Chương 19
Tôi tự hỏi ngày mai cậu ấy sẽ làm gì. Bộ phim tài liệu tôi bật lên với hy vọng nó có thể giúp gợi lại trí nhớ phát ra những âm thanh đều đều. Tựa lưng vào thành giường, tiếng ồn ào từ video và hình ảnh khuôn mặt bối rối của cậu ấy hòa lẫn vào nhau, kéo tôi vào một giấc ngủ sớm.
Ngay cả khi mí mắt đã khép lại, tâm trí tôi vẫn hướng về cậu ấy.
“Cậu trai trẻ, hôm nay anh chàng đẹp trai đó không đón cậu sao?”
Tôi quay lại khi nghe thấy giọng của một ông lão lớn tuổi gọi từ phía xa lúc tôi đang chuẩn bị rời đi. Tôi cúi xuống nhìn ông lão đang ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt hiền từ.
“Cậu ấy chỉ đến hôm đó thôi ạ. Hôm nay trời mưa khá nhiều, cháu không mang theo ô.”
Khi nhắc đến anh chàng đẹp trai, tôi mỉm cười, ngay lập tức nghĩ đến một khuôn mặt quen thuộc. Cậu ấy không phải là một chàng trai độc thân, mà là một người đàn ông đã kết hôn. Mùa mưa đã bắt đầu từ tuần trước, khiến việc ra ngoài mà không có ô trở nên phiền toái. Khi tôi xuất viện, trời vẫn còn là mùa xuân với cái lạnh se se. Gần hai hoặc ba tháng đã trôi qua kể từ đó, thời tiết đã trở nên khá oi bức, trời đổ những cơn giông gió mùa.
Khoảng một tháng trước, việc ở nhà khiến tôi phát điên, vì vậy tôi đã tìm kiếm một việc gì đó đơn giản để làm. Tình cờ, một thư viện địa phương nhỏ cách nhà khoảng 15 phút đi bộ đang tuyển tình nguyện viên. Tôi không quá cần tiền gấp, việc làm thêm trong khi đang nghỉ phép từ công việc chính và đối mặt với nguy cơ bị nhận ra là điều không thể, vì vậy thời điểm này thật sự hoàn hảo.
Khi tôi lần đầu nộp đơn xin làm tình nguyện viên, người thủ thư nhận đơn của tôi dường như nhận ra tôi nhưng không thể nhớ ra từ đâu, và đã nhìn chằm chằm vào tôi khá lâu, để lại một ấn tượng sâu sắc.
‘Quào, anh trông đẹp hơn trên TV nhiều!’
Khoảng một tuần sau khi bắt đầu làm tình nguyện, người thủ thư cuối cùng cũng nhận ra tôi là ai thông qua một vài tìm hiểu, đã nhận xét như vậy, một câu mà tôi nghe nhiều đến mức có thể chai cả tai.
Công khai thì tôi đang nghỉ phép vì lý do sức khỏe, tôi cũng giải thích lý do tương tự với bên thư viện về việc tôi không đi làm. Tôi nói rằng mình đã gặp một tai nạn giao thông nghiêm trọng vào đầu năm nay, đang trải qua quá trình điều trị phục hồi chức năng liên tục. Một số người ở thư viện đã tử tế nói rằng tôi dường như đang khỏe hơn, họ rất thất vọng khi tôi đột ngột rời khỏi chương trình vào mùa trước.
Thư viện nhỏ đến nỗi gọi nó là thư viện nghe có phần hơi ngại ngần, phần lớn người đến đây là những người lớn tuổi địa phương ghé qua sau khi đi dạo trên ngọn núi phía sau thư viện, hoặc những cư dân quanh vùng sử dụng phòng đọc như không gian học tập. Có những em học sinh tiểu học đang chuẩn bị cho kỳ thi Hán tự, học sinh trung học cơ sở ôn luyện cho các bài kiểm tra, sinh viên đại học chuẩn bị cho các chứng chỉ, và thậm chí cả những người tham gia các kỳ thi kéo dài. Việc nhìn thấy những người lớn tuổi miệt mài xem sách bài tập trong phòng đọc mỗi ngày cũng thúc đẩy tôi học tập ít nhiều.
‘Chỉ là xem lại các tài liệu mình đã làm, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì.’
Ngoài những cuốn sách tôi đã xuất bản, còn rất nhiều tài liệu tôi đang biên soạn, khiến cho dữ liệu trên máy tính xách tay của tôi nhiều đến mức đáng kinh ngạc. Ai mà không gọi tôi là một con mọt sách chứ?
Vì những tài liệu này có phần hơi khó đối với người mới bắt đầu, nên tôi đã dành kha khá thời gian để nghiền ngẫm những cuốn sách nấu ăn cơ bản. Dĩ nhiên, tôi không chỉ đến thư viện để học, tôi còn sắp xếp sách, giúp đỡ những người lớn tuổi và hỗ trợ những công việc lặt vặt khác cần thêm người làm, điều này khiến cho mọi việc kéo dài hơn. Vì mục đích của tôi là để giết thời gian, nên cũng chẳng sao cả.
Lịch trình của tôi kể từ khi bắt đầu làm tình nguyện viên bao gồm việc thong thả dùng bữa sáng ở nhà, sau đó đến thư viện để vừa học vừa làm tình nguyện một lúc, rồi tranh thủ đi mua sắm một vài thứ trước khi về nhà ăn tối. Tôi bắt đầu việc mua sắm này vì cảm thấy hơi áy náy khi chỉ nhận mà không cho đi, với cả việc xem các loại nông sản theo mùa, nhãn mác và nguồn gốc xuất xứ cũng giống như một buổi thực hành nho nhỏ dựa trên những tài liệu mà tôi đã đọc, cũng không phải là một trải nghiệm tồi tệ, nên tôi cứ thế tiếp tục.
Mang về nhà những loại trái cây tươi ngon để thưởng thức như bữa xế chiều, nhìn Jo Yeonseo lặng lẽ nhấm nháp những miếng trái cây được cắt vụng về trên bàn ăn, tôi càng có thêm động lực.
Mùa dần trôi, một nếp sinh hoạt mới hình thành, cơ thể tôi đã hồi phục đến mức tôi được thông báo rằng mình sẽ không cần phải đến bệnh viện nữa trong tương lai gần. Vấn đề then chốt duy nhất là vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy ký ức của tôi sẽ trở lại.
‘Đừng quá lo lắng. Có người từ từ lấy lại ký ức, trong khi những người khác thì đột nhiên nhớ lại tất cả mọi thứ vào một ngày nào đó. Lo lắng cũng chẳng giúp ích gì.’
Bác sĩ bảo rằng không có tổn thương não nào cần điều trị khẩn cấp và có thể đây là vấn đề tâm lý, nên tôi cứ từ từ. Tôi cảm thấy thật vô vị khi cứ phải đến những buổi hẹn này, nghe đi nghe lại mấy lời đó, rồi lặp đi lặp lại những lần thăm khám chẳng ích gì.
Chứng mất trí nhớ là một cơ chế tự vệ trước một cú sốc nào đó, dù là về thể chất hay tinh thần. Rốt cuộc thì tôi đã cố gắng bảo vệ mình khỏi điều gì vào cái ngày xảy ra tai nạn? Vụ tai nạn được kết luận là một vụ va chạm giao thông đơn thuần, còn chiếc xe thì đã bị phế thải trong khi tôi vẫn còn nằm trên giường bệnh, khiến cho sự thật mãi mãi chìm vào quên lãng.
Tất cả những gì tôi có thể làm là duy trì cuộc sống thường nhật hiện tại và không quá lo lắng. Nói thì dễ hơn làm. Tôi có rất nhiều điều muốn nói ra nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trong cuộc sống hàng ngày. Mọi thứ vẫn chưa được giải quyết, nhưng thư viện hôm nay vẫn vừa ồn ào vừa tĩnh lặng như mọi khi, tôi bàn giao chiếc xe đẩy cho cậu sinh viên đại học đến ca trực tiếp theo rồi rời khỏi quầy.
‘Cậu ấy không đến nữa sao?’
Nếu có một điều gì đó tích cực thay đổi gần đây, thì đó là việc Yeonseo và tôi đã trở nên gần gũi hơn một chút. Tuần trước, khi mắc kẹt trong một trận mưa lớn không mang ô, tôi đã khá chật vật. Cậu ấy tan làm sớm ngày hôm đó, nên tôi đã nhờ cậu ấy đến đón, cảnh tượng nhìn thấy cậu ấy bị bao vây bởi những người lớn tuổi thật sự rất thú vị.
‘Trông cậu bảnh thật đấy, chàng trai trẻ!’
‘Khuôn mặt cậu còn xinh hơn cả con gái tôi!’
‘Cậu đến đây để đón cậu Lee sao?’
Vẻ mặt của cậu ấy, chờ đợi tôi đến giải cứu khỏi đám đông người lớn tuổi, thật đáng thương đến mức tôi phải quay mặt đi để cố nén cười.
Tôi đã có thể đi bộ đến bãi đậu xe trong mưa. Thật vô lý khi cậu ấy lại vướng vào tình huống đó chỉ vì lo lắng cho tôi, mang cho tôi ô dự phòng. Cảm giác trìu mến trong những hành động nhỏ nhặt ấy khiến tôi vô thức ghen tị. Từ những gì còn sót lại, có vẻ như ‘Lee Suhan’ chẳng làm gì để vun đắp mối quan hệ ngoài việc cùng nhau bước vào lễ đường. Làm sao tôi có thể phớt lờ một tình cảm đơn phương như vậy, lại còn cảm thấy tiếc nuối vì không thể làm được gì hơn? Chắc hẳn trái tim tôi làm bằng sắt đá.
“Chắc là vậy ạ? Từ giờ cháu sẽ nhớ mang ô theo.”
Biểu cảm của cậu khi tôi đùa và giới thiệu cậu ấy là “chồng tôi” với những người lớn tuổi thật vô giá. Mặc dù tôi biết mình không nên trêu chọc cậu ấy quá mức, nhưng ký ức đó cứ hiện lên mãi. Tôi có một lý do chính đáng. Hãy xem cậu ấy dễ thương như thế nào, đến mức ngay cả những người lớn tuổi cũng nhớ đến cậu ấy.
Ông cụ tặc lưỡi tỏ vẻ thất vọng khi biết cậu sẽ không đến nữa, rồi tôi cũng rời đi. Vì hôm qua đã mua sắm đủ rồi, nên hôm nay tôi không cần ghé vào cửa hàng nữa. Tôi thong thả đi dạo quanh công viên gần đó trước khi về nhà và tắm rửa, vừa kịp lúc nhìn thấy Yeonseo mở cửa bước vào.
“Cậu về rồi à?”
Tôi hỏi, nhẹ nhàng giũ những giọt nước còn đọng trên tóc. Yeonseo lặng lẽ gật đầu. Như mọi khi, cậu vẫn kiệm lời như vậy. Nếu không có việc gì cần thiết, người bạn cùng nhà ít nói của tôi sẽ lặng lẽ đi vào phòng ngủ chính, thay bộ quần áo ở nhà rồi lại bước ra.
“Tối nay chúng ta ăn gì?”
Tôi đã đề nghị cậu ấy dạy tôi nấu ăn, với hy vọng rằng việc cùng nhau làm bếp có thể giúp tôi nhanh chóng lấy lại trí nhớ, và cũng là một cái cớ để tôi có thể dành nhiều thời gian hơn bên cậu ấy. Vào những ngày cậu không phải làm thêm giờ, cậu ấy sẽ về nhà sớm để cùng tôi chuẩn bị bữa tối, chúng tôi sẽ ăn cơm cùng nhau. Đây đã là thói quen của chúng tôi trong khoảng hai tuần nay, cả Yeonseo và tôi đều đã khá quen với nó.
“Chili con carne*. Chúng ta còn rất nhiều thịt bò xay.”
“Đó là món gì?”
Khi tôi tò mò nghiêng người qua vai cậu ấy và hỏi, Yeonseo nhanh chóng gõ máy tính rồi đưa kết quả tìm kiếm cho tôi xem. Đó là một món ăn được làm bằng cách xào thịt bò xay đến khi chín vàng rồi ninh với đậu, ớt và cà chua.
“Không phải mất nhiều thời gian sao? Có vẻ hơi cầu kỳ…”
Yeonseo vốn đã quen với công việc bếp núc, vừa đeo tạp dề vừa trả lời, đồng thời chỉnh lại cái túi áo bị lật.
“Tôi sẽ đơn giản hóa công thức một chút, nên sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
“Có thể xong trong vòng 30 phút không?”
“Nếu sau đó anh giúp tôi luộc mì ống thì chắc là được.”
Sự thoải mái trong cách chúng tôi trò chuyện, khác hẳn so với lúc tôi mới đến căn nhà này, khiến sâu thẳng trong tim tôi xao xuyến.
Còn tiếp
_____
*Chili con carne: là một món hầm cay có chứa ớt, thịt (thường là thịt bò), và thường có cà chua và đậu. Gia vị khác có thể bao gồm tỏi, hành tây và thì là.