Như mọi buổi tối, Suhan chào đón Yeonseo trở về với nụ cười rạng rỡ. Yeonseo bước vào nhà, vẻ mặt thoáng chút căng thẳng như thường lệ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Suhan, đôi môi cậu dịu lại và khẽ đáp.
“Vâng, em về rồi.”
Suhan tự nhiên nhận lấy chiếc áo khoác từ tay Yeonseo, rồi chẳng chút vòng vo, đi thẳng vào điều anh quan tâm nhất.
“Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên đúng không? Mọi thứ ổn chứ?”
Dù không nhắc đích danh, cả hai đều ngầm hiểu đang nói về ai. Yeonseo nhẹ nhàng gật đầu, giọng đều đều.
“Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là một buổi chào mừng nhỏ trong nội bộ, rồi họp để báo cáo tình hình công việc trước đó, kết thúc cũng đơn giản thôi.”
Suhan nhướng mày, thoáng chút châm biếm.
“Cũng bày vẽ ghê.”
Chào mừng gì chứ, khi chẳng ai thấy vui vẻ trong tình huống này. Nghe qua thì hoa mỹ, như thể khai phá thị trường nước ngoài, nhưng thực chất chỉ là bị đẩy sang một văn phòng xa xôi, làm việc xuất nhập khẩu cùng vài nhân viên. Ai cũng hiểu đó chẳng khác nào bị giáng chức. Người từng đẩy cậu đi giờ đã rời khỏi công ty, chẳng rõ bao giờ trở lại, nên việc có kẻ muốn bám víu cậu như phao cứu sinh cũng chẳng có gì lạ.
“Em cũng có mặt trong buổi chào mừng đó à?” Suhan hỏi, giọng điệu hờ hững.
Yeonseo khựng lại một thoáng. Dù đó là buổi họp đội bắt buộc, không thể vắng mặt, cậu vẫn lo rằng nói thật sẽ khiến Suhan thất vọng hay trách móc. Nhưng nói dối thì lại càng không phải điều Suhan ưa, nên cậu hít một hơi, thành thật.
“Vâng.”
Có nên giải thích thêm rằng đó là tình thế bất khả kháng không? Nhưng nếu kéo dài câu chuyện, lỡ Suhan nghĩ ngợi quá lên thì sao? Trong lúc Yeonseo còn do dự, Suhan đã thản nhiên tiếp lời.
“Tốt lắm. Buổi chào mừng chắc có bánh kem này kia đúng không?”
“……?”
Yeonseo ngỡ ngàng, tưởng anh sẽ giận, nhưng nhìn vẻ mặt tỉnh như không của Suhan, cậu theo phản xạ gật đầu.
“Vâng, ở tầng một có quán cà phê…”
Những lời tiếp theo của Suhan càng khiến cậu cảm thấy đây không còn là anh chàng quen thuộc ngày trước.
“Lẽ ra em nên ăn bánh kem nhiệt tình vào. Cắt hẳn nửa cái bánh, rồi ăn luôn trước mặt, chắc nhìn mặt tên đó vui lắm.”
Anh còn tiếc rẻ, đoán rằng cậu chẳng động đến miếng nào. Yeonseo ngẩn ra, nhưng khi thấy vẻ mặt hậm hực vì không thể khiến ‘tên đó’ bẽ mặt, cậu không nhịn được mà bật cười.
“Lần sau, giả vờ lỡ tay rồi ném thẳng bánh vào mặt hắn đi.” Suhan thêm vào.
Với người khác, đó hẳn là thảm họa, nhưng Suhan là con trai chủ tịch, sợ gì hậu quả. Đùa hay thật, cậu chẳng rõ, nhưng Yeonseo vẫn cười đến rung vai.
“Vâng, ahaha… lần sau em nhất định sẽ làm vậy.”
“Ừ. Chuyện đã qua thì chẳng đổi được. Nhanh ăn tối đi, anh đói lắm vì chờ em đấy.”
Họ cùng ăn tối như mọi ngày. Khi vẫn còn sớm trước giờ ngủ, Suhan và Yeonseo thu dọn bát đũa vào máy rửa, bật máy, rồi pha trà mang ra bàn phòng khách. Trong lúc ấy, anh trầm ngâm. Bệnh viện nơi người phụ nữ được cho là mẹ anh từng điều trị, thật ra cũng không xa lắm. Anh hoàn toàn có thể tự đi, và thay vì sắp xếp thời gian cùng Yeonseo, đi taxi sẽ thoải mái hơn.
Hơn nữa, chuyện gia đình là việc riêng. Nếu Yeonseo đã biết thì không sao, nhưng khi cậu vẫn chưa rõ về mẹ anh, anh không muốn vội vàng hé lộ.
‘Nếu là tôi trước khi mất trí nhớ, chắc tôi sẽ cố giấu bằng mọi giá.’
Một người mẹ từng liên tục đòi tiền, chẳng thể nào giới thiệu đàng hoàng trước người khác – ai mà muốn để lộ điều đó, nhất là Suhan. Trong những câu chuyện tuổi thơ Yeonseo kể, cha cậu luôn là nhân vật nổi bật, còn mẹ anh thì chưa từng được nhắc đến.
Trong bức ảnh cưới gia đình mà Suhan xem lại trước khi trò chuyện với Yeonseo, anh đứng một mình. Chẳng có họ hàng nào bên cạnh, chỉ có vợ chồng chủ tịch đứng hai bên để lấp khoảng trống. Có lẽ anh đã giấu kín về mẹ mình. Để thăm dò, Suhan nhẹ nhàng mở lời.
“À này, chuyện về bố anh ấy. Em nói sau khi anh vào trường nội trú, bố vẫn làm tài xế riêng đúng không?”
Anh hỏi lại điều đã biết, như thả một mồi nhử. Yeonseo cẩn thận nhận ly trà từ tay Suhan, gật đầu chậm rãi.
“Vâng, ông ấy làm việc đến khi nghỉ hưu vì sức khỏe.”
Suhan suýt nhắc cậu đừng dùng kính ngữ quá mức, nhưng sợ lạc đề nên thôi. Anh đã rõ nguyên nhân cha mình qua đời – ung thư phổi, căn bệnh phổ biến ở người lớn tuổi do lối sống không lành mạnh, giống nhiều người khác.
Dù Seosang hỗ trợ chi phí khám sức khỏe thường xuyên, cha anh lại quá tự tin vào sức khỏe bẩm sinh, bỏ qua kiểm tra nhiều năm, dẫn đến hậu quả không tránh khỏi. Qua thời gian ở bệnh viện, Suhan chứng kiến bao bệnh nhân vật lộn với sự sống, hiểu rõ hậu quả của việc chủ quan, nhưng nhiều người cao tuổi vẫn né tránh vì sợ phát hiện bệnh nặng, để rồi mọi thứ tồi tệ hơn.
Anh biết Seosang đã chi trả toàn bộ viện phí cho cha mình, như phần thưởng cho sự trung thành. Ngược lại, mẹ anh dựa dẫm vào anh cả về viện phí lẫn những khoản mập mờ khác. Với Seosang, cha anh là người gắn bó lâu năm, còn mẹ anh chỉ là người ngoài, không được hỗ trợ là lẽ thường. Suhan im lặng một lúc, rồi khẽ chuyển đề tài.
“Vậy… em chưa từng nghe anh kể gì về mẹ à? Như bà là người thế nào, hay làm nghề gì chẳng hạn…”
Yeonseo nghiêng đầu, bối rối.
“Em chỉ biết mẹ mất sớm. Anh nói từ tiểu học đã sống với bà nội và bố.”
Nhưng thực tế, mẹ anh chỉ mới qua đời gần đây. Nói bà mất từ lâu hẳn có lý do. Suhan gật đầu lặng lẽ.
“Ừ. Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là anh cần đi đâu đó một lúc. Không xa, chỉ gặp người nói họ biết về mẹ anh.”
“……!”
Yeonseo tròn mắt, ngạc nhiên. Suhan cố nén cười, trấn an.
“Đừng lo quá. Không có chuyện gì đâu. Anh nghe nói trước khi mất, mẹ anh có chút nợ nần. Anh chỉ muốn nghe ngóng thôi.”
Nhưng Yeonseo vẫn lộ vẻ bất an. Thấy cậu nghiêm túc xen lẫn lo lắng, Suhan suýt bật cười, vội quay mặt giấu cảm xúc. Yeonseo cẩn thận lên tiếng.
“Nếu vậy… em sẽ xin nghỉ phép, đi cùng anh…”
“Không được.”
Suhan cắt lời ngay trước khi cậu nói hết, dù đôi mắt ngạc nhiên của Yeonseo trông thật đáng yêu. Anh giữ nguyên quyết định, giải thích.
“Nếu anh chưa từng kể, chắc anh có lý do. Giờ anh không giấu gì nữa, nhưng anh của trước kia có vẻ không muốn em biết nhiều. Em cũng hiểu phần nào, tuổi thơ anh chẳng suôn sẻ.”
Dù không rõ chi tiết, với gia tộc như Seosang, điều tra lý lịch hẳn không khó. Cha mẹ Yeonseo – chủ tịch và phu nhân – đã biết hoàn cảnh anh mà vẫn chấp nhận anh làm rể, nên chắc không phải vấn đề lớn. Nhưng Suhan ngày trước hẳn không muốn khoe người mẹ từng vòi tiền với người yêu, nên đã nói thì không rút lại.
Dù bảo rằng tôn trọng bản thân trước kia, thực ra anh đã phá bỏ mọi ranh giới. Nhưng chuyện này là chuyện này, chuyện kia là chuyện kia – anh tự nhủ vậy.
“Vậy nên lần này, để anh tự xử lý. Nếu có gì nghiêm trọng, anh sẽ nói ngay.”
Dù nghe như hỏi ý, đây thực chất là thông báo. Yeonseo chỉ còn cách gật đầu. Bàn tay Suhan dịu dàng vuốt từ gáy xuống lưng cậu, mang lại cảm giác ấm áp, khiến cuối cùng cậu chỉ biết ôm chặt anh.
“…Nếu có chuyện gì, nhất định phải liên lạc với em đấy.” Cậu thì thầm, giọng pha chút hờn dỗi, như một điều kiện cuối cùng.