Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 33

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Chương 33

Sáng hôm sau, khi trở về Seoul.

Như thường lệ, Yeonseo dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng rồi rời đi. Còn tôi, chẳng buồn động đũa, cố ý đặt nguyên đĩa thức ăn xuống bồn rửa. Nếu ngủ chung giường với tôi là điều cậu ấy ghét đến vậy, thì tôi cũng chẳng việc gì phải ăn bữa sáng cậu ấy nấu.

Cách hai người trưởng thành cãi nhau thật buồn cười và trẻ con. Nhưng ngoài cách đó, tôi chẳng nghĩ ra phương pháp nào hiệu quả hơn để cậu ấy thấy tôi đang giận dữ đến mức nào.

Và rồi, tối hôm đó.

Yeonseo vừa về nhà, không nói không rằng, đi thẳng vào phòng, đặt áo khoác xuống rồi bước ra, tay cầm một phong bì hồ sơ. Tôi tưởng cậu sẽ phản ứng khi thấy bữa sáng bị tôi vứt xó trong bồn rửa, nên vẫn chờ xem cậu nói gì. Nhưng không, cậu thậm chí chẳng thèm liếc mắt đến căn bếp.

Cứ như bữa tối này có hay không cũng chẳng còn quan trọng với cậu nữa.

Có phải vì cuối tuần trước đã làm loạn đến mức ấy, nên giờ cậu không muốn ăn cùng tôi nữa?

Tôi chẳng quan tâm trong phong bì là gì, định gạt sang bên. Nhưng Yeonseo cứ nhìn tôi, như chờ tôi mở ra, nên tôi đành miễn cưỡng xé phong bì.

Ngay khi rút tờ giấy bên trong, dòng chữ in trên đầu trang đập thẳng vào mắt tôi.

[Đơn xác nhận ý định ly hôn thuận tình.]

Tôi sững người.

Nếu ai hỏi lý do ly hôn, tôi nên trả lời sao? Rằng vì tôi đã chăm sóc người chồng bị đau bụng sau khi cố ăn món dở tệ mà cậu ta mua nhầm?

Dĩ nhiên, nội dung trong đơn chỉ ghi ngắn gọn rằng cả hai bên đồng thuận ly hôn, chẳng nhắc gì đến những chuyện vớ vẩn ấy.

Nhưng đầu óc tôi như bị giáng một cú trời đánh. Cảm giác này không thật, như tôi đang chứng kiến câu chuyện của người khác chứ không phải của mình.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến tôi tự hỏi liệu đây có phải trò đùa không. Nhưng giữa tôi và cậu ấy giờ còn đâu đủ thân thiết để đùa cợt như vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không tin những gì xảy ra cuối tuần trước lại nghiêm trọng đến mức này. Hay có điều gì âm ỉ từ trước mà tôi không nhận ra? Hay cậu ấy vốn đã muốn rời bỏ tôi từ lâu, chỉ vì tôi còn giữ vị trí quan trọng trong công ty nên chưa tìm được cơ hội?

Giờ, khi tôi không còn xuất sắc như trước, cậu ấy nhân cơ hội cắt đứt mọi thứ?

Dù thế nào, tôi vẫn thấy rối bời. Tôi ôm đầu, cảm giác trống rỗng đến nghẹt thở. Sau hồi do dự, tôi mở lời.

“Yeonseo, tôi thực sự rất bất ngờ… Có chuyện gì khiến cậu khó chịu với tôi sao?”

Là vì tôi ngăn cậu ăn thứ đáng lẽ nên vứt vào thùng rác? Vì tôi mua thuốc tiêu hóa và ở bên chăm sóc khi cậu đau bụng? Hay vì tôi kéo cậu đi tận Gangneung?

Nếu có lý do, ít nhất cũng nên nói rõ. Nghe một lời giải thích vẫn hơn ngồi đây đoán mò.

Nhưng cậu chẳng nói điều tôi muốn nghe.

“Không phải vậy. Tôi…”

Yeonseo dường như còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tôi chẳng còn muốn nghe bất cứ lời biện hộ vô nghĩa nào nữa.

Lại kiểu ‘Tất cả là lỗi của tôi’ hay ‘Tôi làm vậy vì anh’ chứ gì?

“Thôi thì cứ nói thẳng ra đi.”

Ngay khoảnh khắc đó, thứ cảm xúc tôi đã kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ.

“Tốt nhất là nói hết ra! Lẽ ra cái thằng khốn nạn đó nên chết quách đi từ lúc ấy mới phải. Sao số nó dai thế, vẫn sống nhăn răng? Tôi cứ tưởng nó sẽ tự biến mất khỏi cuộc đời tôi, thế quái nào lại còn mặt dày bám lấy cái nhà này? Cứ nói thẳng ra xem nào!”

Từ khi mở mắt trong căn phòng bệnh xa lạ, nỗi bất an không kiểm soát được cứ bám lấy tôi, giam tôi trong hoang mang. Mình có thể vô dụng thế này mãi sao? Nếu trí nhớ không bao giờ quay lại thì sao? Cảm giác như sự tồn tại của tôi bị phủ nhận. Áp lực đè nén bấy lâu vỡ òa, như trận lở đất cuốn phăng tất cả.

Tôi không nghĩ rằng mình sẽ phản ứng gay gắt đến thế. Có lẽ cậu ấy cũng không ngờ tới, bởi ngay sau đó, cậu ấy chỉ lặng người, ánh mắt đầy tổn thương.

“Không, tôi không có ý đó…”

Tôi chẳng để cậu ấy có cơ hội giải thích mà tiếp tục dồn ép.

“Không phải vậy thì là gì? Cậu biết rõ tôi không có gia đình để nương tựa, đúng không? Tôi chẳng còn gì trong đầu, đến mức không thể đi làm, bước ra ngoài cũng không dám vì quá nhiều người nhận ra tôi. Có phải cậu muốn vứt bỏ tôi ngay khi tôi trở thành kẻ vô dụng không?”

Tại sao chứ? Người bị đâm bất ngờ là tôi, vậy mà cậu ta lại trưng vẻ mặt như chính mình bị xé nát.

Tôi trút giận lên cậu, nhưng thực chất, đó là những nỗi sợ, bất an tôi kìm nén bấy lâu, giờ tràn ra hỗn loạn.

Yeonseo cắn chặt môi, gương mặt thoáng hiện sự cam chịu, cuối cùng lên tiếng.

“…Suhan, trong suốt cuộc hôn nhân này, anh lúc nào cũng bất hạnh vì tôi. Không phải do anh sai, mà là lỗi của tôi. Vậy nên, ít nhất bây giờ…”

“À, vậy tức là, không phải cậu muốn ly hôn, mà vì tôi, nên mới đề nghị ly hôn?”

Tôi bật cười chế giễu, và cậu khẽ gật đầu, trông như sắp khóc.

Ha. Tôi nhếch mép, cười thành tiếng.

“Nhưng mà này, Jo Yeonseo, hình như cậu đang hiểu lầm rồi. Tôi không có ý định ly hôn. Cũng chẳng định rời khỏi căn nhà này.”

Cậu yêu Lee Suhan, phải không?

Tôi hiểu rồi. Nhưng mà này, vì Lee Suhan mà tôi còn chẳng nhớ nổi, nên tôi có thể bị đối xử thế nào cũng được à?

Dù sao trí nhớ rồi sẽ quay lại, phải không? Mọi thứ sẽ trở về đúng vị trí, đúng không? Tôi chỉ là kẻ có thể bị thay thế khi cần, một chiếc vỏ rỗng bị bỏ mặc mà chẳng cần giải thích sao? Chỉ cần nói đây là điều tốt nhất cho tôi, vậy là xong à?

Tôi trừng mắt nhìn Yeonseo, người đang nhìn tôi đầy thương hại như thể tôi là nhân vật chính đáng thương trong vở bi kịch. Tôi dồn hết phẫn nộ, trút ra.

“Có thể cậu thấy tôi không vừa ý ở điểm nào đó. Có thể cậu chỉ mong tôi mau nhớ lại rồi biến mất. Nhưng dù vậy, tôi cũng không phải phiên bản giả của Lee Suhan để cậu tùy ý phớt lờ như tôi chưa từng tồn tại. Thật đáng tiếc, nhưng tôi không định ly hôn. Vậy nên, đừng mở miệng nói cậu làm điều này vì tôi. Tôi không muốn, thì cậu không có quyền quyết định thay tôi.”

Dứt lời, tôi cầm tờ đơn ly hôn, lạnh lùng xé đôi.

“Vậy nên, muốn làm gì thì làm đi. Đừng lấy tôi làm cái cớ nữa.”

Tôi không biết đây có phải cơn giận vô nghĩa không. Nhưng tôi chắc chắn một điều, dù trong tình cảnh này, cậu ấy vẫn yêu tôi. Và hơn hết, cậu không muốn tôi ghét bỏ.

Vậy thì đơn giản thôi. Chỉ cần đừng bỏ chạy, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.

Khi những gì tôi kìm nén đã bung ra, tôi không dừng lại được nữa. Tôi xoay người, bước nhanh về phòng, đóng sập cửa.

Yeonseo không giữ tôi lại.

Người luôn lịch sự, cẩn trọng trong từng lời nói, ngay cả khi tức giận vẫn giữ giọng điệu nhã nhặn, giờ đột ngột buông bỏ tất cả, thốt ra những lời sắc bén, đầy cay nghiệt.

Dĩ nhiên, cậu ấy phải hoảng hốt rồi.

Tôi đã từng nói chuyện với cậu ấy bằng giọng điệu nào nhỉ? Từng thì thầm những lời dịu dàng bằng kính ngữ sao? Hay trái ngược với hình tượng trên truyền hình, tôi luôn buông những câu cộc lốc? Tôi không biết. Chỉ có cậu ấy biết.

‘Vậy sao cậu không nói gì với tôi trước chứ?’ Rồi bây giờ sao? ‘Tất cả là vì cậu thôi.’

Như thể trịnh trọng gửi một ly cocktail sang bàn người lạ, cậu ta đặt tờ đơn ly hôn trước mặt tôi và mong đợi phản ứng gì? ‘Oa! Tuyệt quá! Tôi thích lắm!’ chắc?

Càng nghĩ, tôi càng tức phát điên. Cơn đói từ sáng bị cơn giận lấn át, tôi chỉ biết ôm đầu bứt tóc vì bực tức.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“… Đừng bỏ bữa. Tôi để ở đây nhé.”

Từ nãy tôi cứ tưởng đó là tiếng động từ căn hộ bên cạnh, hóa ra là âm thanh từ bếp nhà mình. Tôi cố tình phớt lờ, đợi hẳn ba mươi phút mới mở cửa.

Trước mặt tôi là một bát cháo gà đã nguội lạnh.

Chết tiệt.

Ngay cả khi bị tôi mắng nhiếc, cậu ta vẫn chuẩn bị bữa ăn cho tôi sao? Chỉ tưởng tượng cảnh cậu ta lọc xương, ninh nước dùng, nấu cháo bằng nồi áp suất, rồi cẩn thận gỡ thịt ra, bày thành một bát như thế này… tôi không biết nên cười hay khóc.

Sau khi nghe những lời cay độc từ tôi, bị tôi nhấn chìm trong những câu nói sắc như dao, cậu ta vẫn nhọc công nấu một bữa cho tôi sao? Vậy mà lại mở miệng đòi ly hôn ư?

Chưa bao giờ tôi đau lòng đến vậy, cái sự thật rằng tôi vừa là Lee Suhan cậu ta yêu, vừa không phải người đó.

Người dùng lời tàn nhẫn gây tổn thương là tôi. Nhưng người bị những lời đó xé nát, cũng chính là tôi.

Tôi cứng rắn ăn hết bát cháo nguội ngắt, đặt bát xuống bồn rửa với một tiếng cạch rõ to. Bữa sáng tôi cố tình vứt xó ban nãy cũng đã biến mất.

Không biết khi dọn nó đi, cậu ấy đã nghĩ gì nhỉ?

Việc tôi ăn hết bát cháo mà cậu ấy để lại khiến tôi chỉ muốn biến mất khỏi đây ngay lập tức.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi đứng trước cửa phòng ngủ.

Dư âm căng thẳng từ trận cãi vã vẫn còn, tôi định đợi đến mai mới nói chuyện. Nhưng nếu không nói ngay, tôi sẽ lại chùn bước.

Lời đã thốt ra không thể rút lại. Tôi không thể tiếp tục lảng tránh, giả vờ không biết, rồi mong một tôi của tương lai sẽ dọn dẹp hậu quả.

Giống như cậu ấy đã làm, tôi cũng giơ tay, cộc cộc, gõ lên cánh cửa phòng ngủ.

“Tôi ăn rồi. Và… tôi xin lỗi vì khi nãy đã quá đáng.”

Không có hồi đáp. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục.

“Tôi đã tức giận quá mức, đó là lỗi của tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi có thể bị đối xử như không tồn tại. Dù cậu nghĩ gì, tôi vẫn thích cậu, Jo Yeonseo. Vậy nên, đừng giả vờ như không biết điều đó.”

Chết tiệt, có lời tỏ tình nào thiếu bầu không khí thế này không? Tôi nén tiếng thở dài, nói tiếp.

“Nhưng có vẻ em chỉ yêu mỗi Lee Suhan trong quá khứ. Thật lòng, điều đó khiến tôi khó chịu. Em đối xử với tôi như thể tôi là kẻ giả mạo. À, tôi không nói thế để nghe em biện minh đâu. Chỉ là nói cho em biết thôi. Em cũng nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.”

Rầm! Một tiếng động lớn vang lên trong phòng, như thể ai đó đánh rơi thứ gì đó, để nó lăn dài dưới gầm giường.

Tôi khẽ bật cười nhưng nén lại, ném câu chốt hạ.

“Tôi quyết định rồi. Từ bây giờ, tôi sẽ quyến rũ chồng mình lại từ đầu.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo