Lịch ra: T5 và CN hàng tuần
Suhan vừa kết thúc một ngày làm việc đầy căng thẳng, bắt đầu từ cuộc họp đau đầu kéo dài suốt giờ ăn trưa cho đến những công việc buổi chiều dồn dập.
Hiếm khi nào anh cảm thấy áp lực đến vậy. Dù chuyện hợp tác thất bại hay bất đồng quan điểm trong các cuộc họp kinh doanh đã quá quen thuộc, nhưng lần này, khi vấn đề chạm đến gia đình, tâm trạng anh không thể nào khá lên.
Anh không cho rằng Đạo diễn Jo đưa ra đề nghị tham gia chương trình truyền hình cùng Suyeon là vì xem thường anh và Yeonseo, nhưng cái cách cô ta tự tin rằng anh khó lòng từ chối cứ khiến anh day dứt không yên.
Trong lòng, Suhan hiểu rõ mình đang phóng đại mọi chuyện và trút giận một cách vô lý, nhưng cảm xúc ấy vẫn khó kìm nén.
“Á, Giám đốc định đứng dậy ạ?”
Đúng lúc anh vừa hoàn thành công việc, chuẩn bị rời văn phòng ngay khi hết giờ làm, một nhân viên cấp dưới rụt rè bước đến xin chữ ký phê duyệt. Mọi thứ dường như lệch nhịp, những rắc rối nhỏ nhặt cứ nối tiếp nhau như hiệu ứng domino.
“Dạ, dạ để lần sau tôi quay lại ạ?”
Nhận thấy nét mặt Suhan đột nhiên lạnh đi, cậu nhân viên lúng túng đưa mắt nhìn sếp, tay mân mê nắm cửa phòng. Hành động ấy thật trẻ con, chẳng giống một người trưởng thành chút nào. Suhan nuốt tiếng thở dài xuống cổ họng và lắc đầu.
“Không, đưa đây. Tôi xem xong rồi sẽ đứng dậy.”
“Á, vâng vâng.”
Đúng vậy, anh đã tự nhủ sẽ không trút giận lên người vô tội hay hành xử kiểu giẫm đạp kẻ khác. Hãy cư xử như một người trưởng thành, anh thầm nhắc nhở bản thân.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Suhan nhận báo cáo ngân sách cho chuyến công tác nước ngoài dự kiến vào tháng tới từ nhóm cấp dưới. Những khoản chi phí nhỏ như vật tư hay ngân sách thông thường thường do cấp giám đốc xử lý, nhưng lần này, với vé máy bay và khách sạn cho nhiều người, số tiền lớn đến mức phải chuyển lên anh phê duyệt.
Anh lướt qua báo cáo để kiểm tra, nhưng ngay từ trang đầu, Suhan đã phát hiện thiếu tài liệu bắt buộc phải đính kèm cho hồ sơ công tác nước ngoài.
“…”
Cậu nhân viên này vào công ty đã hơn một năm, vậy mà anh không rõ liệu việc bàn giao chưa được thực hiện đúng cách hay cấp trên chưa hướng dẫn tử tế.
Cuối cùng, Suhan tự mình tìm báo cáo mẫu từ năm trước trên mạng nội bộ, in ra, rồi đưa lại, yêu cầu cậu ta xem xét và chỉnh sửa. Người phải sửa hồ sơ sau giờ làm chắc chắn khó chịu, nhưng người chờ đợi như anh cũng chẳng dễ dàng gì.
Tại sao lại mang cái này đến lúc 6 giờ 02 phút chứ? Anh tự hỏi. Có lẽ cậu ta nghĩ rằng nộp đúng lúc sắp tan làm sẽ khiến sếp vội vàng ký mà không kiểm tra kỹ để nhanh về nhà?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên, nhưng vì đây là biểu mẫu không quá phức tạp, có thể xử lý trong 10 phút, Suhan quyết định ngồi lại. Thế nhưng, sai sót không dừng lại ở đó, hết lần này đến lần khác, chỗ này hỏng, chỗ kia thiếu.
Kết quả, anh rời văn phòng muộn gần 40 phút so với thường lệ, đến lúc đứng dậy thì sự kiên nhẫn đã gần như cạn kiệt. Rốt cuộc cậu ta vượt qua vòng phỏng vấn đầu vào kiểu gì vậy?
Từ sau kỳ nghỉ dài trở lại làm việc, chưa bao giờ Suhan tức giận đến thế. Những việc khó, anh có thể thông cảm, nhưng những thứ đơn giản mà làm qua loa, phải sửa đi sửa lại ba bốn lần thì chẳng khác nào thử thách giới hạn chịu đựng của anh. May mắn là anh đã kiềm chế được, chỉ dừng lại ở những lời lẩm bẩm trong lòng.
Hy vọng mọi điều không may sẽ kết thúc tại đó, nhưng đáng tiếc, vận xui vẫn chưa buông tha.
Trên đường về nhà, anh liên tục gặp những chiếc xe tạt đầu đột ngột mà chẳng buồn bật xi nhan. Có lúc, anh đã nghiêm túc nghĩ đến chuyện đâm vào rồi đền bù cho xong. Mấy thằng điên này dùng xi nhan kiểu gì vậy? Như thể đang khoe: ‘Nhìn đây, tao chiếm làn thành công rồi nhé!’ Nếu đã tạt đầu xong mới bật thì bật làm gì? Đỉnh điểm là một kẻ ‘sáng tạo’ bật xi nhan phải nhưng lại cắt đầu sang trái.
Hôm nay đúng là ngày xui tận mạng.
Khi đỗ xe vào bãi và bước lên nhà, Suhan hoàn toàn kiệt sức. Chết mất thôi… Anh, vốn đã quen không than vãn, giờ trông mệt mỏi đến mức chẳng còn chút sức lực nào. Có lẽ vì giận dữ suốt cả ngày, đầu anh bắt đầu nhức nhối, thậm chí còn hơi sốt.
Anh tự nhủ, chỉ hôm nay thôi, vừa vào nhà sẽ xin lỗi và nói rằng mình cần tắm rửa rồi đi ngủ ngay lập tức. Tiếng ‘tít tít’ vui tai vang lên khi anh mở cửa.
“Ba về rồi!”
Chào đón anh là Suyeon, ngồi một mình trên chiếc ghế ô tô trẻ em đặt trước cửa giữa nhà.
“……?”
Suhan thoáng giật mình, đẩy cửa bước vào. Suyeon, đội chiếc mũ tai thỏ đáng yêu và mặc bộ đồ liền thân họa tiết thỏ, reo lên ‘Ư ba a!’ rồi vẫy tay về phía anh.
Vừa từ ngoài về, tay anh chưa rửa, không thể chạm vào con. Nhìn đứa bé ngồi chênh vênh thế kia, anh lo lắng không biết liệu con có lăn khỏi ghế nếu mình sơ ý không, nên chẳng thể chạy thẳng vào nhà vệ sinh mà bỏ con lại.
“A ú ư…! Ba ơi!”
Đôi môi nhỏ xinh của Suyeon mấp máy, bi bô những âm thanh ngọng nghịu chẳng rõ nghĩa, đáng yêu đến mức khiến bất cứ ai cũng quên hết muộn phiền, đầu óc trống rỗng. Cơn giận dữ từng bừng lên tận đỉnh đầu chẳng biết tan biến từ lúc nào.
Suhan đứng sững như robot hỏng, lúng túng không biết nên tiếp tục ngắm con hay nhanh chóng chạy đi rửa tay bằng xà phòng để quay lại bế con bé. Yeonseo, đứng phía sau chứng kiến cảnh đó, mỉm cười.
“Dễ thương quá phải không anh. Nếu biết hợp đến thế này, mình đã mua mấy bộ đồ như vậy cho con bé mặc từ lâu rồi!”
Giọng nói hồn nhiên của Yeonseo thoáng mang một sắc thái lạ lùng, như thể cậu vừa được ai đó giới thiệu món đồ này, hoặc nhận nó như một món quà. Suhan chợt linh cảm điều chẳng lành, lên tiếng hỏi.
“Có phải là quà không?”
Với chút hy vọng, anh chờ câu trả lời. Yeonseo vui vẻ đáp.
“Vâng, chiều nay em nhận được qua chuyển phát nhanh. Cô ấy đi công tác về thì thấy, mà quanh đây chỉ nhà mình có trẻ sơ sinh nên cô ấy nhớ ra.”
“Ai cơ?”
“Là Đạo diễn Jo đó ạ. Cô ấy bảo cảm ơn lần trước em đã giúp đỡ, giờ còn gửi quà, nên tiện liên lạc. Em đã đồng ý sẽ gặp và chào hỏi cô ấy tử tế vào lần tới.”
“……”
Đúng là con người tính toán kỹ lưỡng. Thấy anh không lung lay, cô ta chuyển hướng sang Yeonseo. Suhan tức tối ‘chậc’ một tiếng trong lòng, bước vào phòng khách, rửa tay và sắp xếp lại quần áo làm việc.
“Cô ta gửi cái đó mà không nói gì khác à?”
Anh hỏi với vẻ hiển nhiên. Yeonseo nhìn sắc mặt anh, nhưng lạ thay, thay vì lúng túng hay khó chịu, cậu lại tỏ ra phấn khởi.
“Ừm… Ngoài ra thì… cô ấy có đề nghị anh cùng Suyeon tham gia chương trình. Cô ấy bảo sẽ quay nhanh thôi, còn chèn quảng cáo công ty mình vào để đôi bên cùng quảng bá, chẳng phải rất tốt sao, và bảo anh cân nhắc. Cô ấy còn nói con bé còn nhỏ, lớn lên sẽ chẳng ai nhận ra, không cần lo về quyền riêng tư. Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất đấy ạ.”
Nghe cứ như đang phát lại đoạn băng ghi âm những lời đường mật của Đạo diễn Jo, Yeonseo rõ ràng rất hào hứng với ý tưởng đó. Suhan vừa rửa tay xong, lập tức bế Suyeon lên và đáp.
“Không làm đâu. Anh từ chối rồi. Nếu Đạo diễn Jo liên lạc lại, cứ bảo anh không có ý định đó.”
Trước lời từ chối dứt khoát của anh, Yeonseo thoáng tròn mắt ngạc nhiên. Cậu không ngờ Suhan, một người trong ngành truyền hình, lại thẳng thừng khước từ cơ hội quảng bá công ty, lại còn là dịp khoe cô con gái đáng yêu nhất thế giới mà chẳng phải lo về quyền riêng tư. Liếc nhìn biểu cảm của anh, Yeonseo khẽ hỏi.
“Anh cho em hỏi lý do vì sao không ạ? Nếu vì lịch trình thì Đạo diễn Jo bảo ngày quay có thể linh hoạt mà…”
Giọng cậu thoáng buồn. Suhan kéo thẳng khóe miệng. Từ trước đến nay, Yeonseo luôn là người háo hức khoe ‘con gái tôi xinh đẹp thế này, thiên thần thế kia’, nên việc cậu muốn tham gia một chương trình nuôi dạy con cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng dù Suyeon có là công chúa đáng yêu nhất thế giới, thì đó cũng chỉ là trong mắt cha mẹ và gia đình. Với người ngoài, cô bé chỉ là con nhà người ta. Liệu việc lên truyền hình có đáng để anh trở thành một ông bố cuồng con công khai, để con bé tiếp xúc với máy quay, nhân viên và đủ thứ ồn ào kích thích không? Thành thật mà nói, Suhan nghĩ là không. Anh khẽ cân nhắc từ ngữ trong lòng, rồi lên tiếng.