Khi đôi tay run rẩy cuối cùng cũng dần lấy lại sự bình tĩnh, Suhan cảm thấy đầu óc quay cuồng, như thể anh đang đứng trước một vực thẳm sâu hun hút. Máu đã chảy đến mức nào rồi? Nếu vết đâm của anh quá sâu, đến nỗi gây ra cái chết thì sao? Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, anh băn khoăn không biết có nên gọi 119 để cầu cứu hay không. Nhưng nếu báo cảnh sát thì sao? Nếu quá trình điều tra hé lộ lý do anh ra tay đâm hắn, mọi chuyện sẽ ra sao? Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Suhan khi anh nghĩ đến viễn cảnh ấy. Anh có thể kiện hắn tội xâm phạm bất thành, nhưng liệu điều đó có thực sự mang lại kết quả như anh kỳ vọng?
Hắn có tiền, đủ để thuê một đội ngũ luật sư danh tiếng, lại có gia đình quyền thế đứng sau chống lưng. Còn Suhan thì không có gì cả. Rốt cuộc, hình phạt anh phải chịu vì gây thương tích nghiêm trọng trong lúc tự vệ có thể còn nặng nề hơn cả án phạt dành cho kẻ kia vì ý đồ phạm tội. Chuyến du học mà anh đã mong chờ, chuẩn bị bao năm trời, sẽ tan thành mây khói chỉ trong khoảnh khắc. Cuộc sống sau tốt nghiệp, thứ anh đã nghiến răng chịu đựng để giành lấy, cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng nếu không báo cảnh sát thì sao? Hắn ta hẳn cũng chẳng muốn dính líu đến một vụ tai tiếng bẩn thỉu như vậy, nên có lẽ cả hai sẽ ngầm thỏa thuận giữ im lặng tuyệt đối về sự việc vừa xảy ra. Cứ vờ như chẳng có gì, như thể đêm ấy chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Suhan hình dung viễn cảnh tương lai khi mình mang tiền án cố ý gây thương tích. Nó chẳng khác nào những năm tháng nhục nhã mà cha anh từng trải qua. Anh siết chặt vô lăng, nghiến răng đến mức hàm đau nhức.
Nếu hắn giết anh ngay lúc đó, có lẽ anh đã chẳng phải đối mặt với những lựa chọn đau đầu này. Biết đâu tâm trí anh còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Trong thoáng chốc, Suhan nghĩ đến việc quay xe lại và phá tan mọi thứ, nhưng cuối cùng anh chỉ đập mạnh đầu xuống vô lăng. Và rồi, khi anh tự nhủ rằng ‘Lẽ ra chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi’ – một kết luận vô lý đến đáng buồn – những cảm xúc dồn nén bỗng vỡ òa không thể kìm giữ.
Trong thời gian du học tại Paris, Suhan luôn nhận được cùng một nhận xét từ các bạn cùng lớp: ‘Chúng tôi biết cậu rất giỏi, biết rằng nếu cậu dẫn dắt, kết quả chắc chắn sẽ xuất sắc. Nhưng cũng chính vì vậy, chúng tôi hiểu cậu sẽ gánh vác quá nhiều, sẽ kiệt sức, nên không thể giao cho cậu những vai trò nặng nề hơn người thường.’ Đó không chỉ là lời của bạn học, mà còn là đánh giá từ chính các giáo sư. Và Suhan không thể nào xóa bỏ cảm giác bất công đè nặng trong lòng.
Hầu hết sinh viên anh gặp trong thời gian du học đều xuất thân từ gia đình khá giả. Sau khi tốt nghiệp, họ sẽ mở nhà hàng, được quảng bá rầm rộ trên các phương tiện truyền thông – một tương lai đã được gia đình sắp đặt từ thế hệ trước. Dù cũng có vài người trong khóa học đầu bếp phải vừa học vừa làm phụ bếp vất vả, nhưng trong mắt Suhan, họ vẫn sung túc hơn anh rất nhiều. Chi phí du học thường vượt xa số tiền một sinh viên có thể kiếm được từ công việc làm thêm. Vậy khoản tiền dư ấy từ đâu mà có? Họ trả tiền thuê nhà gấp ba lần lương của anh, và khi túng thiếu, chỉ cần một cuộc gọi về nhà là có thêm hỗ trợ. Suhan ghen tị đến tận xương tủy với sự đủ đầy ấy.
Anh từng muốn thốt lên: ‘Tôi chỉ là kẻ sống sót trong một môi trường buộc phải nỗ lực không ngừng mà thôi.’ nhưng những lời ấy chưa bao giờ thoát ra khỏi miệng anh.
Chỉ đến khi những vệt máu trên tay khô lại, chuyển thành màu nâu sẫm, nhịp tim điên cuồng của anh mới dần ổn định. Suhan khởi động xe, lái đến một nhà vệ sinh công cộng gần đó, lặng lẽ rửa sạch máu trên tay, rồi cẩn thận lau kỹ vô lăng và ghế lái.
Khi đổ cồn sát trùng lên bàn tay rớm máu vì siết chặt mảnh sứ vỡ, cơn đau nhói buốt lan tỏa theo từng vết rách. Anh không rõ mình đã lang thang bao lâu, chỉ biết trời đã chuyển sang rạng sáng. Gần lúc hửng đông, cơn mưa cuối cùng cũng ngừng rơi. Trong sự tĩnh lặng sau mưa, Suhan mới chợp mắt được một chút.
Vài giờ sau, tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, Suhan nuốt vội một nắm thuốc ức chế và thuốc giảm nhạy cảm với pheromone, rồi lái xe trở về biệt thự. Căn nhà không có gì bất thường. Anh vội vàng mở cửa phòng khách – nơi mọi chuyện đã xảy ra – nhưng căn phòng giờ đây gọn gàng, sạch sẽ như chưa từng có biến cố nào. Chiếc đèn bàn vỡ tan đã biến mất, dấu vết của bình hoa bị đập nát cũng không còn.
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng anh. Lẽ nào có ai đó vẫn đang âm thầm theo dõi anh? Hay tất cả chỉ là ảo giác do tác dụng phụ của thuốc? Anh đã tưởng tượng ra điều mình sợ hãi nhất? Anh muốn tin rằng đó là sự thật, nhưng vết thương còn rành rành trên lòng bàn tay đã kéo anh trở về hiện thực.
“A…”
Ngay lúc cúi đầu mệt mỏi, Suhan thoáng thấy một tia sáng lóe lên từ khe hở dưới tủ quần áo. Có lẽ trong cơn hoảng loạn, anh đã vô tình làm rơi một mảnh vỡ vào đó. Hắn ta hẳn không thể dọn sạch đến tận chỗ ấy vì tủ đã được gắn cố định vào tường, hoặc cũng có thể hắn chẳng buồn để ý xem còn sót lại gì. Trên mảnh sứ trắng vẫn còn rõ dấu máu khô đỏ sẫm, lặng lẽ kể lại sự thật của đêm qua. Không phải mơ, không phải ảo giác…
Khi Suhan đang ngồi thẫn thờ giữa căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, điện thoại đột nhiên reo lên, là bố mẹ của Yeonseo. Anh nghiến chặt răng khi nghe giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia.
[Ờ, Suhan à. Làm sao bây giờ? Nghe nói cuối tuần này có bão lớn đổ bộ, chuyến bay của Yeonseo có thể bị hủy. May mà hôm nay còn ghế trống, nên thằng bé quyết định bay luôn trong ngày. Tiếc thật, không gặp nhau lần cuối được rồi. Để lần sau chúng ta sắp xếp lại nhé.]
Cuộc đời quả thật nhẹ nhàng một cách phi lý. Một cuộc sống nơi người ta có thể đẩy hết mọi hậu quả tội lỗi – những thứ mà người bình thường phải chịu trách nhiệm trước pháp luật – cho cha mẹ mình gánh vác.
[Yeonseo thực sự nhớ cháu nhiều lắm đấy…]
Đúng lúc ấy, những giọt nước mắt mà Suhan cố kìm nén bằng cách siết chặt tay đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt cuối cùng cũng tuôn rơi.
“…Vâng, cháu hiểu rồi ạ. Cháu cũng rất tiếc vì không thể gặp mọi người lần cuối.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, toàn thân Suhan như rã rời, không còn chút sức lực nào. Từ đó cho đến ngày xuất cảnh, anh không rời khỏi khách sạn dù chỉ một bước. Bởi mỗi khi nghĩ đến việc ra ngoài, anh lại cảm thấy những ánh mắt của người qua đường như đang xoáy vào mình – như nhìn một kẻ tội phạm, một kẻ có thể giết người bất cứ lúc nào, một kẻ chẳng khác gì cha mình. Dù biết đó chỉ là ảo tưởng, nhưng để sống sót, anh buộc phải trốn tránh.
Suhan rời Hàn Quốc đến Paris mà không báo trước với hai bác, như thể đang chạy trốn và suốt thời gian cho đến khi tốt nghiệp, anh chưa từng quay lại quê nhà. Kể từ ngày đó, anh phải uống thuốc giảm phản ứng với pheromone mỗi ngày để có thể chịu đựng nổi.
Anh luôn muốn chứng minh bằng số liệu rằng thể chất mình không bị ai ảnh hưởng, cũng chẳng tác động đến ai. Dù không thể kiểm chứng hoàn toàn hiệu quả của thuốc, nhưng để giữ vững tinh thần, đó đã trở thành thói quen không thể bỏ. Mỗi sáng trước khi đi làm, Suhan xịt khắp người loại thuốc xóa dấu pheromone, rồi uống thêm thuốc ngăn phản ứng với pheromone của người khác – đến mức không ai xung quanh nhận ra anh mang đặc điểm thể chất đặc biệt ấy.
Thời gian trôi qua, như kế hoạch đã định, sau khi tốt nghiệp, Suhan gia nhập tập đoàn Seosang và từng bước khẳng định vị trí của mình như một nhân tài được kỳ vọng sẽ dẫn dắt trụ sở chính.
“Chúng ta… đã từng gặp ở đâu đó rồi, phải không?”
Đó là câu nói đầu tiên từ người cấp trên mới – một họ hàng của Yeonseo – khi gặp Suhan. Nghe như một lời bâng quơ ngớ ngẩn, anh thầm khinh bỉ trong lòng, như thể đang nhìn một kẻ chẳng ra gì:
“Tôi không nghĩ vậy. Hình như đây là lần đầu tôi gặp anh.”
Trước thái độ lạnh lùng của Suhan, người đàn ông ấy chỉ mỉm cười nhẹ, mang vẻ thỏa mãn như vừa trút được gánh nặng.
***
Mình đã ngủ bao lâu vậy…
Khi Suhan chậm rãi mở mắt tỉnh dậy, phòng khách chìm trong bóng tối – không một ngọn đèn nào sáng lên. Có điều gì đó khiến anh cảm thấy cơ thể nặng nề, uể oải hơn trước khi chìm vào giấc ngủ. Nhìn xuống, anh nhận ra mình đang được đắp một chiếc chăn ấm, người vẫn tựa trên ghế sofa – chính Yeonseo đã đắp chăn cho anh. Anh quay sang, thấy Yeonseo đang dựa vào bên cạnh, hơi thở đều đặn trong giấc ngủ. Khóe miệng anh vô thức cong lên thành một nụ cười.
“Thật là vô tư quá…”
Nhưng ngẫm lại, người ngủ gục đầu tiên trên sofa lại chính là anh, vậy nên dù có trăm lời biện minh cũng chẳng thể thay đổi sự thật. Suhan khẽ đưa ngón tay chạm vào má Yeonseo – giờ đang ấm nóng vì nhiệt độ cơ thể. Anh cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ hỗn loạn, rối rắm, nhưng khi cố nhớ lại, chỉ còn vài hình ảnh mơ hồ hiện lên trong tâm trí.
Đó là cơn ác mộng trùng khớp với lần trước tại biệt thự, là hình ảnh bản thân trong những ngày du học ở Paris, và cả một cảnh tượng như mẹ chồng dắt một Suhan bé nhỏ đi ăn ở quán thịt – những mảnh ghép lộn xộn từ quá khứ.
Dù thoáng thấy vài dấu vết về những gì mình từng trải qua, ký ức vẫn chưa hoàn toàn trở lại, khiến Suhan càng thêm hoang mang. Anh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế để Yeonseo tựa vào vai mình thoải mái hơn, rồi bắt đầu sắp xếp lại những manh mối anh đã nghĩ đến liên quan đến sự kiện ấy từ trước đến nay.
_____
Đọc thấy thương Suhan thực sự luôn ấy T_T