Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 81

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Ngoài ra, mỗi khi thấy số tiền thanh toán có phần lớn, thường là từ những lần mua sắm tại outlet hoặc cửa hàng hàng hiệu, người ta dễ có cảm giác rằng người đó không thuộc tuýp sống tiết kiệm. Thay vì chi tiêu lặt vặt, mỗi lần tiêu tiền là một khoản đáng kể – có thể nói như vậy. Quả thật, với tính cách nổi tiếng ấy, nếu bảo rằng người đó giải tỏa căng thẳng bằng cách gọi gà rán hay đồ ăn đêm lúc khuya lơ khuya lắc thì nghe thật sự buồn cười.

Suhan khẽ cười nhếch mép, rồi lướt mắt qua danh sách giao dịch. Đến khi bắt gặp một khoản chi tiêu lạ lùng từ khoảng hai năm trước, anh bất giác cau mày. Trước đó, dù có tiêu xài phóng tay đến đâu, mỗi lần cũng chỉ dừng ở mức vài triệu won. Nhưng lần này, số tiền bỗng nhảy vọt lên một con số hoàn toàn khác biệt.

[Bệnh viện K]

Đó là khoản thanh toán tại một bệnh viện đại học ở khu vực thủ đô, nơi dường như chẳng liên quan gì đến anh. Tại sao lại có số tiền lớn đến vậy? Với vẻ mặt đầy thắc mắc, Suhan kiểm tra lại các giao dịch trước đó và phát hiện thêm vài khoản chi khác tại chính “Bệnh viện K”. Trong khoảng thời gian tra cứu, tổng cộng chỉ có bốn lần thanh toán, nhưng mỗi lần đều là những con số không hề nhỏ. Riêng trong ba năm ấy, tổng chi phí tại bệnh viện này đã lên tới hàng chục triệu won.

“Mình bị bệnh gì sao?”

Suhan lẩm bẩm, rồi thử tính toán khoảng cách đến bệnh viện. Nếu không gặp tắc đường, từ nhà anh đến đó mất chưa đầy một tiếng. Nếu anh thực sự mắc bệnh gì đó, lẽ nào Yeonseo lại không hay biết? Hay anh đã âm thầm điều trị mà không nói với cậu ấy? Giả sử đó là một căn bệnh nghiêm trọng cần điều trị định kỳ, chẳng phải việc gián đoạn chữa trị sau tai nạn có thể khiến tình trạng tệ hơn sao? Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng anh. Nhưng rồi, sự bình tĩnh nhanh chóng trở lại.

“Nếu vậy, chắc chắn nó đã được phát hiện trong các lần kiểm tra rồi.”

Trong thời gian nằm viện, Suhan đã trải qua hàng chục cuộc kiểm tra. Tuần nào cũng lặp lại những xét nghiệm tương tự, bị lấy máu không biết bao nhiêu lần, chụp X-quang, rồi nằm trong những cỗ máy kỳ lạ để kiểm tra toàn thân. Không đời nào bệnh viện lại bỏ sót điều gì. Và cũng chẳng có lý do gì để họ giấu anh cả. Vậy có lẽ đó là một căn bệnh đã được điều trị triệt để, không còn gì đáng ngại? Thay vì tự đoán mò, anh quyết định xác minh trực tiếp. Suhan tìm số điện thoại của bệnh viện và gọi đến quầy tiếp tân.

“Vâng, xin chào. Tôi gọi để hỏi về một khoản thanh toán.”

Tự mình thanh toán rồi giờ lại gọi hỏi xem đó là gì, nghe cũng hơi nực cười. Nhưng nếu đó là hồ sơ bệnh án của chính anh, chỉ cần xác minh danh tính, anh sẽ được cung cấp thông tin, cùng lắm thì họ yêu cầu anh đến tận nơi. Khi nhân viên bên kia bảo sẽ kiểm tra, Suhan bắt đầu gõ nhẹ ngón tay lên bàn, lòng đầy sốt ruột. Sau một khoảng lặng dường như kéo dài cố ý, giọng nói của nhân viên tiếp tân vang lên giữa tiếng gõ bàn phím.

[À, xin chờ chút… Anh đang hỏi về ngày 24 tháng 7 năm XX đúng không ạ? Bốn số cuối thẻ là XXXX, XXXX đúng không?]

“Vâng.”

Suhan hồi hộp lắng nghe, và rồi câu trả lời anh nhận được hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

[Đây là khoản thanh toán của bệnh nhân Im Jungseon ạ. Nếu anh cần để làm chứng từ chi tiêu thì tôi có thể in lại hóa đơn cho anh nhé?]

Ba chữ ‘Im Jungseon’ bất ngờ vang lên, một cái tên anh từng bắt gặp trước đây:

[Chuyển khoản khác ngân hàng] [Im Jungseon] [3,000,000 won]

[Chuyển khoản khác ngân hàng] [Im Jungseon] [5,000,000 won]

[Chuyển khoản khác ngân hàng] [Im Jungseon] [2,300,000 won]

Chủ tài khoản của những khoản chuyển khoản từ vài triệu đến hàng chục triệu won. Quá bất ngờ, Suhan vội từ chối.

“Không, không cần đâu ạ.”

Không phải lúc để ngẩn người ra thế này. Lấy lại bình tĩnh, anh vội hỏi thêm, dù biết câu hỏi có phần kỳ lạ.

“Xin lỗi, nếu có thể… tôi có thể xin thông tin liên lạc của bệnh nhân được không ạ?”

Họ Im… trùng với họ của mẹ anh trong giấy chứng nhận quan hệ gia đình mà anh từng xin sau khi làm lại chứng minh thư. Có thể là họ hàng hoặc người bên ngoại? Suhan siết chặt điện thoại, chờ đợi. Nhân viên đáp lại, giọng ngập ngừng.

[Năm ngoái anh đã đến nhận thi thể rồi mà? Anh đang nói gì vậy…?]

Nhận thi thể? Người mà anh đã gửi tiền và thanh toán viện phí suốt thời gian dài… đã qua đời? Và chính anh là người đến nhận thi thể, vào năm ngoái? Đầu óc Suhan quay cuồng, nhưng anh hiểu cuộc gọi này là chìa khóa để hé lộ sự thật đang bị che giấu. Cố giữ giọng bình tĩnh, anh hỏi tiếp.

“Xin lỗi, vậy… tôi được đăng ký là người có quan hệ như thế nào với bệnh nhân ạ?”

Nếu không phải chỉ thanh toán thay vài lần, có lẽ hệ thống ở quầy thu ngân vẫn lưu lại thông tin gì đó. Anh bám víu vào tia hy vọng mong manh, nhưng câu trả lời tiếp theo như một cú đấm giáng thẳng vào đầu.

[Là mẹ ruột của anh mà. Anh còn cần hỗ trợ gì thêm không ạ?]

Giọng nói dứt khoát, đanh thép, như thể đang đáp trả một cú điện thoại trêu đùa vô duyên. Bên kia đầu dây vang lên tiếng ai đó sốt ruột.

[Xẹt… Nhanh lên với chứ, bắt người ta chờ đến bao giờ… xẹt…]

Chưa kịp hết bàng hoàng, Suhan vội đáp.

“À, vâng ạ. Tôi xin lỗi. Cảm ơn cô.”

Vừa chủ động cúp máy, cú sốc mà anh cố kìm nén bỗng ập đến như sóng lớn. Nhưng rõ ràng, trong hệ thống ghi danh, tên cha mẹ anh lại là người khác. Lẽ nào bà đã đổi tên? Vì lý do gì? 

Anh vội tra cứu lại và đúng thật, đó là một cái tên khác: Im Jungseon, Im Sunhee. Nếu Im Jungseon là tên cũ và Im Sunhee là tên mới, thì cũng chẳng có lý do đặc biệt nào để đổi tên cả. Nếu tên cũ kỳ lạ hay khó nghe thì còn hiểu được. Việc bà đột ngột đổi tên ngay trước khi qua đời thật khó lý giải, nhưng không chỉ có một hai điểm đáng nghi. Cũng có thể không phải đổi tên, mà là một mớ rắc rối kiểu ‘gia đình phức tạp’. Tuy nhiên, vì bà mới mất gần đây, khả năng cao đó là cùng một người.

Nếu bà qua đời chưa lâu, sức khỏe những năm cuối chắc chắn không tốt. Vậy số tiền lớn kia dùng vào việc gì? 

Nếu bảo toàn bộ là viện phí thì không khớp, bởi tổng số tiền Suhan chuyển cho bà suốt thời gian qua lên đến hàng trăm triệu won. Một bệnh nhân nằm viện dài hạn có thể tiêu tốn ngần ấy tiền vào đâu? Nếu có tài sản thừa kế, lẽ ra phải có ghi nhận. Đang mải suy tính xem cần xin giấy tờ gì để kiểm tra hồ sơ thừa kế, điện thoại từ quầy tiếp tân bệnh viện bất ngờ reo lên.

“……?”

Suhan nhấc máy với lòng đầy nghi ngờ. Giọng nhân viên lúc nãy vang lên, đầy bối rối.

[Xin chào anh, tôi gọi từ bệnh viện K, lúc nãy có nói chuyện với anh đấy ạ.]

“À vâng, cô cứ nói.”

Suhan bật chế độ ghi âm, chờ đợi. Nhưng điều anh nghe được lại là một bất ngờ khác, không kém phần hoang mang.

[Thật ra thì… chuyện này không đúng quy định… nhưng có một bệnh nhân từng nằm cùng phòng với bà Im Jungseon đã nhiều lần hỏi thăm chúng tôi. Vừa hay liên lạc được, nên người đó nhờ chúng tôi chuyển lời đến cậu con trai của bà ấy.]

Suhan lập tức cảm thấy một linh cảm chẳng lành và linh cảm ấy, như thường lệ, hiếm khi sai.

[Bệnh nhân đó nói rằng bà Im Jungseon vẫn còn nợ họ một khoản tiền. Không biết anh có thể liên lạc thử không? Nếu không tiện chia sẻ thông tin liên lạc thì anh cũng có thể đến gặp trực tiếp.]

Bà nhận những khoản tiền lớn như vậy mà vẫn vay mượn người khác? Không rõ số tiền bao nhiêu, cũng không biết hoàn cảnh ra sao, điều này khiến anh càng thêm bất an. Nhưng đã quyết đào sâu vào quá khứ, thà làm rõ mọi thứ còn hơn để nó mập mờ. Suhan hít một hơi sâu, giữ giọng bình tĩnh rồi đáp.

“Vâng, vậy tôi sẽ sắp xếp thời gian đến gặp.”

Kết thúc cuộc gọi, Suhan cảm thấy như bị rút cạn sức lực, dù chỉ mới nói chuyện qua điện thoại. Việc bất ngờ xuất hiện một khoản nợ phải trả đã đành, nhưng chuyện người anh gửi tiền bao năm lại chính là mẹ mình với tên cũ, mới thực sự khiến anh rối bời. Không có giao dịch nào dưới tên mới, chứng tỏ bà chỉ đổi tên ngay trước khi mất, hoặc sau đó chỉ nhận tiền mặt. Kiểm tra lại lịch sử tài khoản, anh phát hiện vài lần rút tiền mặt đáng chú ý, không séc, mà là rút trực tiếp.

Mẹ anh nợ nần nhiều đến vậy sao? Liệu có phải gánh nặng nợ của bà đã khiến anh lao đầu vào làm việc như điên? Nếu số tiền anh kiếm được bị bào mòn để trả nợ và viện phí, điều đó cũng có lý. Là người nổi tiếng, nếu người quen của mẹ biết anh là con trai bà, có lẽ anh đã cố gắng trả nợ thay để bảo vệ sự nghiệp.

Rốt cuộc bà đã làm gì? Một người bình thường khó có thể gánh khoản nợ khổng lồ như vậy nếu không có lý do – có thể là kinh doanh thất bại hoặc đứng tên bảo lãnh. Hàng loạt giả thuyết hiện lên trong đầu Suhan. Anh chỉ còn biết đếm từng ngày đến lúc đến bệnh viện, ôm một tia hy vọng mong manh rằng mình sẽ hiểu thêm phần nào sự thật.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo