Chương 30
“Tiêu rồi.”
Lời cảm thán vô thức bật ra khỏi miệng khiến Yeonseo đang quay lại phía bờ phải đưa mắt nhìn tôi rồi lại nhìn theo đôi dép đang dần trôi xa.
Đôi dép ấy bền, nhẹ, tôi rất thích đi… vậy mà chỉ một con sóng đã cuốn nó đi mất. Tôi ngớ người nhìn theo hành trình “ra khơi” đầy bi thảm của nó. Khi tôi vẫn còn đang đứng đực ra đó, Yeonseo với gương mặt cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, lên tiếng.
“Ở phía trước có cửa hàng tiện lợi, để tôi qua xem thử có dép không.”
“A, vậy phiền cậu rồi.”
Cửa hàng tiện lợi tuy gần, nhưng phải băng qua đường lớn. Đi chân trần trên cát thì không sao, chứ bước lên mặt đường nhựa nóng rát thì tôi xin kiếu. Thế là tôi đành bất đắc dĩ đứng lại trên bãi cát, chờ cậu ấy quay về.
Tôi từng nghĩ khi đến bãi biển gần trường, một cảm giác quen thuộc nào đó sẽ trỗi dậy trong lòng. Nhưng không, trường vẫn chỉ là trường, biển vẫn chỉ là biển, chẳng để lại chút ấn tượng đặc biệt nào. Hòn đảo tôi thường thấy trong giấc mơ có lẽ nằm đâu đó xa xa, vài hòn trông hơi giống, nhưng phải nheo mắt thật kỹ mới nhận ra. Còn vùng biển trước trường thì rộng lớn, trống trải, chẳng có lấy một rặng đá ngầm.
“Nếu có thể lại gần hơn, chắc sẽ nhận ra ngay…”
Nhưng khu vực đó lại thuộc sở hữu tư nhân, không thể tự tiện ra vào. Dù không có ai canh gác, lối xuống bờ biển nằm trong khu dân cư với bậc thang xây dựng đàng hoàng. Tôi thực sự rất tò mò, nhưng không định xông thẳng vào sân nhà người ta, cũng chẳng đến mức phải tìm hiểu bằng được. Xem như hôm nay đã dạo chơi đủ rồi.
Tôi đứng đợi chẳng biết bao lâu. Vì sợ rơi xuống nước, tôi đã để điện thoại trong xe, giờ chỉ còn cách ngắm biển một cách bất đắc dĩ, như kẻ đang cố “cai nghiện” dopamine.
Cuối cùng, Yeonseo đi mất hút trong cửa hàng một lúc lâu, cũng xuất hiện, tay cầm một đôi dép lê màu đen, chạy về phía tôi.
“Ồ! Có dép hả?”
Mừng rỡ, tôi nhoẻn cười, phủi sạch cát bám trên chân. Nhưng trước khi tôi kịp phản ứng, Yeonseo đã tự nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, khiến tôi giật mình.
“Ấy, không cần làm vậy đâu… tôi tự mang được mà.”
Cảm thấy hơi ngại, tôi khẽ nhích chân sang một bên. Thế nhưng cậu đã nhanh chóng xé lớp nilon bọc ngoài, lấy một chiếc dép đặt xuống đất, rồi nhẹ nhàng nâng bàn chân tôi lên.
Cậu ấy định làm gì vậy?
Dù thấy hơi kỳ lạ, tôi vẫn để yên không phản kháng. Yeonseo hơi nâng một bên đầu gối để tôi đặt chân lên, cẩn thận phủi sạch nước và cát còn sót lại, rồi lặng lẽ xỏ dép vào cho tôi.
Đây đâu phải giày thủy tinh của Lọ lem… chỉ là một đôi dép lê thôi mà.
Không biết từ lúc nào, mặt tôi bắt đầu nóng bừng. Dù không cần hỏi cỡ chân, cậu ấy vẫn chọn đúng size vừa khít. Tôi luôn chắc chắn rằng Yeonseo thích mình, nhưng khi cảm nhận sự dịu dàng qua những hành động nhỏ nhặt ấy, tôi lại bất giác muốn trốn đi đâu đó.
Suốt lúc lau chân và mang dép cho tôi, cậu ấy không một lần ngẩng lên. Nếu cậu nhìn lên, chắc chắn sẽ thấy tôi đã hoàn toàn bị những cử chỉ đơn sơ ấy làm cho xiêu lòng.
Cuối cùng, Yeonseo gói gọn chiếc túi nilon rỗng, đứng dậy.
“Tôi ra xe trước đây. Anh cứ thong thả lên sau cũng được.”
Dứt lời, cậu quay người rời đi. Nhưng tôi vẫn kịp trông thấy đôi tai đỏ bừng lộ ra dưới mái tóc.
Dễ thương đến phát bực luôn á trời!
Tôi chỉ muốn chạy tới ôm chầm lấy cậu ấy, vò rối mái tóc ấy rồi xoa đầu thỏa thích. Nhưng rồi nghĩ lại, nếu làm vậy, chồng trẻ của tôi chắc sẽ sốc đến ngất xỉu mất. Thế là tôi chỉ lặng lẽ giơ tay, làm động tác xoa đầu vào không khí hướng về phía sau gáy cậu ấy, rồi từ tốn bước theo từng nhịp chân cậu về bãi đỗ xe.
***
Sau khi trở lại xe, trước khi về khách sạn, chúng tôi ghé qua khu phố tôi từng sống. Thời gian trôi qua quá lâu khiến nơi này thay đổi đến mức khó nhận ra, những khu nghỉ dưỡng cao cấp, biệt thự sang trọng mọc lên san sát, thậm chí còn có công trình đang thi công. Sự đổi thay lớn đến nỗi ngay cả hình ảnh mới nhất trên Road View cũng không còn giống nữa.
Tôi tự hỏi nếu đi sâu vào giữa những dãy nhà, liệu có thể thấy bãi biển hay hòn đảo nào không. Nhưng khi đến gần khu vực được cho là địa chỉ cũ của tôi, tôi nhận ra toàn bộ nơi này đã trở thành tài sản tư nhân, bị ngăn cách bởi những bức tường cao và hàng rào kiên cố.
“Chắc chủ nhân nơi này là một đại gia cực kỳ coi trọng quyền riêng tư và an ninh.”
Nhìn lại bản đồ, tôi xác nhận toàn bộ khu vực rộng lớn này chỉ thuộc về một địa chỉ duy nhất. Tôi tự hỏi từ khi tốt nghiệp tiểu học đến trung học, tôi đã kiếm được bao nhiêu tiền để sống ở một nơi như thế này. Chi phí duy trì một căn biệt thự như vậy chắc hẳn rất lớn, nghe nói các gia đình tài phiệt sống trong biệt thự sang trọng thường phải trả hàng chục triệu won tiền điện mỗi tháng.
Dù sao, tôi vẫn muốn thử hỏi xem có thể vào bãi cát nối với khu nhà không. Nhưng khi nhấn chuông cửa, không ai bên trong hồi đáp.
Có thể đây chỉ là nhà thứ hai, chủ nhân không sống ở đây, hoặc họ đang đi vắng, lý do thì vô số. Đứng lảng vảng trước cửa nhà người khác quá lâu cũng chẳng hay, nên tôi vội quay lại xe để tránh bị hiểu lầm là kẻ khả nghi.
Lúc này, Yeonseo đã thay chiếc quần bơi dự phòng tôi đưa. Dù đang lái xe, cậu ấy vẫn không ngừng liếc xuống chân mình.
“Nhìn gì mà nhìn mãi vậy? Không cần soi cũng biết là trắng, đẹp, lại còn săn chắc nữa.”
Mặt Yeonseo lập tức đỏ bừng, cậu ấy vội ho khan.
Được khen mà cũng làm quá lên nữa.
Thực ra, tôi cũng hơi tò mò không biết cơ thể cậu ấy hoàn hảo đến mức nào mà cứ dè dặt thế. Vì sợ cậu ấy sốc nếu tôi chọn thứ quá ngắn, tôi đã cố ý chọn một chiếc quần bơi trông không khác gì quần đùi thông thường, chất liệu khô nhanh, có thể mặc như trang phục hàng ngày hay đồ bơi đều được. May mà tôi mang theo, phòng trường hợp phải xuống nước.
Dù không đúng ý định ban đầu của tôi, nhưng ít nhất cũng thuyết phục được cậu ấy mặc vào, khiến tôi có chút đắc ý. Tuy quần không hề ngắn, thậm chí khá dài, Yeonseo vẫn không quen để lộ phần chân dưới đầu gối, liên tục tỏ ra bận tâm.
“Dù sao cũng tốt mà, ít ra cậu không phải lái xe với chiếc quần ướt.”
Cậu ấy đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo thun bên trong. May mắn là kiểu áo đơn giản và thoải mái, không tạo cảm giác kỳ cục. Khi vấn đề trang phục được giải quyết, chúng tôi quyết định ghé khu chợ mà hôm qua, do ảnh hưởng bão, hầu hết cửa hàng và quầy hàng rong đều đóng cửa.
Nói là quyết định chung, nhưng thực chất tôi lôi kéo, còn Yeonseo chỉ miễn cưỡng theo sau. Dù sao cũng chẳng sao.
Chúng tôi dạo quanh các quầy hàng, mua vài món ăn vặt. Thỉnh thoảng có người nhận ra tôi, tôi chỉ đùa vui bảo họ giữ bí mật. Cứ thế, thời gian trôi qua, trời dần chuyển tối.
“Vui lắm đúng không? Ban đầu còn làm bộ không muốn đi cơ mà.”
Vừa bước xuống xe vừa nhớ lại những chuyện ở khu chợ, cùng Yeonseo đi vào sảnh khách sạn.
“Lúc đó thực sự náo nhiệt ghê.”
Các tiểu thương trong chợ vừa thấy tôi đã tưởng tôi đến quay chương trình gì đó. Họ lập tức dồn dập hỏi han về Yeonseo, tò mò muốn biết cậu ấy là ai.
“Là ca sĩ à? Hay diễn viên? Idol trẻ mà bọn trẻ bây giờ mê sao?”
Họ vây quanh Yeonseo, hỏi tới tấp như thẩm vấn. Khi tôi giải thích rằng cậu ấy chỉ là người bình thường, đi du lịch cùng tôi, họ lại chuyển sang thắc mắc về mối quan hệ giữa chúng tôi. Có vẻ họ nghĩ Yeonseo là họ hàng hoặc đồng nghiệp.
“Cậu ấy là chồng tôi. Tôi kết hôn từ năm ngoái rồi.”
Lời tôi vừa dứt, cả đám người lập tức xôn xao.
“Trời ạ! Hóa ra cậu Suhan nhận hết bao nhiêu quảng cáo, làm việc quần quật là để nuôi cậu chồng đẹp trai này sao!”
Thực tế thì giờ Yeonseo mới là người nuôi tôi, nhưng tôi không phủ nhận, chỉ bật cười.
“Chứ còn gì nữa! Được một cậu chồng trẻ đẹp thế này, không cố gắng thì uổng phí lắm.”
Tôi bông đùa theo kiểu mà người lớn tuổi thích, khiến mọi người cười nghiêng ngả, vỗ tay rôm rả.
“Cậu Suhan phải đối xử với chồng thật tốt đấy nhé! Dù có giàu đến mấy mà không biết trân trọng thì cũng chẳng giữ nổi đâu. Cậu ấy đúng là một thiên thần!”
“Trời đất ơi, mẹ Bora lại nói tào lao rồi!”
“Tào lao gì chứ? Tôi nói sai chắc?”
Có lẽ do hình ảnh mạnh mẽ và cách nói sắc sảo tôi thường thể hiện trên truyền hình, tôi bị đẩy vào vai một kẻ “gian xảo” chính hiệu. Nhưng tôi chẳng bận tâm.
“Đúng rồi, nên tôi cũng đang cố gắng hết sức đây. Mọi người nhớ chúc vợ chồng tôi hạnh phúc nhé!”
Cuộc trò chuyện kết thúc trong một tràng cười rộn rã. Như thường lệ, ai cũng bảo rằng tôi ngoài đời khác xa hình ảnh trên TV, trông thân thiện và dễ mến hơn nhiều.