Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 44
Tôi không muốn phí thời gian trách móc một người đang run rẩy, khóc lóc cầu xin tha thứ, cố gắng tái hiện hình ảnh con người tôi trong quá khứ.
Dựa trên cách tôi từng thể hiện trên truyền hình, có lẽ tôi sẽ nghiêm khắc quở trách người đó vì dám dí dao vào khách hàng với thái độ phục vụ thiếu chuyên nghiệp, rồi sau đó còn định dùng những lời lẽ tình cảm để lấp liếm hành vi của mình.
Lẽ ra, họ nên nghĩ đến việc sửa chữa sai lầm, tìm cách xin lỗi và đền bù thỏa đáng, thay vì ỷ lại vào nước mắt để khơi gợi lòng thương cảm, hòng trốn tránh trách nhiệm. Những thủ đoạn rẻ tiền như vậy chắc chắn khiến tôi khinh thường, thậm chí còn cảm thấy khó chịu hơn.
Thực tế, suy nghĩ ấy không hẳn là vô lý. Nếu con dao lệch đi một chút, đâm vào mu bàn chân tôi thì sao? Hay nếu lưỡi dao sượt qua mu bàn tay tôi trước khi rơi xuống thì thế nào? Khi đó, vấn đề không chỉ dừng lại ở chuyện bồi thường tiền giặt ủi. Cửa hàng sẽ mang tiếng xấu vì để nhân viên bất cẩn gây thương tích cho khách hàng. Dĩ nhiên, việc khiển trách là cần thiết, nhưng đó không phải trách nhiệm của tôi. Đó là chuyện mà cửa hàng phải tự giải quyết lấy.
Đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ, tôi bước vào nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay. Nội thất nơi đây mang phong cách hiện đại, lạnh lẽo, giống hệt như không gian trong nhà hàng, cố ý phô trương thông điệp ‘Chúng tôi đã chi rất nhiều tiền!’. Chắc hẳn họ sẽ tìm mọi cách vắt kiệt sức cả nhân viên lẫn khách hàng để bù lại số vốn đã bỏ ra.
Tôi mở vòi nước, làm ướt tay áo, nhẹ nhàng vò những chỗ bẩn nhất, rồi với tay lấy chiếc khăn mặt đặt cạnh bồn rửa.
“Đúng là nhà hàng sang trọng, dùng hẳn khăn vải thay vì khăn giấy.”
Sau đó, tôi áp khăn lên chỗ áo bị ướt, vết bẩn mờ đi đáng kể, đủ để tạm chấp nhận. Xong xuôi, tôi quyết định rời đi. Ném chiếc khăn đã dùng vào thùng rác, tôi vừa định bước ra thì cánh cửa trượt bất ngờ mở toang, và một người đột nhiên chắn ngang lối đi.
“…?”
Chuyện gì đây? Tôi không muốn đụng chạm đến ai, nên khẽ nghiêng người sang một bên để nhường đường. Nhưng người đó dường như không có ý định vào nhà vệ sinh, mà thay vào đó lại cố tình chặn tôi. Anh ta nhăn mặt, tiến sát hơn, đứng chình ình trước tôi, rồi bất ngờ lên tiếng.
“Rốt cuộc cậu đang làm cái trò gì vậy?”
Mãi đến lúc này, dưới ánh đèn mờ ảo được bố trí để tạo không khí, tôi mới nhận ra người đang đứng trước mặt là ai.
“…”
Đó là đầu bếp Lim Cheolmin, người đã mời tôi đến đây hôm nay.
Ảnh trên mạng khác xa một trời một vực. Không biết đã chỉnh sửa qua bao nhiêu lần nữa.
Người thật và ảnh khác nhau đến mức nếu không nhìn kỹ, tôi có thể nhầm anh ta với một người anh em họ hay thậm chí là người hoàn toàn xa lạ. Khi tôi chưa kịp đáp lời mà chỉ lặng lẽ quan sát, anh ta vẫn giữ vẻ mặt khó chịu và tiếp tục hỏi.
“Sao cậu không bắt máy? Nghe nói đến quản lý Seo cũng không nghe? Rồi còn chuyện không lên sóng, không viết sách, nghỉ việc ở công ty, rốt cuộc cậu biến mất đột ngột như vậy để làm gì?”
Tôi vẫn im lặng, chỉ chăm chú nhìn anh ta. Thoạt tiên, anh ta dường như tỏ ra lo lắng cho tôi. Nhưng không hiểu sao, một cảm giác bất an lại trào lên trong lòng. Liệu tôi có thể tin tưởng người này không? Anh ta được giới thiệu qua một người quen của Yeonseo, vậy nên sự quan tâm của anh ta có thể là thật. Nhưng khi nhớ lại phản ứng của Yeonseo lúc tôi nhắc đến tên anh ta, tôi nhận ra mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản. Có lẽ anh ta đã làm gì đó khiến Yeonseo phật lòng, hoặc từng gây trở ngại cho tôi. Dù là gì đi nữa, tôi cần nhanh chóng đưa ra quyết định ngay lúc này.
“Nói gì đi chứ. Cậu giận tôi à?”
Khi anh ta thúc giục tôi đến lần thứ ba, tôi đã đi đến kết luận.
“Anh lo cho tôi à?”
Anh ta lớn tuổi hơn, tôi có thể dùng kính ngữ, nhưng khả năng đúng sai là ngang nhau. Vậy nên, tôi chọn cách cư xử tệ hơn! Đó là quyết định dựa trên niềm tin mãnh liệt vào con người tôi trước khi mất trí nhớ, và may thay, đó là lựa chọn đúng đắn.
“Lo? Tôi á? Lo cho cậu?”
Hừm… quả nhiên cách nói trống không là chính xác. Ngay khi tôi tỏ thái độ mỉa mai, anh ta lập tức cười khẩy, rõ ràng không tin lời tôi nói.
“Chứ gì nữa. Tôi biến mất không một lời giải thích, vậy mà anh còn đuổi theo tôi đến tận nhà vệ sinh thế này.”
Anh ta nhướng mày đầy ngán ngẩm, quay mặt đi, phát ra một tiếng cười gượng gạo.
“Cậu nên biết vị trí của mình đi. Mọi người phải chạy đôn chạy đáo tìm cậu, chắc cậu vui lắm nhỉ?”
Từ đây, tôi thực sự không hiểu anh ta đang nói về chuyện gì, nên quyết định giả vờ ngây ngô.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi bận rồi, xin phép…”
Vừa nói, tôi vừa giơ tay ra hiệu muốn rời đi. Nhưng ngay khi tôi định bước qua, anh ta bất ngờ túm chặt cổ tay tôi, đẩy mạnh tôi vào tường nhà vệ sinh.
Khoảnh khắc ấy, một cơn rùng mình khó chịu chạy dọc cánh tay bị siết chặt.
“Cậu nghĩ có thể đi dễ dàng vậy sao? Chưa đủ trơ trẽn mà còn ngang nhiên xuất hiện ở đây, lại còn dám đưa cả Jo Yeonseo đến?”
Khi cái tên Yeonseo bật ra từ miệng anh ta, tôi không thể kìm nén thêm nữa.
Tôi lập tức dùng tay còn lại nắm chặt cổ tay anh ta, dồn toàn lực giật mạnh ra khỏi người mình. Dù cơ bắp tôi đã suy yếu nhiều sau thời gian dài nằm viện, tôi vẫn có vài tháng phục hồi chức năng. Có lẽ, ít nhất sức mạnh bàn tay tôi vẫn vượt trội hơn một người đàn ông trưởng thành bình thường – nhờ những buổi tập luyện đến kiệt sức dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên.
Không ngờ tôi phản kháng mạnh mẽ đến vậy, anh ta hoàn toàn mất cảnh giác, lảo đảo rồi đập mạnh vào tường.
“Mẹ nó…!”
Tôi nhanh chóng buông tay, chuyển sang vẻ mặt bình thản, nói.
“Anh Lim Cheolmin, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì. Nhưng dính dáng đến một người đàn ông đã có gia đình như anh chẳng mang lại lợi lộc gì cho tôi. Cả hai chúng ta đều nên giữ thể diện, đúng không?”
Biểu cảm của anh ta lúc này thật đáng xem. Gương mặt méo mó vì tức giận, đôi mắt tối sầm lại. Khi tôi đưa tay mở cửa để rời đi, anh ta nghiến răng, giọng tràn đầy cay độc.
“Tại sao đột nhiên cậu lại theo phe thằng đó? Hay vì nó giỏi chiều chuộng cái lỗ rách nát của cậu?”
À… giờ thì tôi phần nào hình dung được mối quan hệ giữa tôi và hắn ta trước đây.
Xét tính cách của Lee Suhan, dù có tài kinh doanh xuất sắc hay nấu ăn giỏi đến đâu, hắn ta chắc chắn không phải loại người tôi có thể thực sự yêu mến. Nhưng tôi cũng chẳng cần đối đầu trực diện. Có lẽ tôi đã khéo léo giữ khoảng cách. Tôi không nhớ rõ giữa chúng tôi từng xảy ra chuyện gì, nhưng điều chắc chắn là hắn đang phát điên vì không thể có được tôi.
Và với một người đàn ông như thế này, Lee Suhan chắc chắn không dễ dàng nhẫn nhịn. Vậy nên, lần này, tôi sẽ tái hiện cách tôi trước đây có thể đã xử lý tình huống.
Tôi nhếch môi, tung một đòn chí mạng vào lòng tự trọng của hắn.
“À, không đâu. Tôi chẳng giỏi chuyện đó lắm. Nhưng anh biết không, cái đó của em ấy đúng là một kiệt tác.”
Ngay khi câu nói đầy khiêu khích thoát ra khỏi miệng, hắn ta trông như vừa bị trời giáng. Đôi mắt trợn trừng, gương mặt đờ đẫn như hóa đá.
“Cái… cái gì? Cậu vừa nói cái gì?”
Thấy hắn bàng hoàng đến mức không tin nổi vào tai mình, tôi quyết định tung thêm một cú chốt hạ.
“Anh giả vờ không nghe rõ sao? Cái đó của em ấy lớn hơn anh nhiều, đến mức khiến tôi thấy sao bay đầy trời. Vậy nên, đừng bám víu vào cuộc hôn nhân yên ổn của người ta nữa. Nhìn chẳng ra gì đâu.”
Hắn như bị sét đánh, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời. Trong lúc hắn còn sững sờ, tôi nhẹ nhàng vỗ vai hắn ta hai cái, rồi thản nhiên rời khỏi nhà vệ sinh.
Xong đời rồi.
Không, tôi không định đẩy mọi chuyện đi xa đến vậy… Nhưng đòn phản công quá hoàn hảo khiến tôi vô thức lao tới, vượt qua cả giới hạn không nên chạm đến. Rắc rối to rồi đây.
Dù vậy, giữa nhà hàng đông đúc thế này, tôi không thể hoảng loạn bỏ chạy như vừa làm điều gì mờ ám. Không sao cả. Dù gì hắn cũng phải giữ thể diện, chẳng đời nào hắn ta dám mở miệng giữa nhà hàng của mình để kể rằng tôi vừa tuôn một tràng lời lẽ tục tĩu vào mặt.
Nhưng nếu hắn ta thực sự làm vậy, tôi chỉ cần giả vờ không biết gì là xong. Trừ phi hắn đã chuẩn bị sẵn bản ghi âm, nếu thế thì đúng là phiền phức lớn… Dù sao, cùng lắm tôi sẽ viện cớ do di chứng từ vụ tai nạn, khiến tôi nói năng lung tung không kiểm soát được. Hăn vốn cũng chẳng phải người tử tế gì, chắc chắn đã từng thốt ra những lời không hay. Nếu mọi chuyện vỡ lở, cả hai bên đều mất mặt, biến thành một cuộc đấu đá bẩn thỉu. Chẳng cần lo lắng quá ngay bây giờ.
Tôi thở dài một hơi, trấn tĩnh bản thân, rồi trở lại chỗ ngồi – nơi nhân viên đã nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng. Sau đó, tôi khẽ ra hiệu cho Yeonseo ghé tai lại gần.
“……?”
Cậu ấy hoàn toàn không hay biết chuyện vừa xảy ra trong nhà vệ sinh, chỉ lo lắng rằng tôi có bị hoảng sợ vì sự cố với nhân viên lúc nãy hay không.
Nhìn cậu ấy chẳng chút nghi ngờ hay đề phòng hành động của tôi, bất giác tôi cảm thấy một chút áy náy trào lên trong lòng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.