Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 43
“Chào mừng quý khách. Xin hỏi quý khách có phải là anh Lee Suhan và anh Jo Yeonseo không ạ?”
Chỉ dựa vào biển số xe mà nhận ra chúng tôi ngay lập tức, điều này khiến tôi có chút rùng mình. Phải chăng Yeonseo đã đăng ký sẵn số xe vào hệ thống? Hay còn lý do nào khác?… Tôi cố gắng không để tâm đến nữa, nhẹ nhàng bước xuống xe. Nhân viên đỗ xe nhanh chóng nhận chìa khóa rồi lái xe đi, trong khi một nhân viên phục vụ khác tiến đến, lịch sự cúi đầu và dẫn chúng tôi vào trong.
“Rất hân hạnh được đón tiếp quý khách. Xin mời theo tôi.”
Bước qua cánh cửa, không gian nhà hàng bỗng chốc lặng như tờ, như thể mọi âm thanh đột ngột bị ngắt quãng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.
“Lee Suhan kìa.”
“Nghe bảo bị thương mà trông vẫn bình thường nhỉ?”
“Chẳng phải là anh ta sao?”
“Cậu con trai của tập đoàn Seosang… chuyện đó là thật à?”
Bầu không khí quá tĩnh lặng, đến mức những lời bàn tán khe khẽ cũng lọt vào tai rõ mồn một.
Yeonseo dường như cũng nghe thấy, vì gương mặt cậu ấy thoáng vẻ bối rối. Bị người khác xì xào sau lưng chưa bao giờ là chuyện dễ chịu.
Tôi vẫn giữ vẻ điềm nhiên, giả vờ như chẳng nghe thấy gì, rồi nhẹ nhàng vươn tay về phía Yeonseo đang đứng sững lại vì ngượng ngùng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi vào thôi.”
Giọng tôi trêu chọc, mang nét bông đùa của một quý ông lịch lãm trong phim điện ảnh cổ điển.
Yeonseo lập tức đỏ bừng vành tai. Tôi nhướng mày ra hiệu, như muốn nói: Đừng làm tôi bẽ mặt chứ. Sau một thoáng chần chừ, cậu ấy khẽ đặt tay vào lòng bàn tay tôi.
Người nhân viên hướng dẫn trước mặt có vẻ bất ngờ trước cảnh tượng này, đôi mắt khẽ mở to, thậm chí bước chân còn chậm lại một nhịp.
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo. Muốn xua tan cảm giác ấy, tôi nhoẻn miệng cười và buông một câu đầy thoải mái.
“Bọn tôi mới cưới mà.”
Ngay lập tức, Yeonseo siết chặt tay tôi, như muốn bảo đừng nói linh tinh.
Rồi sao? Em ấy định cấm mình chắc? Giữa chốn đông người thế này, chẳng lẽ còn bịt miệng mình lại?
Tôi cười thầm, thích thú với tình huống này, rồi vòng tay còn lại ôm lấy vai cậu ấy. Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía chúng tôi, có người thậm chí còn suýt làm rơi dao nĩa xuống bàn. Nhưng chuyện đó chẳng hề khiến tôi bận tâm.
Cuối cùng, khi đã ổn định chỗ ngồi, chúng tôi cầm thực đơn lên xem qua. Đó là một thực đơn thử nghiệm, chủ yếu gồm các món chế biến từ hải sản theo mùa, phần lớn là đồ sống. Tôi thầm nghĩ, có lẽ đây là phong cách của bếp trưởng.
Khi đang chờ món, một nhân viên có vẻ mới vào nghề, bị bao quanh bởi vài đồng nghiệp khác, căng thẳng bước về phía bàn chúng tôi. Trên gương mặt cậu ta lộ rõ sự lo lắng.
“Ư-ưm, trước tiên, tôi xin phép phục vụ món khai vị ạ.”
Khoan đã… Nếu biết chúng tôi là khách quan trọng, lẽ ra họ nên cử một nhân viên giàu kinh nghiệm tiếp đón như lúc ở cửa mới phải chứ? Nhưng nhìn nhóm nhân viên phía sau đang rì rầm bàn tán, tôi phần nào đoán được tình hình. Nhà hàng này mới khai trương chưa lâu, nội bộ vẫn chưa thực sự ổn định, thế nên họ đẩy cậu nhân viên trẻ này ra như thể đang chuyền một quả bom.
Vậy rốt cuộc, họ thật sự không nghĩ chúng tôi sẽ đến khi gửi lời mời? Hay chủ nhà hàng quá bận rộn đến mức không thể bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này? Dù lý do là gì, tôi cũng chỉ muốn thở dài.
“Quý khách có cần dùng thêm đồ uống hoặc rượu không ạ?”
Có vẻ như bữa ăn là miễn phí, nhưng thực đơn đi kèm đồ uống thì phải gọi riêng. Cậu phục vụ run rẩy cầm thực đơn rượu trên tay, khẽ chìa ra trước mặt chúng tôi.
Không muốn gây thêm áp lực, tôi chẳng buồn liếc nhìn cậu ta mà chỉ quay sang hỏi Yeonseo.
“Em có muốn uống gì không? Nếu uống thì lát nữa phải gọi xe về đấy.”
Dù có gọi tài xế riêng cũng chẳng phải chuyện lớn, nhưng tôi biết Yeonseo sẽ cảm thấy bất tiện, nên vẫn hỏi trước.
Cậu ấy lắc đầu, không chút do dự.
“Tôi không uống đâu.”
“Vậy tôi cũng chỉ lấy nước có ga thôi.”
Tôi nghĩ đơn giản, gọi nước có ga thì họ sẽ tự động mang ra.
Nhưng ngay lập tức, tôi đối mặt với tình huống khó xử đầu tiên trong buổi tối hôm ấy.
“À, nước có ga ạ…! Quý khách muốn dùng loại nào?”
Cái gì? Nước có ga cũng có nhiều loại để chọn sao? Tôi suýt nữa tròn mắt vì ngạc nhiên. Nhưng trước khi kịp thắc mắc, Yeonseo đã nhanh chóng chỉ vào loại thứ hai trên thực đơn và đáp gọn.
“Lấy giúp tôi loại này, không mùi nhé.”
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay ạ.”
Không ngờ lại có cả một danh sách nước có ga để chọn lựa… Bình thường có lẽ tôi sẽ coi đó là một điểm cộng, nhưng vì chuyện nhân viên phục vụ lúc nãy, tôi lại cảm thấy khó chịu một cách vô lý.
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ linh tinh, Yeonseo đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Cậu ấy chăm chú nhìn xuống thực đơn, nhưng rõ ràng không phải vì quan tâm đến món ăn, mà chỉ đơn giản là không biết phải nhìn đi đâu khác.
Thấy vậy, tôi bỗng muốn trêu chọc một chút. Chỉ cần giúp em ấy bớt căng thẳng là được mà, đúng không?
Nghĩ vậy, tôi khẽ chạm vào mu bàn tay đang đặt ngay ngắn trên bàn của cậu ấy. Yeonseo lập tức đỏ mặt, luống cuống lên tiếng.
“Người ta đang nhìn đấy… Đừng có làm vậy…”
Ơ hay, nhìn thì sao chứ? Chúng tôi đâu có làm gì quá đáng nơi công cộng đâu.
Cố tình chồng hẳn bàn tay mình lên tay cậu ấy, tôi như muốn nhấn mạnh rằng ‘Tôi không để cậu ngồi đây một mình đâu nhé.’ Yeonseo lén liếc nhìn tôi một chút, rồi lại quay mặt đi. Cậu ấy rõ ràng là người không muốn tôi đi một mình, vậy mà phản ứng lại đáng yêu đến mức khiến tôi càng muốn trêu hơn.
Vị trí bàn của chúng tôi khá kín đáo, nên dần dà, những lời bàn tán từ các bàn khác cũng không còn lọt vào tai nữa. Tôi thầm nghĩ, Xét về không gian thì đây đúng là một địa điểm hẹn hò lý tưởng.
Nhưng bầu không khí yên bình ấy không kéo dài được bao lâu.
“X-xin lỗi ạ! Ôi trời… Phải làm sao bây giờ…”
Cậu nhân viên trẻ, người từ nãy đến giờ đã tỏ ra căng thẳng, cuối cùng cũng gây ra sự cố.
Vấn đề xảy ra khi cậu ta mang bộ dao chuyên dụng ra để khách chọn cho món chính. Nhà hàng này có một hệ thống khá đặc biệt, cho phép thực khách tự chọn con dao phù hợp để cắt thịt.
Ngay từ đầu, khi thấy cậu ta cầm hộp dao với đôi tay run rẩy, ai cũng có thể đoán trước được chuyện chẳng lành. Và đúng như dự đoán, một đồng nghiệp đứng gần đó nhận ra tình huống nguy hiểm liền vội vàng chạy đến hỗ trợ.
Tuy lúc mới bước vào, chúng tôi có thu hút sự chú ý, nhưng giờ đây bầu không khí đã phần nào lắng xuống. Hơn nữa, có vẻ như nhà hàng vẫn chưa vận hành trơn tru, nhân viên còn bận rộn và thiếu người. Vì vậy, người phụ trách cấp cao, vốn định đến hỗ trợ nhân viên trẻ kia, lại bị điều sang khu vực khác.
Cũng không cần phải căng thẳng đến mức đó…
Ngay khi tôi định chọn đại một con dao với giọng điệu nhẹ nhàng để giúp cậu nhân viên bớt lo lắng, thì…
Bịch!
Chiếc dao đặt nghiêng ở cuối cùng suýt nữa đã rơi trúng chân tôi.
May mắn thay, cậu ta kịp thời bắt lấy, nhưng đồng thời lại gây ra một sự cố nghiêm trọng hơn…
Choang! Keng! Cạch cạch…
Trong lúc vội vàng, cậu ta vô tình huých khuỷu tay vào bàn, hất đổ chén đĩa và dụng cụ ăn xuống sàn.
“Chà…”
Nước sốt và món ăn kèm trên đĩa cũng không bỏ lỡ cơ hội mà bắn thẳng vào ống quần và tay áo tôi.
Sau tiếng loảng xoảng vang vọng, nhà hàng lại rơi vào sự im lặng đáng ngại, giống hệt lúc chúng tôi vừa bước vào. Tất cả ánh mắt đều lập tức hướng về phía tôi.
“Tôi… tôi thật sự xin lỗi! Không biết phải làm sao mới có thể tạ lỗi… Tôi xin lỗi… Hu…”
Dù tôi còn chưa kịp phản ứng gì, cậu nhân viên đã hoảng loạn đến mức quỳ xuống ngay trước mặt tôi, nước mắt lưng tròng.
Không chỉ có cậu ta, mà cả những thực khách xung quanh cũng nhìn tôi với ánh mắt ‘Rốt cuộc chuyện gì phải đến cũng đã đến rồi.’
Cái tình huống này cũng chẳng dễ chịu gì…
Chỉ là một sự cố nhỏ do căng thẳng quá mức, không phải chuyện đáng trách mắng hay làm lớn chuyện.
Tôi khẽ cười, lấy khăn ăn đưa cho cậu nhân viên cũng đang lấm lem thức ăn không kém gì tôi.
“Không sao đâu. Cậu giúp tôi dọn dẹp một chút là được. Tôi sẽ vào nhà vệ sinh lau qua một chút.”
Cấp trên nhanh chóng bước tới, vội vàng thay mới toàn bộ khăn trải bàn và ghế ngồi, đồng thời không ngừng cúi đầu xin lỗi. Cảnh tượng ấy khiến tôi càng thêm khó xử, chỉ muốn tìm cớ rời khỏi đây một lúc.
Tôi khẽ nháy mắt ra hiệu cho Yeonseo vẫn đang tròn mắt kinh ngạc, rồi cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh hết mức có thể khi chậm rãi bước về phía nhà vệ sinh. Dù thực tế, tâm trạng tôi chẳng dễ chịu chút nào.
Bởi lẽ, nếu tôi chỉ cần tỏ ra hơi khó chịu thôi, có lẽ cậu nhân viên kia sẽ hoảng loạn đến mức muốn lấy cả tính mạng ra để chuộc lỗi mất. Tôi thực sự không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Nếu là ‘tôi trước đây’, có lẽ đã chẳng ngần ngại mà nổi giận. Nhưng bây giờ, tôi không muốn làm vậy.
Hơn nữa, lời Taeoh từng nói khi chúng tôi gặp nhau lần trước chợt vang lên trong đầu…
‘Biết đâu tính cách hiện tại của anh, chính là con người mà trước đây anh luôn mong muốn trở thành?’
Khoảnh khắc tôi đặt chân vào nhà hàng, những ánh mắt soi mói và tiếng xì xào bàn tán đã đủ khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự khó chịu của việc bị phán xét.
Giờ đây nghĩ lại, tôi mới phần nào hiểu được ý nghĩa câu nói đó.
Chẳng ai có thể hoàn toàn thờ ơ khi bị người khác xem như một kẻ phản diện. Dù có là người giỏi dùng lời lẽ để khoét sâu vào vết thương của người khác đi chăng nữa.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.