Chương 20
Tôi thích ngắm nhìn cậu ấy lặng lẽ làm việc, chờ đợi cậu ấy nói tôi phải làm gì trong khi cậu ấy chuẩn bị nguyên liệu. Tôi thích cái cách cậu ấy xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ phần gáy khi chuyên tâm làm việc vì tôi.
‘Giống như một con trâu già đang nhăm nhe bãi cỏ non…’
Nhận ra suy nghĩ của mình hơi quá đà, tôi hắng giọng, Yeonseo sau khi chỉnh lại tạp dề, đưa thịt bò xay cho tôi.
“Anh rửa sơ chỗ này trước rồi bóp vụn thịt ra một chút được không?”
“À, được.”
Tôi nhanh chóng nhận lấy thứ cậu ấy đưa rồi cẩn thận đặt chúng lên thớt. Ồ phải, thịt không nên để trên thớt này. Mặc dù nó vẫn được bọc trong túi nilon, để chắc chắn, tôi nhanh chóng nhấc miếng thịt lên, khiến Yeonseo vội vàng quay mặt đi. Cứ cười đi. Thường thì tôi là người trêu chọc cậu ấy chứ không phải chọc cười cậu ấy, nên tôi rộng lượng bỏ qua.
“Rửa xong rồi làm gì nữa?”
Cảm giác như một chiến binh dũng mãnh vừa hạ gục một con quái vật, tôi đặt những loại rau củ đã rửa sạch, đã lau khô lên thớt. Yeonseo sau đó lấy ra một chiếc máy xay thực phẩm có thể băm nhỏ các nguyên liệu chỉ bằng một nút bấm. Cảm giác giống như là chuẩn bị bữa tối với một người phụ tá vụng về hơn là học nấu ăn, nhưng tôi không để bụng.
“Cắt chúng thành cỡ vừa với cái này rồi xay ở chế độ 3 trong khoảng 30 giây.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, tỉ mỉ làm theo hướng dẫn của cậu ấy. Một, hai, ba, bốn… ba mươi. Tôi đếm giây trong đầu rồi nhấn nút dừng. Kết quả khớp chính xác với hình ảnh cậu ấy cho tôi xem lúc nãy.
“Tôi nghĩ là được rồi.”
Khi tôi đưa cho cậu ấy xem chiếc hộp đựng thành phẩm, Yeonseo khẽ gật đầu.
“Trước tiên, chúng ta sẽ cho hành tây vào lò vi sóng trước khi xào, nên phải đợi một lát.”
“Cho vào lò vi sóng sao?”
“Vâng, như vậy, hành tây sẽ ngọt hơn.”
Khi chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện ngắn gọn nhưng dễ chịu trong khi hoàn thành món ăn, đồng hồ chẳng mấy chốc đã chỉ 7:30 tối.
“Chỉ cần để lửa nhỏ một lúc là xong, đúng không?”
Nhìn nước sốt bây giờ đã khá bắt mắt, tôi hỏi. Yeonseo đang đổ nước mì ống, chỉ để lại một ít, nghe vậy trả lời.
“Vâng, anh chuẩn bị đĩa được không?”
Tất nhiên, tôi có thể làm được. Khi tôi với tay qua vai Yeonseo để lấy đĩa trên kệ, cậu ấy giật mình, suýt làm đổ chiếc chảo đang sôi trên bếp.
“Cẩn thận. Bỏng bây giờ.”
Cầm đĩa lùi lại, tôi quan sát Yeonseo, giật mình, xin lỗi.
“Ôi, xin lỗi…”
“Không có gì đâu.”
Tôi liếc nhìn cánh tay cậu ấy để kiểm tra xem cậu ấy có bị bỏng không. Cánh tay cậu ấy khá săn chắc trên làn da nhợt nhạt, và rất may, không có vết đỏ nào. Chỗ duy nhất bị đỏ rực là…
‘Không…’
Vành tai cậu ấy, vẫn đỏ ửng như mọi khi. Rõ ràng tôi mới là người suýt chút nữa gây ra lỗi, vậy mà tại sao cậu ấy lại là người đỏ mặt, bối rối đến vậy? Dù theo thời gian, cậu ấy đã trở nên tự nhiên hơn, nhưng mỗi lần cậu ấy bộc lộ rõ ràng những dấu hiệu yêu mến tôi, tim tôi vẫn không khỏi lỡ nhịp. Cậu ấy rất quý mến ‘tôi’, nhưng thực chất, đó không phải là quý mến con người tôi. Nhận ra rằng tôi chỉ là một chướng ngại vật mà cậu ấy muốn loại bỏ, tôi cảm thấy thật kỳ lạ.
Nhưng sau đó, cậu ấy không nên thể hiện quá nhiều tình cảm nếu cậu ấy không có ý đó. Tôi thở dài mà quay đầu đi, nhận ra sự ghen tị và nhỏ nhen của mình.
“Xong rồi.”
Món ăn hoàn thành ngon đến kinh ngạc. Dù tôi có góp sức, công lao vẫn thuộc về khả năng phán đoán và chỉ đạo xuất sắc của Yeonseo, không để xảy ra sai sót nào.
“…Ngon quá.”
Khi tôi trộn mì ống ngắn với nước sốt được nêm nếm hoàn hảo, hương vị cay nồng, đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng. Vị chua dịu và mềm mại của cà chua chuyển dần sang vị đậm đà và mềm tan của thịt bò, tạo nên một kết cấu thú vị.
“Có đậu trong sốt, món này ăn riêng cũng đủ no rồi.”
Để ngăn những suy nghĩ tiêu cực trỗi dậy, tôi buột miệng hỏi bất cứ điều gì chợt đến. Yeonseo, sau khi liếc nhìn tôi một cái, bình tĩnh đáp lời.
“Món này thường ăn kèm bánh mì hoặc bánh quy giòn. Về cơ bản là món Mexico, nên cũng hay được dùng trong nachos* hoặc burritos*.”
“À…”
Nhìn danh thiếp thì thấy cậu ấy không làm trong ngành thực phẩm. Có lẽ cậu ấy biết nhiều như vậy vì người cậu ấy thích là chuyên gia ẩm thực.
“Cậu học được những thứ này ở đâu vậy? Có học lớp nào không? Hay đó là chuyên ngành của cậu?”
Ánh mắt cậu ấy khẽ mở lớn trước câu hỏi vu vơ của tôi. Đó không phải là câu hỏi quá riêng tư, nên sau một thoáng suy nghĩ, Yeonseo trả lời.
“Tôi tự học. Không phải trình độ chuyên nghiệp…”
“Cậu thích nấu ăn lắm sao?”
Lại một lần nữa, cuộc trò chuyện diễn ra theo chiều hướng tôi hỏi và cậu ấy đáp. Cũng chẳng còn cách nào khác, tôi gần như một trang giấy trắng, kiến thức hạn hẹp, còn cậu ấy dường như chẳng mấy hứng thú với cuộc sống thường nhật của tôi. Mỗi lần cảm thấy thế này, tôi càng nhận ra rõ ràng rằng cậu ấy không thực sự thích tôi.
“…Tôi từng du học một thời gian dài. Việc ăn ngoài khá bất tiện vì các nhà hàng đóng cửa sớm hơn dự kiến, nên tôi dần dần học nấu nướng.”
Với một người trông như chỉ dùng những bữa ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng, sự thuần thục dao kéo của cậu ấy giờ đã có lý do. Đó là vì cậu ấy đã sống một mình ở nước ngoài trong thời gian dài.
“Thật đáng nể. Tự nấu ăn trong thời gian du học chắc hẳn không hề dễ dàng.”
Trước lời khen theo phản xạ của tôi, cậu ấy dường như định nói gì đó rồi lại im lặng. Tôi nhanh chóng ăn nốt phần thức ăn còn lại và liếc nhìn đĩa của cậu ấy.
“Chúng ta dọn dẹp nhé? Tôi rửa bát.”
Trong khi tôi xếp những chiếc nồi và đĩa đã ngâm vào máy rửa bát, Yeonseo gọn gàng lau dọn bàn ăn. Bữa tối kết thúc, ngày của chúng tôi cũng coi như xong. Như mọi khi, chúng tôi sẽ trở về phòng riêng để nghỉ ngơi.
“Cảm ơn bữa tối của cậu.”
“Cảm ơn anh, tôi cũng ăn rất ngon.”
Dù sống chung dưới một mái nhà và ràng buộc pháp lý như vợ chồng, khoảng cách giữa chúng tôi vẫn mênh mông như biển cả.
Dù đã ăn no, vừa đóng cửa phòng và ngồi xuống giường, bụng tôi lại thấy trống rỗng. Tôi hiểu rõ hơn ai hết, sự trống trải này không thể lấp đầy bằng cách nhồi nhét những thức ăn vô nghĩa. Lý do tôi yêu sâu đậm một người mà ban đầu tôi nghi ngờ là nguyên nhân gây ra tai nạn của mình, hoàn toàn là vì cậu ấy có vẻ thích tôi. Nhưng dù chúng tôi gần nhau hơn hay xa nhau hơn, mọi chuyện dường như luôn đi sai hướng, khiến tôi cảm thấy bất an.
‘Ước gì mình có thể tỉnh dậy và lấy lại toàn bộ ký ức.’
Vậy khi đó, tôi của hiện tại sẽ biến mất sao? Bác sĩ nói rằng khi ký ức trở lại, việc ký ức về giai đoạn mất trí nhớ biến mất không phải là hiếm. Họ giải thích, giai đoạn mất trí nhớ này là cách não bộ tự bảo vệ, bằng cách tạm thời chặn thông tin. Khi không còn cần bảo vệ nữa, những ký ức đó đơn giản là tan biến vào sâu trong tâm trí. Cảm giác như họ đang nói rằng, khi Lee Suhan thật sự trở về, Lee Suhan giả này phải rời đi.
‘Nhưng tự gọi mình là Lee Suhan giả thì thật vô lý.’
Tôi là Lee Suhan, vậy ai mới là giả, ai mới là thật? Tôi bĩu môi đầy phản kháng, nhưng tôi biết rõ tiêu chí. Lee Suhan mà Jo Yeonseo yêu, và người cậu ấy không yêu. Không may, tôi là người thứ hai.
Có lẽ tất cả là do tôi quá phụ thuộc vào một người cho cuộc sống thường nhật và sự hỗ trợ tinh thần. Nhưng ngay cả khi tôi ra khỏi nhà, bắt đầu làm tình nguyện, và gặp gỡ mọi người ở thư viện, tất cả những gì tôi chứng minh được là không phải vậy. Dù tôi gặp ai bên ngoài hay có những cuộc trò chuyện gì, nếu khi về nhà tôi vẫn muốn chia sẻ những trải nghiệm đó với một người, thì có ý nghĩa gì chứ?
‘Chẳng lẽ đây thực sự là một loại trừng phạt của thần linh sao?’
Còn tiếp
_____
*Nacho là một món ăn nhẹ từ phía bắc México. Món ăn này bao gồm bánh tortilla và pho mát, và thường được phục vụ làm món ăn nhẹ.
*Burrito là một món ăn trong ẩm thực Mexico. Bánh gồm lớp vỏ bên ngoài làm bằng bột mì trộn ngô rán, bọc bên trong là phần nhân bánh, có thể có thịt, trứng gà, rau sống, cà chua, dưa chuột và các loại sốt, tương ớt kèm theo.