Chương 36
[Khi nào cậu thấy tiện? Tôi sẽ sắp xếp theo thời gian của cậu.] 11:12 sáng.
Sau vài tin nhắn qua lại, Taeoh nói rằng hôm nay cậu ta rảnh, vậy nên chúng tôi quyết định gặp nhau tại một quán ăn gần nhà sau khi cậu tan làm. Đó là một quán thịt nướng nhỏ, không nổi tiếng vì đông khách hay đồ ăn đặc biệt ngon, chỉ đơn giản là một nơi yên tĩnh. Tôi vẫn thường thấy quán này mỗi khi đi qua trên đường đến thư viện hoặc bệnh viện.
Hẹn ăn thịt nướng vào buổi tối thì gần như chắc chắn sẽ có rượu. Tôi hỏi cậu ta dự định làm gì nếu có uống, nhưng may mắn là nhà cậu ta không quá xa, và nếu không về quá muộn thì vẫn có thể đi phương tiện công cộng. Cậu ta đã nói vậy thì chắc không vấn đề gì. Sau khi chốt lịch hẹn, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi đặt điện thoại xuống.
Dù sao thì đây cũng là một tin tốt. Đứa bé sắp vào tiểu học ấy đã phải ra vào phòng phẫu thuật nhiều lần trong thời gian tôi nằm viện, nghĩ đến thôi cũng thấy xót xa. Mong rằng từ nay con sẽ không phải trải qua thêm ca phẫu thuật nào nữa, để rồi sau này tất cả chỉ còn là một ký ức xa xôi về những ngày từng rất vất vả. Nghĩ vậy, tôi bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.
Suốt cả ngày làm việc, không hiểu sao hình ảnh thời thơ ấu của Yeonseo, tấm ảnh tôi vô tình thấy trong căn phòng dùng làm kho, cứ lởn vởn trong đầu. Một đứa trẻ nhỏ bé, gầy gò, ánh mắt e dè. Nếu xét tính cách hiện tại của em ấy, cũng chẳng khác mấy khi còn nhỏ, thì không khó để tưởng tượng Yeonseo từng là một đứa trẻ như thế nào. Nếu bị thả vào một sân chơi xa lạ, hẳn em ấy sẽ chỉ lảng vảng quanh đó, chần chừ một hồi rồi cúi xuống nghịch vài nắm cát, sau đó lặng lẽ quay về nhà… Kiểu trẻ con như vậy cũng có nét đáng yêu riêng, nhưng nếu đứng ở vị trí của người giám hộ, hẳn sẽ thấy sốt ruột đến mức phát bực.
Mình còn chẳng phải người giám hộ mà đôi lúc cũng muốn phát cáu đây này.
Dỗ dành, hướng dẫn, thậm chí là tự tay dạy dỗ em ấy trưởng thành mà không cần đến trường lớp chính quy, chắc chắn không phải là chuyện đơn giản. Chặng đường ấy, nghĩ thôi cũng thấy gian nan.
Nhưng mà đáng yêu thì biết làm sao được chứ.
Một câu thần chú có thể xua tan mọi bực bội.
***
Một lúc sau.
Lâu lắm rồi tôi mới có dịp ra ngoài vào buổi tối. Mặc dù thời tiết giờ đã trở nên oi bức hơn, nhưng vì là ban đêm nên không khí lại phảng phất chút se lạnh. Trước đó, tôi đã nhắn cho Yeonseo rằng tối nay có hẹn ăn tối với một người quen từ bệnh viện, nên có lẽ sẽ không thể ăn cùng em ấy được. Vừa lo lắng vừa chờ đợi phản ứng của em ấy, nhưng câu trả lời chỉ vẻn vẹn một từ: Được. Một phản hồi nhạt nhẽo hơn cả những gì tôi dự đoán.
…
Hôm qua, chẳng phải tôi đã dốc hết can đảm để tỏ tình sao? Vậy mà em ấy không hề bận tâm chút nào ư? Tôi còn tuyên bố sẽ theo đuổi em ấy, thế mà ngay ngày hôm sau đã báo rằng mình có hẹn ăn tối riêng. Ấy vậy mà em ấy không thấy tiếc nuối chút nào sao? Hay ngược lại, em ấy còn cảm thấy nhẹ nhõm?
Thay vì để đầu óc lạc lối trong những suy nghĩ mông lung, tốt hơn hết là không nghĩ gì cả. Tôi khẽ lắc đầu để xua đi những suy tưởng vô nghĩa rồi bước vào quán theo đúng giờ hẹn.
“À, bên này!”
Vừa bước vào, tôi đã thấy Taeoh giơ tay vẫy gọi từ một bàn khuất trong góc, được ngăn cách bởi một vách ngăn nhỏ. Đúng như cậu ta đã nói trước đó, hôm nay cậu ta tan làm sớm mà không bị vướng bận công việc, vậy nên đã đến trước và ngồi đợi tôi.
“Lâu rồi không gặp. Cậu đợi lâu chưa?”
Vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện, tôi vừa cởi áo khoác và chào hỏi. Taeoh nở nụ cười thoải mái rồi lắc đầu.
“Không đâu, tôi cũng mới đến thôi. Tôi đã gọi sẵn một phần thịt combo rồi, không biết anh có thấy ổn không? Nếu muốn, có thể gọi thêm món khác.”
Tôi liếc nhìn thực đơn. Phần thịt combo này ít nhất cũng dành cho bốn người. Tôi bật cười, rồi quay sang cậu ta.
“Không sao đâu, chắc là đủ rồi. Nếu ăn xong thấy thiếu thì gọi thêm sau cũng được. Cậu có muốn gọi món phụ gì không?”
Có những người nhất định phải ăn mì lạnh mới cảm thấy trọn vẹn một bữa thịt nướng, nên tôi hỏi thử xem cậu ta có muốn gọi không. Nhưng Taeoh chỉ lắc đầu.
“Tôi thì không cần đâu. Chỉ là tôi nghĩ anh Suhan có thể ăn nhiều nên gọi vậy thôi.”
“À…”
Tôi bất giác bật cười khi nhận ra một điều hiển nhiên, ‘Lee Suhan’ trên truyền hình vốn nổi tiếng là một người có sức ăn đáng nể. Cũng phải thôi… Làm giám khảo kiêm người nếm thử trong một chương trình thi đấu ẩm thực với tận 100 thí sinh, có lẽ dạ dày của tôi khi đó cũng phải lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng bây giờ thì khác. Tôi không còn ăn nhiều như trước nữa. So với Yeonseo, tôi vẫn ăn nhiều hơn, nhưng đó chỉ vì em ấy vốn là người ăn rất ít so với thể trạng của mình.
“Giờ tôi cũng chỉ ăn bình thường thôi, không nhiều như trước.”
“Ồ….”
Taeoh khẽ thốt lên, rồi nửa đùa nửa thật nhận xét:
“Bị mất trí nhớ xong khẩu vị cũng thay đổi luôn à? Mà giờ nghĩ lại, hồi ở bệnh viện anh cũng đâu có ăn nhiều.”
“Ừ, chắc do nằm viện lâu quá nên dạ dày cũng co lại rồi.”
Chúng tôi vừa trò chuyện rôm rả về cuộc sống dạo gần đây, vừa hỏi han tình hình đứa bé, và chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã đến đặt thịt lên vỉ nướng.
“À, gọi rượu nhé? Cậu uống bia chứ? Hay là….”
“Ồ, anh Suhan xuất viện cũng lâu rồi, chắc uống được nhỉ? Nhưng chỉ bia thôi có đủ không? Hay khẩu vị đó cũng thay đổi rồi?”
Xem qua những tài liệu trước đây, tôi mới biết mình từng là một người rất am hiểu rượu vang, thậm chí còn là một tín đồ rượu chính hiệu. Tôi còn có hẳn một tủ rượu chuyên dụng đặt ngoài ban công, chứa bộ sưu tập mà tôi chẳng hề hay biết. Nghe nói tôi cũng gửi không ít rượu ở các cửa hàng quen, nhưng ngay cả Yeonseo cũng không rõ chính xác ở đâu.
Một người từng quen uống rượu mạnh như tôi, thì bia đúng là hơi nhạt nhẽo thật. Tôi cũng không muốn để lộ thêm sự thay đổi của bản thân, thế nên liền vui vẻ gọi thêm soju.
“Nếu cần gọi thêm gì thì cứ nói nhé.”
Ban đầu, mỗi người gọi một chai rượu theo sở thích của mình. Khi cùng nâng ly và uống cạn ngụm đầu tiên, hơi cồn mát lạnh chảy xuống cổ họng khiến tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng, đây là lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy trong phòng bệnh mà tôi được uống rượu trở lại.
“A, đúng là sống lại rồi.”
Câu cảm thán vô thức thốt ra nghe chẳng khác gì giọng điệu của mấy ông chú trung niên, khiến tôi bật cười. Nhìn sang, Taeoh cũng đang cười sảng khoái, có vẻ cậu ta cũng nghĩ giống tôi.
“Xem ra ít nhất là tửu lượng của anh vẫn không thay đổi nhỉ.”
“Đúng thật. Rượu vẫn ngon như xưa.”
Thịt còn chưa kịp chín, nhưng ly thứ hai, được rót đầy đến mức chỉ chực tràn ra ngoài, cũng nhanh chóng cạn sạch. Có lẽ vì cả hai đã quen với cuộc sống kiêng khem như tu sĩ trong suốt thời gian nằm viện, mà chẳng mấy chốc, mỗi người đã uống hết một chai.
A… Liệu lát nữa tôi có thể tự đi bộ về nhà không nhỉ? Nhìn số chai rỗng tăng nhanh hơn dự tính, tôi thoáng lo lắng. Nhưng suy nghĩ đó chỉ vụt qua bởi ngay sau đó, Taeoh đã nhanh tay gọi thêm rượu với cái cớ là canh vừa được bưng lên. Tôi cũng uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly, quyết định không nghĩ nhiều nữa.
Một lúc sau, khi đã ăn hết nửa phần thịt, cả hai chúng tôi đều rơi vào trạng thái lâng lâng dễ chịu. Không đến mức say bí tỉ, nhưng cũng chẳng còn hoàn toàn tỉnh táo, một trạng thái dễ khiến người ta vô tình buột miệng nói ra những điều không nên. Và tôi cũng không phải ngoại lệ.
“Cậu Taeoh đã bao giờ hối hận vì đã kết hôn chưa?”
Đây là một câu hỏi tôi đã vô thức nghĩ đến từ trước khi xuất viện. Người ta kết hôn để có một cuộc sống hạnh phúc hơn, nhưng nhìn vào gia đình cậu ta, tôi lại thấy mọi thứ dường như quá xa vời, cả ngày mắc kẹt trong phòng bệnh, vợ thì vất vả kiếm tiền đến mức thường xuyên đi công tác dài ngày, còn con gái thì bệnh tình lúc tốt lúc xấu, khiến họ lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng tột độ.
Nếu là tôi, tôi sẽ cảm thấy thế nào? Càng nghĩ, tôi càng tò mò về suy nghĩ của Taeoh, và trong cơn chếnh choáng hơi men, tôi đã lỡ miệng hỏi. Bình thường, đây có lẽ là câu hỏi không nên thốt ra, nhưng tôi khi ấy đã uống kha khá, lại vừa dành tận 15 phút để than vãn về người bạn đời kiêm bạn cùng nhà của mình, em ấy cứ né tránh tôi, lấy lý do tôi mất trí nhớ để không chịu đối thoại, rồi tự quyết định mọi thứ theo cách riêng mà không thèm để ý đến suy nghĩ của tôi.
“Hối hận chứ, nhiều nữa là đằng khác. Ai mà chẳng có lúc hối hận? Nếu bảo không, thì chẳng phải con người nữa mà là bồ tát rồi.”
Câu trả lời được thốt ra nhẹ như lông hồng, nhưng lại chất chứa sự đồng cảm sâu sắc. Cả hai chúng tôi cùng bật cười lớn.
“Nhưng mà biết trách ai bây giờ? Nghĩ kỹ thì chắc lỗi lớn nhất là ở tôi thôi.”
Taeoh rót đầy ly rượu của tôi, rồi không đợi tôi cầm chai, cậu ta đã tự rót cho mình. Ngay sau đó, cậu ngửa đầu uống cạn trong một hơi, rồi khẽ thở dài với nụ cười có phần chua chát.
“Thật ra ngay sau khi cưới, vợ tôi đã muốn có con ngay, nhưng tôi lại là người phản đối. Tôi bảo rằng cả hai nên tập trung vào công việc trước, rằng chờ thêm hai năm cũng chưa muộn. Tôi muốn hai đứa tận hưởng cuộc sống vợ chồng son trước đã… Nhưng rồi mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào, chỉ lặng lẽ gật đầu. Taeoh cũng không nói gì thêm, chỉ đặt ly rượu đã uống cạn xuống bàn với một tiếng cạch nhẹ nhàng.