Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 29

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Chương 29

Tôi đánh thức Yeonseo – người hiếm khi ngủ nướng, để cùng xuống tầng một ăn buffet sáng, sau đó quay lại phòng. Hằng ngày cậu ấy đều chuẩn bị bữa sáng cho tôi, vậy mà lại bảo rằng mình không có thói quen ăn sáng. Ban đầu, tôi nghĩ cậu ấy chỉ nói vậy cho qua, nhưng có vẻ cậu ấy thực sự không thích ăn sáng. Cậu ấy chỉ miễn cưỡng nhấm nháp một chiếc croissant nướng.

Vì ngày mai mới trả phòng, tôi chỉ dọn đồ đạc gọn gàng rồi treo bảng ‘Không cần dọn dẹp’ trước cửa, sau đó cùng cậu xuống bãi đỗ xe. Những vũng nước lớn vẫn đọng lại trên mặt đường, minh chứng cho cơn mưa dữ dội đêm qua.

“Nhìn trời thế này, ai mà nghĩ hôm qua vừa có bão chứ.”

Bầu trời trong xanh, trải dài đến tận đường chân trời, hòa quyện với mặt biển, đẹp đến mức chỉ cần ngước nhìn cũng khiến lòng người nhẹ nhõm.

Khác với hôm qua, hôm nay là cuối tuần lại có thời tiết đẹp, đường phố vì thế nhộn nhịp hơn hẳn. Một số cửa hàng đã mở cửa trở lại, các bãi biển cũng bắt đầu xuất hiện bóng dáng khách du lịch rải rác. Ngôi trường tôi muốn ghé thăm tuy đã đóng cửa từ lâu, nhưng vào cuối tuần hay mùa cao điểm, nơi đây vẫn mở cửa cho khách tham quan và tổ chức vài sự kiện. Có lẽ chúng tôi nên đến sớm trước khi đông người.

“Cậu học hết cấp 3 ở Hàn Quốc à?”

Nếu từ nhỏ đã học ở đây, dù là đi tham quan học tập hay du lịch thì ít nhất cũng phải một lần ngồi xe khách đường dài chứ nhỉ? Tôi vừa hỏi vừa vô thức vân vê tay nắm cửa xe.

Yeonseo, với gương mặt chẳng chút biểu cảm, đáp lại.

“Ừ. Tôi chỉ đi du học khi vào đại học thôi.”

“Ồ… Vậy hồi cấp 3, cậu học ở Seoul hay đâu?”

Tôi tò mò muốn biết người đàn ông vừa đẹp trai vừa có phần xa cách này từng tốt nghiệp trường danh giá nào. Nhưng khi nghe câu hỏi, cậu ấy thoáng lộ vẻ khó xử.

“Cấp 1 tôi học tại nhà. Lên cấp 2 mới chuyển về nhà chính ở Seoul để theo học.”

Nhìn thái độ ấy, tôi hiểu đây không phải chủ đề cậu ấy muốn nhắc đến. Không muốn làm cậu khó chịu, tôi nhún vai, im lặng không hỏi thêm.

***

Sau khoảng bốn mươi phút lái xe từ khách sạn, chúng tôi đến nơi. May mắn thay, cổng trường vẫn mở, và nhờ xuất phát sớm, sân trường lúc này chỉ có hai chúng tôi.

Một ngôi trường ở vùng quê với sân chơi rộng rãi, phía sau là khung cảnh thiên nhiên trải dài, tầm nhìn thoáng đãng đến mức khiến người ta phải trầm trồ.

Khác xa những ngôi trường nội thành, nơi học sinh phải chấp nhận sân chơi nhỏ hẹp hoặc nhà thi đấu trong nhà vì giá đất quá đắt đỏ.

“Oa, cơ sở vật chất tốt thật đấy.”

Thật đáng tiếc khi một nơi như thế này không còn hoạt động. Các thiết bị vui chơi tuy đã cũ nhưng vẫn trong tình trạng tốt, cho thấy chúng từng được bảo dưỡng cẩn thận.

Ở góc sân trường, một cây cổ thụ sừng sững, to đến mức hai, ba đứa trẻ dang tay cũng không ôm xuể. Xa xa là biển xanh trải dài vô tận. Một khung cảnh đẹp như tranh, nhưng tiếc thay, chẳng có ký ức nào chợt hiện lên trong tâm trí tôi.

Có lẽ nếu sống ở nơi thanh bình thế này, việc một học sinh cá biệt trở thành gương mẫu cũng không quá lạ. Ngoài việc tranh nhau xích đu, chắc chẳng có gì để mà cãi vã.

Tôi lặng lẽ dạo quanh sân trường một lúc, rồi ngồi xuống một bên chiếc bập bênh dưới bóng râm mát mẻ của cây cổ thụ.

Yeonseo, khi nãy còn đứng cách tôi một khoảng, lặng lẽ quan sát tòa nhà ba tầng của trường, giờ tiến lại gần và hỏi.

“Anh có nhớ ra được gì không?”

Tôi nhìn cậu ấy, gương mặt không chút thay đổi.

“Không. Chẳng có gì cả. Chỉ thấy đây là một ngôi trường đẹp và đáng tiếc thôi.”

Không biết có thể vào trong không nhỉ? Chắc cửa bị khóa rồi.

Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ định thử kéo cửa xem sao.

Nhưng…

“Hả?”

Cửa chính… mở ngay khi tôi kéo.

Bên trong khá tối vì đèn đã tắt hết, nhưng nhờ ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, vẫn có thể nhìn thấy rõ lối đi.

Chúng tôi cứ thế mà bước vào thế này có bị coi là xâm nhập trái phép không nhỉ? Tôi thoáng lo lắng, sợ lát nữa sẽ có cảnh sát xuất hiện rồi nói, ‘Hai người này, biết mình đang làm gì không?’

Nhưng khi bước sâu hơn, tôi thấy một chiếc bàn đặt sổ lưu bút dành cho khách tham quan. À, hóa ra họ cố ý mở cửa cho khách vào. Dù sao nơi này cũng chẳng còn gì đáng để trộm.

An tâm rằng mình không bị báo cảnh sát vì tội xâm nhập trái phép, tôi thản nhiên bước dọc hành lang, Yeonseo lặng lẽ theo sau, giữ khoảng cách ba bốn bước chân.

Lớp 1-1, lớp 1-2… lớp 1-3… Một khối chỉ có năm lớp, ngôi trường nhỏ nhắn này trông thật giản dị nhưng gọn gàng. Tôi đi đến cuối hành lang, kéo cửa lớp 1-5 và thò đầu vào nhìn.

Lớp học cũ kỹ phủ một lớp bụi mỏng, phần lớn nội thất bằng gỗ mang lại cảm giác hoài cổ. Tôi bước vào, kéo một chiếc ghế ra, phủi bụi rồi ngồi xuống. Nhưng với chiều cao của mình, tôi thấy thật chật chội và khó chịu khi ngồi vào chiếc bàn học sinh trung học.

Đúng lúc Yeonseo sau khi đứng ngoài quan sát, mới chậm rãi bước vào, tôi bất ngờ giơ tay lên trêu chọc.

“Thầy ơi, kể cho chúng em nghe về tình đầu của thầy đi ạ!”

Đôi mắt Yeonseo mở to đầy ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, cậu nhận ra tôi chỉ đùa, liền quay mặt đi. Nhìn đôi tai đỏ ửng của cậu, có vẻ không phải vì bực mình mà là do ngượng ngùng.

“A~ thầy ơi, nhanh kể đi mà~.”

Tôi cố tình nhõng nhẽo, giọng điệu tinh nghịch không giấu được sự trêu chọc. Yeonseo vẫn tránh ánh mắt tôi, lúng túng đáp lại.

“… Anh đừng nói linh tinh nữa.”

“Ơ, sao thầy lại gọi em là anh? Em là học sinh mà. Hôm nay em mới chuyển trường đó.”

“Khụ, khụ… khụ….”

A, trời ạ. Tôi cũng có thể là học sinh chứ sao!

Có lẽ cảnh tưởng tượng một người đàn ông ngoài ba mươi như tôi nghiêm túc tự xưng là học sinh khiến cậu ấy không nhịn được cười, đến mức cố nén mà vẫn bị sặc.

“A, làm người ta bẽ mặt quá đi. Không kể chuyện tình đầu thì thôi, lại còn chế giễu học sinh lớn tuổi nữa.”

Tôi giả vờ phụng phịu, trở lại giọng trưởng thành. Trong khi đó, Yeonseo vẫn cố bịt miệng, vai khẽ run vì nén cười. Sau một hồi đấu tranh, cậu mới mở lời.

“… Xin… lỗi… khụ….”

“Vậy rốt cuộc thầy vẫn không định kể về mối tình đầu sao?”

Nhân lúc Yeonseo đang xin lỗi, tôi tranh thủ hỏi lại, nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn im lặng không đáp.

Chậc, đúng là chẳng thú vị gì cả.

Dù tôi cố nhõng nhẽo trách móc một cách trẻ con, cậu ấy vẫn không hề lay chuyển.

Chúng tôi chỉ dạo quanh trường đến đó rồi rời đi, hướng về bãi biển gần đó. Có lẽ vì trời gần đứng bóng, cát trên bờ nóng rát, đến mức không thể đi chân trần.

‘May mà mình mang dép.’

Tôi bước đến mép nước, nhưng không muốn làm ướt dép nên tháo ra, ném lên bờ cát rồi chạy ùa xuống biển. Gió biển mát rượi, nhưng sau khi đi bộ dưới nắng, cả người tôi nóng bừng. Chí ít cũng phải ngâm chân vào nước để hạ nhiệt.

Tôi xắn quần lên đến đùi, định bước sâu hơn thì…

Bùm!

Một cơn sóng mạnh bất ngờ ập đến, khiến tôi loạng choạng suýt ngã. Ngay lúc đó, Yeonseo vẫn chậm rãi theo sau, đột nhiên lao về phía tôi với gương mặt trắng bệch.

“Hả? Gì vậy?”

Tôi chỉ hơi mất thăng bằng một chút thôi mà? Nhưng thấy vẻ hoảng loạn của cậu ấy, tôi chợt chột dạ, tự hỏi liệu mình có làm gì sai không.

“Sao thế? Tôi lỡ làm gì à?”

Đây chỉ là một bãi biển bình thường thôi mà. Có ngã cũng chẳng nguy hiểm, đây không phải vùng có cá mập hay xoáy nước. Bác sĩ còn nói tôi có thể xuống nước nếu không quá sức.

Giữa lúc tôi còn đang ngỡ ngàng, Yeonseo đã lao tới ôm chặt lấy tôi. Nhưng ngay sau đó, như nhận ra tôi không sao, gương mặt cậu đỏ bừng, vội buông ra và đẩy tôi ra xa.

“Gì vậy trời? Cậu bị sao thế?”

Không như tôi, hôm nay Yeonseo vẫn mặc quần dài. Vì vội chạy đến, cậu ấy không kịp xắn lên, khiến ống quần ướt sũng. Nhìn dáng vẻ ấy, tôi đoán chắc cậu ấy vừa hoảng loạn thật sự.

“Tôi có bị dị ứng nước biển hay gì à?”

Nhưng thay vì trả lời, cậu chỉ đứng lặng một lúc rồi đột ngột quay người bước thẳng lên bờ, như thể chính cậu ấy cũng không hiểu nổi phản ứng của mình. 

“Này! Chúng ta không thể nói chuyện rõ ràng một chút được à?”

Bực mình, tôi vội vã đuổi theo. Nhưng ngay khoảnh khắc đó…

“Sột soạt! Bùm!”

Một đợt sóng lớn bất ngờ xô vào, cuốn phăng đôi dép tôi vừa ném lên cát.

“A!”

Tôi hoảng hốt kêu lên, khiến Yeonseo vừa đi được nửa đường lên bờ, giật mình quay lại.

“Khoan đã! Dép của tôi!”

Không được! Mình không thể mất nó!

Tôi đang đi chân trần, lại không có tất thay. Hoảng loạn, tôi lao về phía nước, cố vươn tay vớt đôi dép. Nhưng trước sức mạnh của thiên nhiên, con người đúng là yếu ớt vô dụng.

“A….”

Tôi đứng trơ mắt nhìn đôi dép yêu quý bị sóng cuốn xa dần, miệng buột ra tiếng thở dài bất lực.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo