Chương 34
Có vẻ như cậu ấy cũng đã rất bất ngờ, nhưng tâm trạng rối bời đâu chỉ riêng mình tôi.
Việc này có thực sự đúng đắn không?
Không ai có thể biết chắc câu trả lời.
Chính vì không có đáp án, chính vì chẳng thể đoán định dù chỉ một bước phía trước, nên giờ đây tôi chỉ có thể tiến lên mà thôi.
Nếu không muốn mãi giậm chân tại chỗ, tôi phải buông bỏ chốn an toàn quen thuộc này và bước đi.
Nếu không muốn tiếp tục lướt qua cậu ấy như hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ giao nhau, thì tôi chỉ còn cách rẽ hướng, từ bỏ con đường an toàn mà mình đã bám víu bấy lâu.
Có những người cảm thấy an toàn trong khuôn khổ được sắp đặt hoàn hảo, nơi mọi thứ đều vận hành chính xác không một kẽ hở.
Nhưng cũng có những người muốn phá vỡ quy tắc ấy, tìm kiếm một lối đi khác.
Tôi chẳng còn là một đứa trẻ đang trải qua tuổi nổi loạn, nhưng tôi chỉ muốn thoát khỏi con đường mà ai đó đã định sẵn, con đường mà người ta bảo rằng: ‘Đây là hướng đi tốt nhất cho anh.’
Vậy thì, cứ thế mà làm thôi.
Tôi không muốn do dự thêm nữa.
Vì khoảnh khắc sẽ qua đi trong chớp mắt, còn những ngã rẽ của cuộc đời lại luôn ập đến vào lúc ta chưa kịp chuẩn bị.
‘Chỉ bị thương đến mức còn có thể hồi phục thế này đã là một điều kỳ diệu rồi.’
Nhưng đâu có gì đảm bảo rằng phép màu ấy sẽ lặp lại lần nữa?
Tôi khẽ thở dài, rồi trở về phòng, khóa chặt cửa.
Ngay lúc này, tôi không muốn nghĩ gì cả.
Cảm giác tội lỗi, xấu hổ, cùng một chút nhẹ nhõm đan xen lẫn lộn, cuộn xoáy trong lòng.
Thế nhưng, dù có thể quay ngược thời gian về ba tiếng trước, tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Vậy thì, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục bước tiếp.
Tôi nhắm mắt, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Có lẽ, đây là cách trốn chạy tốt nhất.
***
Bên khác, ẩn mình trong căn phòng ngủ chính, Yeonseo đưa đôi tay lớn, thon dài che mặt, nín thở trong giây lát. Dù có nhịn thở đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, tự hành hạ bản thân để thoát khỏi thực tại, thì rốt cuộc cũng chẳng có gì thay đổi. Trái tim bị những lời nói sắc bén cắt xé, nhưng chẳng rỉ ra một giọt máu nào. Điều đó chẳng có gì lạ lùng cả. Anh ấy vốn dĩ có tài năng thiên bẩm trong việc khoét sâu vào trái tim người khác. Chỉ những ai từng chịu tổn thương sâu sắc mới hiểu rõ cách làm người khác đau đớn đến tận cùng.
Đêm hôm ấy, cậu rời khỏi khách sạn như thể đang chạy trốn, vội vã lên xe rồi nhấn ga. Cậu có cảm giác nếu không bỏ đi ngay lúc này, bản thân sẽ không thể kiểm soát được nữa. Mỗi lời nói dịu dàng, từng cử chỉ mềm mại của người đó đều ngọt ngào như một cám dỗ mà cậu tuyệt đối không được phép sa vào. Ngay từ khoảnh khắc biết được sự thật chấn động rằng người đó đã mất toàn bộ ký ức, cậu đã tự nhủ sẽ không để bản thân dao động. Nhưng nếu cứ tiếp tục ở lại, quyết tâm ấy sẽ dần lung lay.
Cậu hiểu rõ hơn ai hết – chỉ cần ở bên cậu, người đó sẽ không thể hạnh phúc.
Người đứng trước mặt hoàn toàn không biết cậu đã phải dằn vặt đến mức nào mới có thể chấp nhận sự thật hiển nhiên ấy.
Không hiểu tại sao cậu lại căm ghét người đó.
Cũng không hiểu vì sao cậu buộc phải căm hận đến thế.
Chính vì không hiểu, nên người đó mới đưa ra những quyết định sai lầm như lúc này.
Trước khi mối quan hệ này rơi vào vực sâu không thể cứu vãn, cậu phải tự kiểm soát bản thân.
Vì chỉ cần một lần sa vào cám dỗ này, cậu sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại.
Chiếc xe không có đích đến cố định, cứ thế lao đi vô định, cuối cùng lại dừng trước một nơi quen thuộc – căn biệt thự mà ban ngày cậu đã giả vờ như chưa từng đặt chân đến.
Do quản gia chỉ có mặt khi được gọi trước, ngôi nhà lúc này không một bóng người. Cậu không hề do dự, bước thẳng đến cánh cửa rồi mở ra.
Dùng dấu vân tay để mở khóa cửa sắt dẫn vào sảnh chính, cậu chậm rãi bước vào. Không gian bên trong vẫn giữ nguyên vẻ sang trọng như trước. Bộ sofa da toát lên nét cổ điển đầy cuốn hút. Những món đồ nội thất cổ điển được chạm khắc tinh xảo, từng được sử dụng trong hoàng gia, vẫn nằm đó, chẳng hề thay đổi.
Chỉ có các thiết bị điện tử là đã được thay mới, như một minh chứng rằng thời gian đã lặng lẽ trôi qua.
Nhìn kỹ hơn, giấy dán tường cũng đã bạc màu, nhưng lại được thay thế bằng một mẫu gần giống mẫu cũ.
Thoạt nhìn thì tưởng chừng như không có gì đổi khác, nhưng càng quan sát kỹ, sự thay đổi lại càng trở nên rõ ràng.
Yeonseo định bước qua phòng khách để ra vườn, nhưng ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ lại vô tình phản chiếu hình ảnh của cậu lên tấm gương lớn.
“……”
Cậu không còn là một đứa trẻ tiểu học nữa.
Chiều cao đã tăng thêm cả một gang tay.
Cậu không còn gầy gò đến mức lộ rõ từng khớp xương, cũng không còn mong manh yếu ớt như thể có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Ngoại trừ những đường nét thanh tú trên gương mặt vẫn còn nguyên vẹn, cậu đã thay đổi hoàn toàn.
Và không chỉ riêng cậu, Suhan cũng vậy.
Càng nhìn kỹ, cậu càng nhận ra người ấy vẫn là Suhan của ngày xưa.
Nhưng dáng vẻ non nớt thuở nhỏ đã không còn nữa.
‘Thầy ơi, kể cho chúng em nghe về tình đầu của thầy đi ạ!’
Khoảnh khắc Suhan kéo ghế ra, ngồi xuống với dáng vẻ thoải mái và buông câu hỏi bâng quơ ấy, Yeonseo bất giác nhớ lại một hình ảnh chồng lên hiện tại.
Cũng chính tại chỗ này, vào năm đó, người ấy đã từng ngồi đây, khoác lên mình dáng vẻ phù hợp với lứa tuổi của mình.
Những năm đầu tiểu học, giờ học thường kết thúc vào buổi sáng.
Buổi chiều không biết làm gì, cậu lại viện cớ ra ngoài chơi cùng bạn bè ở sân chơi để lén trốn khỏi sự trông nom của người giúp việc, chạy đến lớp học của Suhan.
Các trường học trong thành phố thường khóa cổng hoặc bố trí bảo vệ trong giờ học để ngăn người ngoài xâm nhập. Nhưng với một ngôi trường nhỏ, nơi số lượng học sinh chẳng mấy chốc sẽ giảm xuống dưới ba chữ số, thì làm gì có biện pháp bảo vệ chặt chẽ hay nhân viên túc trực. Nếu không có lớp nào đang học, sân trường thường trở thành sân chơi cho đám trẻ con trong khu phố. Vì vậy, một đứa nhỏ bé như Yeonseo, thấp hơn bạn bè đồng trang lứa gần một gang tay, lặng lẽ băng qua sân trường để tiến vào bên trong cũng chẳng khiến ai để ý.
Chỉ cần bước lên một tầng lầu qua hệ thống bảo vệ lỏng lẻo ấy, lớp học của người đó sẽ hiện ra ngay trước mắt. Lớp 1-2. Nếu nhón chân đứng trước dãy tủ giày và nhìn trộm qua cửa sổ, cậu có thể dễ dàng tìm thấy người ấy mà chẳng cần tốn chút công sức nào. Vì người ấy luôn là người cao lớn nhất lớp, lúc nào cũng ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Với vẻ mặt thờ ơ như thể đã thuộc lòng bài giảng, anh ấy thường xuyên được giáo viên gọi lên bảng để viết thay. Những nét chữ ngay ngắn, gọn gàng hệt như đã qua rèn luyện đặc biệt. Yeonseo cứ mải mê nhìn những con chữ ấy xuất hiện trên bảng, đến mức chẳng còn nhận thức được thời gian trôi qua.
Mỗi khi đôi môi kia mấp máy, cậu chỉ có thể mường tượng xem giọng nói ấy sẽ vang lên như thế nào.
Anh ấy luôn xuất sắc, chưa từng bị bất cứ bài toán nào làm khó. Chưa từng đánh mất vị trí đứng đầu. Một học sinh gương mẫu, và trong mắt Yeonseo, người đó dường như là người tuyệt vời thứ hai trên thế giới này.
Nhưng để vị trí thứ hai ấy vươn lên thành vị trí đầu tiên không mất quá nhiều thời gian.
Cũng giống như việc người sống không thể chiến thắng ký ức của người đã khuất, thì người đã khuất cũng chẳng thể nào chiến thắng được người đang sống và luôn ở bên cạnh.
‘Hiểu chứ, Yeonseo? Đừng làm phiền anh Suhan quá nhiều nhé. Anh ấy tuy là người thân thiết, nhưng vẫn không phải là gia đình mình. Không được nhõng nhẽo với anh ấy như cách con đã làm với anh trai đâu.’
Những điều đó, cậu đã biết từ lâu.
Bởi vì người ấy không bao giờ ôm cậu thật chặt như anh trai cậu từng làm.
Cũng chẳng bao giờ nở nụ cười dịu dàng mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau.
Chưa từng lén giấu kẹo hay socola để tặng cậu.
Ngay cả khi Yeonseo vì sợ hãi những câu chuyện ma đã nghe vào ban ngày mà lẻn vào phòng anh ấy vào đêm muộn, người đó cũng chẳng vội vàng đón nhận cậu. Chỉ buông một tiếng thở dài mệt mỏi, miễn cưỡng nhường chỗ, rồi bảo rằng khi nào bình tĩnh lại thì phải quay về phòng.
Ngày đó, Yeonseo chỉ mong được anh ấy công nhận.
Muốn được yêu thương, muốn được cưng chiều, muốn được gọi là đáng yêu.
Những ước mơ non nớt đến mức ngây thơ ấy, chẳng biết bằng cách nào, lại đưa cậu đi một vòng thật xa, để rồi cuối cùng dừng lại ở đây vào lúc này.
Nuốt xuống nụ cười cay đắng, Yeonseo đẩy cửa bước ra sân thượng.
Lối đi dạo dẫn xuống bãi biển phía dưới được lát gỗ ngay ngắn.
Dưới ánh trăng treo lơ lửng giữa bầu trời cao vợi, cậu chầm chậm tiến về phía trước.
Từng hạt cát trắng muốt vỡ vụn dưới bước chân cậu.
“……”
Xa xa, phía bên kia mặt biển yên ả đến mức khó tin, hoàn toàn trái ngược với cơn bão dữ dội hôm qua, một hòn đảo quen thuộc hiện ra.
Trông như thể chỉ cần đưa tay ra là chạm đến được, nhưng trên thực tế, kể cả có bơi cũng không thể đến nơi, mà đi thuyền cũng mất hơn mười phút.
Dù đã sống ở đây nhiều năm, nhưng Yeonseo chưa từng một lần đặt chân lên hòn đảo đó.
Chỉ có duy nhất một lần, người lớn thuê thuyền của ngư dân gần đó để đưa cậu đi. Nhưng cậu đã kiên quyết từ chối, chỉ vì cảm thấy sợ hãi khi phải đặt chân lên đảo.
Ngay lúc ấy, người đó đã nhìn cậu với vẻ mặt chán chường, khẽ chậc lưỡi.
Dù chẳng thể nghe thấy âm thanh, nhưng cậu vẫn biết rõ điều đó.