâu. Theo thói quen cũ, anh thà ở lại công ty, ăn uống qua loa và làm thêm giờ cho đến khi đường thông thoáng rồi mới về, nhưng bây giờ, anh có gia đình đang chờ đợi.

Hơn nữa, Suhan biết Yeonseo sẽ chăm sóc Suyeon chu đáo, cho bé uống sữa đúng giờ, nhưng lại trì hoãn bữa ăn của mình cho đến khi anh về. Dù Yeonseo luôn phủ nhận, Suhan không thể để người chồng trẻ, đã mệt mỏi cả ngày vì chăm con, phải đói bụng. Vì vậy, anh nhanh chóng đi về phía bãi đậu xe. Trời đã ấm hơn, dù đã bảy giờ tối nhưng bầu trời vẫn sáng trưng. Anh ngắm bầu trời trong xanh, chưa đến lúc hoàng hôn, rồi từ từ lái xe về nhà, và cuối cùng cũng đến nơi đúng giờ dự kiến.

"Anh về rồi."

Suhan gọi khẽ khi mở cửa, mong đợi tiếng cười khúc khích của Yeonseo và Suyeon chào đón. Nhưng bất ngờ thay, cánh cửa giữa nhà, thường được mở sẵn mỗi khi anh về, lại đóng chặt. Chuyện gì vậy? Họ ra ngoài một lát sao? Anh thầm nghĩ, bối rối mở cửa.

“......?”

Và rồi, cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ: Trên tấm nệm mềm mại trải dưới sàn, Yeonseo và Suyeon đang say giấc nồng. Yeonseo trông như hoàng tử ngủ trong rừng, với làn da trắng, mùi sữa ngọt ngào và hàng mi dài khép chặt. Dù Suhan đứng đó, bối rối và rụt rè bước vào phòng khách, Yeonseo vẫn ngủ say, không hề hay biết.

Suhan nghĩ rằng hôm nay Suyeon chắc hẳn đã làm Yeonseo mệt mỏi đặc biệt. Dù Yeonseo luôn nói rằng chăm con là sở trường của mình và thoải mái hơn đi làm, nhưng chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh mà cách đây một tháng còn phải dậy cứ 2-3 tiếng để cho bú, chắc chắn không dễ dàng. Giờ Suyeon đã lớn hơn, không còn cần cho bú thường xuyên như trước, nhưng bé vẫn cần được chăm sóc nhiều.

Suhan khẽ mỉm cười, bước lại gần, nhưng Yeonseo vẫn ngủ say. Anh chưa từng thấy cậu ngủ say đến vậy, trừ những lần say rượu. Anh nhẹ nhàng treo áo khoác lên móc trong phòng khách, rồi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Yeonseo và Suyeon. Nhìn hai bố con thở đều, ngực phập phồng nhè nhẹ, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng anh.

Suhan cứ ngồi đó, ngắm nhìn, không biết đã bao lâu. Có lẽ do ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc, Yeonseo khẽ cựa mình, mở mắt.

"Hức, a, anh về lúc nào vậy ạ? Em xin lỗi, em lỡ ngủ quên..."

Cậu giật mình, vội vàng dụi khóe miệng bằng mu bàn tay, sợ mình đã chảy nước dãi khi ngủ, trông thật ngốc nghếch. Nhưng với Suhan, ‘ngốc nghếch’ ở đây chỉ là hơi ngây thơ, và anh nghĩ rằng cậu đáng yêu là đủ, vì anh sẽ chịu trách nhiệm và sống bên cậu.

"Anh vừa về thôi. Hôm nay công việc xong muộn hơn dự kiến. Em ăn tối chưa?"

Suhan vừa hỏi vừa vuốt lại mái tóc rối của Yeonseo. Cậu lắc đầu.

"Dạ chưa, em chuẩn bị sẵn rồi, muốn ăn cùng anh. Chỉ cần hâm nóng lại là được. Anh thay đồ nhanh rồi ra nhé."

Yeonseo cẩn thận bế Suyeon đang ngủ say, sợ bé tỉnh giấc. Cậu vỗ nhẹ, dỗ dành để bé tiếp tục ngủ sâu, rồi đặt bé vào nôi trong phòng ngủ chính trước khi đi ra bếp.

Trong lúc đó, Suhan rửa tay và thay bộ đồ ở nhà thoải mái. Trên bàn ăn, các món ăn được chuẩn bị công phu: từ món kho cầu kỳ, súp đậu phụ từ nguyên liệu cao cấp, đến tôm chiên giòn như vừa ra lò. Suhan thầm nghĩ: Sao làm nhiều thế này, và định nói rằng không cần bữa ăn hoành tráng đến vậy, nhưng nhớ lại lần Yeonseo mắng trước đây, anh đành im lặng.

'Em chỉ có thể làm được chừng này cho anh thôi. Trong lòng em muốn đi học thêm nữa, nên xin anh đừng từ chối chừng này.'

Suhan nhớ lại lời Yeonseo từng nói, vẻ mặt buồn bã.

‘Em chỉ có thể làm được chừng này cho anh thôi. Trong lòng em muốn đi học thêm nữa, nên xin anh đừng từ chối.’

Anh cũng nhớ rằng Yeonseo từng bảo việc Suhan, một người kén ăn, thưởng thức món cậu nấu đã là phần thưởng lớn. May mắn là Yeonseo không cảm thấy áp lực khi nấu theo khẩu vị của anh. Nhưng ánh mắt mong chờ của cậu khi nhìn những món ăn công phu, như thể có niềm tin rằng việc cho người khác ăn là một điều thiêng liêng, khiến Suhan cảm thấy hơi áp lực. Anh khẽ quay mắt xuống. Bình thường, Yeonseo rất nhút nhát và hay ngại ngùng, nhưng khi ngồi đối diện ở bàn ăn, ánh mắt cậu lại kiên định đến bất ngờ.

Dù sao, bữa ăn ngon, buổi tối yên bình, và người chồng trẻ đáng yêu chỉ nhìn mình. Suhan tự hỏi liệu có khoảnh khắc nào trong đời anh ổn định và hạnh phúc hơn lúc này. Đây là một cuộc sống hoàn toàn khác so với khi anh phải gánh vác và chịu đựng mọi thứ một mình.

Sau bữa ăn, đến giờ cho Suyeon uống sữa lần cuối trước khi ngủ suốt đêm. Suhan tự tay chuẩn bị sữa cho con. Thực ra, với công nghệ ngày nay, việc chăm sóc trẻ em dễ dàng hơn nhiều; chỉ cần chuẩn bị nước ấm và nhấn nút, máy sẽ pha sữa với nồng độ hoàn hảo. Anh đã quen với việc bế Suyeon bằng một tay. Bé vẫn còn rất nhỏ, khiến anh tự hỏi làm sao bé có thể nằm gọn trong bụng mình. Suyeon ngước nhìn anh.

"Á bù, á bu á u!"

Suyeon bập bẹ, không rõ muốn nói gì, nhưng với mùi sữa thơm ngào ngạt, bé cười toe toét và vươn tay về phía Suhan, trông đáng yêu không thể tả.

"Ưm, ba cho con măm măm nè, Suyeon."

Suhan nói, vừa nhìn Yeonseo và Suyeon, hai người có đôi mắt giống nhau đến mức ai cũng nhận ra họ là bố con, vừa cười và đưa bình sữa cho bé. Suyeon đúng là một đứa trẻ dễ nuôi; bé ăn ngoan, không đẩy bình sữa hay quấy khóc. Sau khi bé uống cạn bình, Suhan vỗ nhẹ lưng bé để giúp ợ hơi. Bé ợ một tiếng, đẩy hết khí ra, thật là một cô con gái hiếu thảo. Sau khi cho bé uống sữa xong, Suhan đưa bé về giường và ru ngủ. Giờ đây, thời gian còn lại là khoảnh khắc thư thái mà chỉ anh và Yeonseo mới có thể tận hưởng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo