Lịch ra: T5 và CN hàng tuần
“Suyeon dễ thương lắm mà… Các bé lên sóng thì mấy cô, mấy chú trên mạng cứ gọi là phát cuồng. Suyeon xinh xắn thế này mà chỉ mình chúng ta biết thì tiếc quá đi mất.”
Yeonseo nói, hai má ửng đỏ, có lẽ vì tự nhận ra mình là người ‘cuồng con’.
Suhan khẽ nén cười trước phản ứng chẳng ngoài dự đoán của anh. Yeonseo khao khát tham gia đến vậy, nhưng vì Suyeon không phải con riêng của mình, anh chẳng thể độc đoán áp đặt ý kiến. Vả lại, đây không phải lời mời cố định, chỉ là làm khách mời một tập thôi, chắc cũng chẳng đáng kể. Nghĩ vậy, Suhan quyết định.
“Được thôi, vậy thì tham gia nhé. Nhưng có điều kiện đấy.”
“……?”
Yeonseo ngơ ngác, tai như dựng lên chờ đợi.
Suhan bình tĩnh nói tiếp.
“Người xuất hiện chính là em. Anh chỉ hỗ trợ bên cạnh thôi. Em ổn với điều đó chứ?”
Suhan biết rõ, Yeonseo chưa từng lộ diện trên truyền hình, ngay cả trong thông báo kết hôn với anh cũng không công khai mặt.
Dù vậy, nếu chịu khó tìm, người ta có thể thấy cậu qua bài đăng SNS của khách mời đám cưới. Nhưng vì mọi sự chú ý đều đổ dồn vào việc Lee Suhan cưới một thiếu gia tài phiệt đời thứ hai, chẳng ai để tâm đến dung mạo Yeonseo.
Lần này, khi gương mặt cậu được công khai, Yeonseo sẽ hiểu cảm giác bị nhận ra dù không phải người nổi tiếng phiền toái ra sao. Đến lúc đó, ý định ‘sau này cho Suyeon làm người nổi tiếng’ có lẽ cũng tan biến. Một lần trải nghiệm thực tế đáng giá hơn trăm lời khuyên nhủ.
Trước lời đề nghị đầy tự tin của Suhan, Yeonseo ngập ngừng một chút rồi đáp.
“Vâng, cứ thế đi ạ! Em sẽ chuẩn bị kỹ càng để anh khỏi lo lắng!”
Dù có chuẩn bị thì cũng chẳng nhiều nhặn gì, Suhan thầm nghĩ. Dù sao, kịch bản và bối cảnh đều do bên sản xuất lo hết. Chắc việc Yeonseo cần làm chỉ là giữ gương mặt xinh đẹp kia thật rạng rỡ đến ngày quay. Anh không nói ra, chỉ khẽ ho khan.
“Được rồi, anh sẽ liên lạc riêng với Đạo diễn Jo. Dù sao, anh cũng có kinh nghiệm hơn trong việc ký hợp đồng truyền hình.”
“Vâng! Tuyệt quá…”
Yeonseo cười khúc khích, nụ cười ngây ngô như sinh viên năm nhất, chẳng chút giống một người đàn ông ngoài ba mươi.
Suhan nhìn chằm chằm, ánh mắt khiến Yeonseo nhận ra điều gì đó. Mặt cậu đỏ bừng, vội vàng xin lỗi.
“À, và… Vừa nãy em lỡ nói hơi quá, đúng không ạ? Em xin lỗi, em thấy mình hơi xấc xược…”
May mà còn tự biết, Suhan nhủ thầm, khịt mũi trong lòng rồi đáp.
“Thôi được rồi. Anh cũng nhân dịp này nhìn lại mình. Như em nói, anh đã định không giải quyết mọi việc theo ý mình nữa.”
Vừa nói, Suhan vừa nhẹ nhàng xoa đầu Yeonseo. Mặt cậu đỏ rực hơn, như bốc hỏa, vậy mà vẫn thích thú dù bị đối xử như trẻ con. Thằng bé này vẫn còn ‘trẻ con’ lắm, Suhan thở dài, thờ ơ nghĩ. Đúng lúc ấy, tiếng Suyeon tỉnh giấc, càu nhàu đòi bố, vọng ra từ phòng ngủ chính.
“Á, Suyeon dậy rồi ạ. Em vào ru con bé ngủ lại rồi ra ngay nhé.”
Nhưng đã quá giờ ăn tối, Suhan bắt đầu thấy đói. Anh không kén ăn, nhưng phải công nhận Yeonseo giờ đã quen với việc nấu nướng. Tay nghề cậu, với một người chỉ nấu tại nhà, đã đạt mức đáng nể.
Có lẽ vì nấu cho Suhan, Yeonseo không ngừng thử nghiệm, từ đó kỹ năng tiến bộ vượt bậc. Không chỉ luân phiên vài món ăn kèm hay canh quen thuộc, cậu còn tự lên thực đơn: hôm nay là món gia đình kiểu Pháp, mai là bữa chính Kaiseki Nhật Bản biến tấu, ngày kia là bánh mì tự làm… Cứ thế, cậu mày mò đủ món, kỹ năng tất nhiên phải khá lên.
Đói bụng chẳng chờ nổi, Suhan ngăn Yeonseo lại.
“Anh vào ru con bé ngủ. Em chuẩn bị bữa tối đi.”
“A, vâng vâng!”
Yeonseo gật đầu lia lịa.
Thế là mỗi người một việc, bầu không khí lạnh nhạt ban đầu bỗng ấm áp trở lại.
Suhan ôm Suyeon vào lòng. Con bé vừa thấy anh đã ngừng khóc ‘hí hức’, rúc vào ngực anh. Anh nhẹ vỗ lưng nó, một cơ thể bé nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Liệu có ngày nào con bé lớn bằng mình hồi nhỏ không? Giờ chưa rõ, nhưng nếu mang Alpha pheromone, có lẽ nó sẽ cao bằng bố. Đến lúc ấy, xem lại phim thời thơ ấu, chắc Suyeon sẽ ngạc nhiên: ‘Sao mình bé tí thế này?’
“……”
Suhan khẽ cười, nhớ bức ảnh Suyeon mới sinh, đỏ hỏn, chụp tại bệnh viện. Chỉ nghĩ thôi đã đủ khiến lòng anh ấm áp, một khoảnh khắc hạnh phúc vô bờ.
Hơn ba mươi năm trước, bố mẹ anh có từng cảm vậy khi nhìn ảnh anh sơ sinh không? Có từng nghĩ phải bảo vệ đứa trẻ đáng yêu này để nó sống mạnh mẽ không? Dù hành trình lộn xộn, Suhan vẫn trưởng thành an toàn.
Hồi tưởng thoáng qua, anh nén nụ cười đắng chát, ôm chặt con. Mùi sữa bột ngọt ngào từ Yeonseo thoảng đến, khóe môi anh bất giác cong lên. Anh thật sự rất hạnh phúc.
***
Ba tuần sau, ngày quay phim đến. Thời gian quay kéo dài hai ngày: một ngày ghi hình sinh hoạt tại nhà, một ngày ra ngoài.
‘Ra ngoài quay làm gì? Con bé còn nhỏ xíu, quay ở nhà là đủ rồi.’
Suhan càu nhàu. Anh thỉnh thoảng đưa Yeonseo ra công viên gần nhà hít thở khí trời, nhưng hiếm khi để Suyeon đi xa. Lòng bất an, anh lẩm bẩm.
Đạo diễn Jo chẳng đáp, chỉ đưa ra hợp đồng quảng cáo. Trong đó ghi rõ: cảnh quay trong nhà phải lồng ghép tự nhiên ít nhất năm sản phẩm của Tập đoàn Seosang, còn ngoài trời thì phải ghé cửa hàng nhượng quyền hoặc mua sản phẩm của tập đoàn.
Cuối cùng vẫn là lợi dụng sức hút của mình. Chuyện thường thôi, Suhan nghĩ.
Đạo diễn Jo than vãn.
‘Dù là sản phẩm công ty anh đang làm, quảng cáo lộ liễu thế này cũng nguy hiểm.’
Suhan chẳng bận tâm. Cô ta nói đúng đấy, một nửa khán giả là người xem cố định, nửa còn lại tò mò: ‘Lee Suhan, kẻ lắm mồm đâm chọt người khác, cưới ai vậy?’, ‘Người đó chịu đựng anh ta kiểu gì?’, ‘Anh ta đối xử với con thế nào?’ Như mọi lần, Suhan lại thành bia đỡ đạn thu hút chú ý, vậy mà còn phải cảm ơn vì chuyện này sao? Anh khịt mũi.
‘Cứ xem đi, chương trình lên sóng là nổi đình đám ngay. Có đứa con dễ thương thế này mà không cho lên sóng thì phí. Tham gia xong chẳng bao giờ hối hận đâu.’
Đạo diễn Jo quả quyết.
Suhan lắc đầu nguầy nguậy. Khoác lác quá đà. Dẫu vậy, trong lúc nhận thông tin tiến độ từ nhà sản xuất, ngày quay vẫn đến nhanh chóng.
“Nào, Yeonseo, bắt đầu từ cảnh cậu đánh thức Suyeon tự nhiên nhé!”
May mắn, đạo diễn chính Sangbok rất giỏi xử lý trẻ con. Có lẽ nhờ kinh nghiệm từ các chương trình nuôi dạy con và thiếu nhi trước khi sang STV, cậu ta biết cách ghi hình tối đa mà không làm Suyeon căng thẳng. Nhưng điểm yếu lại là Yeonseo. Chưa quen máy quay, cậu ngượng ngùng, cứ nhìn vào ống kính, khiến việc quay phim gián đoạn liên tục.
“Yeonseo, đừng nhìn máy quay, nhìn Suyeon đi. Cậu để ý máy quay quá, thả lỏng chút nhé.” Sangbok nhắc.
Cũng dễ hiểu thôi. Với Yeonseo, máy quay từ trước đến nay chỉ để chụp ảnh kỷ niệm, nhìn ống kính là thói quen. Giờ cậu biết phải tự nhiên, không để ý máy quay, nhưng hễ nó lọt vào tầm mắt, cậu lại vô thức nhìn theo.
“Á, xin lỗi ạ.”
Cậu nói, mặt đỏ bừng ngay khi nhận ra lỗi.
Nhìn máy quay có thể chỉnh sửa, nhưng gương mặt đỏ rực của cậu thì thành hạt sạn khiến khán giả sẽ bối rối không hiểu chuyện gì. Thế là quay phim cứ dừng, đợi mặt cậu bớt đỏ. Yeonseo dần nhận ra: việc này khó hơn cậu tưởng rất nhiều.