Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 157

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

“Chẳng có lý do gì để ra ngoài cả. Dù ekip quay phim có cẩn thận đến đâu, chỉ cần người lạ ra vào nhà, chắc chắn 100% sẽ chẳng còn yên bình. Hàng xóm có thể phàn nàn vì dòng người liên tục qua lại, chưa kể khi quay phim, không phải ai cũng giữ gìn, nên nhà cửa rất dễ bị hư hỏng. Chúng ta đâu thiếu thốn tiền bạc, vậy đưa Suyeon lên truyền hình để được gì? Hay em định biến con bé thành người nổi tiếng?”

Suhan trình bày quan điểm một cách mạch lạc, từng bước lập luận chặt chẽ, nhưng bất ngờ thay, anh lại nhận được phản ứng trái chiều từ Yeonseo.

“Cái đó… chưa biết được đâu anh. Biết đâu Suyeon lại muốn làm vậy thì sao?”

Trước lập luận ấy, Suhan không thể không cứng rắn hơn.

“Dù con bé có muốn, anh vẫn phản đối. Phải đợi Suyeon lớn hơn để hiểu rõ tính cách của con, nhưng anh đã chứng kiến quá nhiều người kỳ lạ trong giới giải trí. Làm việc ở đó, dù bản lĩnh đến đâu cũng khó lòng trụ vững. Là cha mẹ, anh không thể yên tâm, và nhìn con mình vất vả là điều anh không chịu nổi.”

Từ trước đến nay, Suhan luôn nhường Yeonseo toàn quyền quyết định trong việc nuôi dạy con cái. Khi cậu muốn thử điều này, anh bảo: ‘Được, cứ thử đi.’ Khi cậu chọn cách kia, anh cũng nói: ‘Chỉ cần em thấy ổn là được.’ 

Nhưng lần này, lần đầu tiên Suhan bày tỏ sự phản đối mạnh mẽ, khiến Yeonseo không khỏi ngạc nhiên. Kỳ lạ thay, nếu là chuyện khác, có lẽ cậu đã buông xuôi từ lâu với câu ‘Anh nói vậy thì em hiểu rồi…’ kèm theo vẻ mặt chán nản. Thế nhưng hôm nay, Yeonseo lại kiên trì, cố gắng thuyết phục Suhan.

“Em nghĩ việc chúng ta tự quyết định tương lai của Suyeon ngay bây giờ, khi chưa thử gì cả, là không công bằng. Đúng là trong giới giải trí có người kỳ lạ, nhưng chắc chắn cũng có người bình thường. Nếu con bé muốn, ta có thể để con thử một lần. Nếu không ổn, lúc đó dừng lại cũng chẳng muộn. Có chúng ta bên cạnh, con bé sẽ không bị lợi dụng vì khát khao nổi tiếng đâu. Hơn nữa, nếu không định làm người nổi tiếng lâu dài, thì ra mắt từ nhỏ như bây giờ lại càng tốt…”

Suhan đột ngột ngắt lời Yeonseo, đưa ra một phán đoán bất ngờ.

“Đạo diễn Jo đã nói vậy, đúng không?”

“Ách…”

Bị đoán trúng tim đen, Yeonseo giật mình, lảng tránh ánh mắt của Suhan. Anh biết rõ Yeonseo là người cực kỳ ‘cuồng con’. Suyeon quả thực rất đáng yêu, và nếu nhìn khách quan, con bé sở hữu vẻ ngoài nổi bật hơn nhiều đứa trẻ khác. 

Vì thế, Suhan hiểu rằng Yeonseo đang khao khát thấy Suyeon được yêu mến rộng rãi, vượt ra ngoài vòng tròn xã hội hạn hẹp của cậu, đến mức từng muốn con bé làm người mẫu cho sản phẩm công ty mình. Trong khi người khác được bạn bè, đồng nghiệp thân thiết hay họ hàng vây quanh, khoe con cháu mình, Yeonseo lại chẳng có cơ hội ấy.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Về phía gia đình ngoại, mẹ Yeonseo là con một, ông bà ngoại mất từ khi cậu còn nhỏ, nên cậu đã cắt đứt liên lạc với họ hàng xa từ lâu. Còn gia đình nội thì… chẳng cần bàn cãi. Họ chính là nguyên nhân gây ra hàng loạt rắc rối lớn trong nhiều năm, kéo dài đến tận năm ngoái. 

Hơn nữa, vì học đại học ở nước ngoài, Yeonseo không có bạn bè thân thiết để giữ liên lạc, và bạn thời thơ ấu thì gần như không tồn tại. Vậy nên, Suhan có thể hình dung cậu khao khát đến nhường nào khi muốn nghe người khác khen ngợi ‘Con tôi xinh đẹp’ như bao người cha ‘cuồng con’ khác. 

Có lẽ Yeonseo tự trách mình, nghĩ rằng Suyeon không nhận được sự chú ý xứng đáng chỉ vì mạng lưới quan hệ của cậu quá nghèo nàn. Ngược lại, Suhan, dù có nhiều mối quan hệ nhưng chất lượng bạn bè lại kém, thì chẳng hề cảm thấy như vậy.

Tại sao lại nghĩ như thế chứ…

Thành thật mà nói, không phải vì đó là con gái mình, nhưng so với hoàn cảnh Suhan từng lớn lên, Suyeon đã quá may mắn. Anh không có ý định ‘dạy đời’ hay ghen tị với con mình, nhưng có cha mẹ giàu có, hòa thuận và sở hữu nghề nghiệp đáng tự hào đã là điều vượt xa mức bình thường. Vậy thì sao phải áy náy? Suhan khẽ liếc nhìn Suyeon.

“…”

Dễ thương thì đúng là dễ thương thật. Suyeon đáng yêu hơn bất kỳ người mẫu nhí nào anh từng thấy. 

Nhưng liệu có cần người khác công nhận điều đó mới thấy trọn vẹn không? Chẳng phải họ đang ép một đứa trẻ còn chưa biết gọi tên mình làm những việc mà cha mẹ cho là tốt sao? Suhan vẫn còn đầy rẫy những suy nghĩ mâu thuẫn. Cuối cùng, anh lại lên tiếng ngăn cản Yeonseo.

“Đừng tin quá nhiều vào lời họ nói. Họ sống bằng nghề ăn nói để bán hàng, làm sao không giỏi thuyết phục được chứ? Đến lúc có vấn đề, họ sẽ đẩy hết trách nhiệm cho diễn viên rồi phủi tay thôi.”

Nhưng Đạo diễn Jo thì không như vậy. Trong số các đạo diễn Suhan từng làm việc cùng, cô ta thuộc nhóm tương đối có lương tâm. Dĩ nhiên, khi cần cảnh quay gây sốc để chương trình hấp dẫn hơn, cô ta tính toán kỹ lưỡng hơn ai hết, nhưng luôn xin ý kiến đồng thuận trước. Có người sẽ cho rằng dù tự nguyện hay bị ép, việc đẩy ai đó vào tình thế bị chỉ trích thì cũng như nhau. Nhưng trong ngành này, nhiều kẻ vì chạy theo tỷ suất người xem mà sẵn sàng đẩy diễn viên vào chỗ chết mà chẳng báo trước.

Đạo diễn Jo ít nhất cũng rõ ràng: nếu đồng ý tham gia, bạn sẽ nhận được gì, khán giả sẽ phản ứng ra sao, và vượt qua thử thách tiếp theo thì được đền bù thế nào. Đó là lý do Suhan hợp tác với cô ta lâu đến vậy. Cô ta không phải loại người đâm sau lưng vì lợi ích cá nhân.

Tuy nhiên, người đàn ông mới xuất hiện trong cuộc họp hôm nay lại là một gương mặt lạ mà Suhan chưa từng gặp. Rõ ràng Đạo diễn Jo chỉ làm cầu nối, còn việc quay phim chính sẽ do người này phụ trách. Dù Đạo diễn Jo có đảm bảo thế nào, Suhan vẫn không yên tâm. Với suy nghĩ ấy, anh tiếp tục buông lời tiêu cực. Yeonseo, sau khi im lặng lắng nghe từ đầu, đáp lại với vẻ mặt buồn bã.

“Dù sao thì chị Eunah cũng từng giúp đỡ chúng ta khi khó khăn mà…”

Cái đó là cái đó, còn đây là chuyện khác. Suhan vô tình thốt ra suy nghĩ trong đầu.

“Thà sau này anh đưa phong bì riêng cho họ còn hơn. Như vậy họ sẽ không đưa ra những yêu cầu khó xử nữa. Vì họ đâu phải loại người ép mình làm điều mình không muốn đến mức phải đỏ mặt.”

Nói xong, Suhan bế Suyeon, cô bé từ nãy giờ chỉ chớp mắt và nghiêng đầu như thắc mắc hai bố đang nói gì mà dài thế, rồi dỗ dành con bé và bước về phòng ngủ chính. 

Anh nghĩ nên cho Suyeon chợp mắt trước giờ ăn tối. Vừa đi, anh vừa chờ Yeonseo đáp lại rằng đã hiểu, nhưng đến khi đặt con bé vào nôi mà vẫn không nghe thấy tiếng gì, Suhan chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“...?”

Anh đặt Suyeon đang ngủ xuống, quay lại phòng khách, và bắt gặp Yeonseo đứng trước mặt, vành mắt đỏ hoe như sắp khóc, nét mặt hờn dỗi pha chút giận dữ.

Chuyện gì vậy? Mình lỡ lời sao nổi? Hình như mình chẳng nói gì quá đáng. Cũng không bịa đặt, chỉ cảnh báo những điều có thể xảy ra thôi mà. Đạo diễn Jo dù tiếc nuối khi hợp tác không thành, nhưng chắc chắn sẽ không từ chối nếu nhận phong bì. Điều đó Suhan dám chắc, vì anh đã làm việc với cô ta lâu hơn và từng hợp tác nhiều lần. Không hiểu sao Yeonseo lại khó chịu đến vậy, Suhan cảm thấy bối rối.

“Sao lại…”

Chưa kịp hỏi ‘Sao mặt em lại thế?’, Yeonseo đã lên tiếng.

“Em… em nghĩ dùng tiền để đền bù lòng tốt của người khác là không hay.”

‘Không hay’ – nghe như câu thoại trong chương trình giáo dục trẻ em mà anh thường mở lúc chuẩn bị đi làm mỗi sáng. Trước cách diễn đạt lành mạnh đến lạ, Suhan nghẹn lời.

“Nếu anh không thích tham gia chương trình thì cứ từ chối, nhưng xử lý bằng cách cho tiền họ vì họ đã nhiệt tình giúp đỡ, kiểu như ‘cho tiền rồi cút đi, đừng lằng nhằng nữa’ thì em thật sự thấy không ổn chút nào.”

Đây là đang mắng mình sao? Suhan thoáng sững sờ. Nhưng dù cảm nhận thái độ ấy có phần xấc xược, anh không tức giận, mà chỉ thấy nhói lên trong lồng ngực, như bị kim châm.

“…”

Suhan nhất thời không biết đáp lại thế nào. Điều anh vô tình nói ra vừa nãy, nghĩ thế nào cũng là cách anh từng giải quyết vấn đề trong quá khứ. Chẳng phải anh đã quyết tâm không làm vậy nữa sao? Để thay đổi, để sống như người khác, anh từng đánh mất cả ký ức để bảo vệ bản thân. Nhưng nhìn hành động bây giờ, có gì khác đâu? Chắc chắn phiên bản anh của ngày mất trí nhớ sẽ cằn nhằn không ngớt nếu thấy anh lúc này. Nếu là anh của lúc ấy, anh sẽ làm gì? Cuối cùng, Suhan tìm ra câu trả lời.

“Sao em lại muốn tham gia? Vì ngại từ chối lời đề nghị của Đạo diễn Jo à?”

Anh cảm thấy cần nghe chính miệng Yeonseo nói rõ. Đúng vậy, không nên tự phán đoán. Với vẻ mặt buồn bã, Yeonseo lập tức đáp.

“Em không nghĩ Suyeon nhất định phải làm người nổi tiếng. Nhưng em muốn để lại một kỷ lục cho con bé, để khi lớn bằng chúng ta, nó có thể cảm nhận được mình đã được các bố yêu thương và lớn lên thế nào từ lúc còn bé thơ, khoảng thời gian mà nó chẳng nhớ gì. Ngoài những gì chúng ta tự ghi lại. Và…”

Nói đến đây, có lẽ vì xấu hổ, Yeonseo đỏ mặt, ngập ngừng một lúc rồi mới tiếp tục mở lời.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo