Đối với Suhan lúc này, địa điểm tổ chức buổi gặp mặt gia đình lần thứ hai là nhà lớn. Tuy được gọi là ‘nhà lớn’, thực tế mọi sự kiện và dịp quan trọng của gia đình đều diễn ra tại nhà Yeonseo, nên chính xác hơn, nó chỉ là ‘nhà của gia đình bác cả’.
Lý do họ mời Suhan và Yeonseo đến thật sự rất khéo léo: họ giải thích rằng lần trước, dù đã lâu mới gặp, nhưng vì lịch trình bất ngờ nên phải rời sớm, cảm thấy áy náy và muốn mời cả hai về nhà để bù đắp.
Dù buổi gặp không khiến Suhan háo hức, anh vẫn không thể từ chối bởi sự hiện diện của bố mẹ Yeonseo. Anh nghĩ rằng nếu có sự cố xảy ra, chủ nhà sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên nhưng liệu họ có tự gây rối trong chính ngôi nhà của mình? Suhan không tin họ sẽ đi đến mức cực đoan như vậy, song anh vẫn chưa dám chắc họ hoàn toàn vô can trong vụ tai nạn của mình, nên không để bản thân mất cảnh giác. Vì không lường trước được họ có thể làm gì, anh tự nhủ cẩn thận vẫn hơn.
Cuối cùng, ngày hẹn cũng đến. Suhan và Yeonseo bước vào căn biệt thự sang trọng – nơi mà theo anh, được dựng nên nhờ sự bòn rút từ thành công của gia đình nhỏ. Anh đưa mắt nhìn từ khu vườn đến lối vào với vẻ không mấy thân thiện, trước khi đặt chân vào trong.
Người mở cửa chào đón họ là bác gái, trông bà gọn gàng hơn nhiều so với tưởng tượng của Suhan. Không giống típ nhân vật phản diện trên phim, kiểu người không che giấu được sự thô lỗ và phô trương vẻ giàu sang mới nổi, bà lại toát lên nét mộc mạc, giản dị, hoàn toàn đối lập với vẻ xa hoa của căn biệt thự. Sự tiếp đón ấm áp bất ngờ khiến Suhan hơi ngỡ ngàng, rồi anh theo Yeonseo vào phòng khách.
Bác trai đang đợi ở phòng khách cũng chẳng khác là bao. Thoạt nhìn, cặp vợ chồng này không giống loại người hành xử thiếu suy nghĩ.
Nhưng ấn tượng ấy nhanh chóng tan biến. Trong lúc chờ những người khác đến, một cuộc cãi vã vọng ra từ hành lang. Dù giọng không lớn, cấu trúc ngôi nhà khiến âm thanh vang rõ, như thể phát ra ngay bên cạnh. Có lẽ người giúp việc đã làm sai điều gì? Tuy vậy, lời lẽ quá khắc nghiệt khiến Suhan cảm thấy khó chịu. Lắng nghe kỹ, anh nhận ra lỗi không thuộc về người bị mắng.
Hóa ra nguyên liệu cho bữa trưa chưa kịp rã đông. Chính bác gái đã ra chỉ dẫn sai, vậy mà giờ bà lại trút giận, thật bất công.
Trái ngược với sự tử tế dành cho Suhan và Yeonseo, những lời trách mắng đó khiến anh, một người ngoài, cũng phải ngượng thay. Bà từng phàn nàn tiền điện tăng, dặn không mở tủ lạnh nhiều, giờ lại quên béng lời mình nói. ‘Tôi bảo bỏ thói đổ lỗi đi. Sao vô ý thế hả?’ – người mắc vấn đề trí nhớ rõ ràng là bà ta, tự nói rồi tự chối, như thể chưa từng lên tiếng.
Sau trận quát tháo, bà trở lại với vẻ thanh lịch như chưa hề có chuyện gì, khiến Suhan lạnh sống lưng chỉ từ giọng nói.
“Nghe nói họ sắp đến rồi, bảo bếp chuẩn bị đi. À, nghe bảo tai nạn nặng lắm, sao trông mặt mày lại thoải mái hơn trước nhỉ?”
Lời hỏi thăm ấy thoáng như quan tâm, nhưng ẩn chứa ý dò xét, khiến Suhan băn khoăn về ý định thật sự. Vẻ hiền lành của bà chỉ làm anh thêm bất an. Song, vốn giỏi che đậy cảm xúc, anh đáp lại trơn tru.
“Vâng… nhờ Yeonseo chăm sóc tôi chu đáo. Đúng là lúc khó khăn, gia đình là chỗ dựa vững chắc.”
Suhan cố ý đặt tay lên mu bàn tay Yeonseo để mọi người thấy, rồi đan chặt ngón tay mình vào những đốt tay rắn chắc của cậu.
Bác gái thoáng ngạc nhiên trước nụ cười dịu dàng của anh, nhưng rồi nhanh chóng cười xòa.
“Ôi, xem ra hai đứa gắn bó hơn nhiều. Trước kia cứ thấy lúng túng, gượng gạo với nhau.”
“Dạ, tụi cháu cưới nhau được một năm rồi, cũng đến lúc thân thiết hơn.” Suhan đáp, tay ôm lấy eo Yeonseo, kéo cậu sát vào mình.
Dù sao, Junoh hẳn đã kể về sự thay đổi trong mối quan hệ của họ từ lâu. Suhan giữ nụ cười vừa đủ và ánh mắt đề phòng, nhìn thẳng vào bác gái mà không né tránh.
“Nhiều cặp cưới nhau rồi còn xa cách hơn người dưng. Dù sao cũng tốt. Từ ngày cưới, bác đã thấy hai đứa hợp nhau.” Bà nói.
Dù vẻ ngoài hiền hậu, những ý nghĩ xấu xa ẩn sau đó không thể che giấu hoàn toàn, khiến Suhan đột nhiên buồn nôn. Có lẽ do ngồi xe hơn nửa tiếng với bụng rỗng và từ sáng anh chưa ăn gì trước khi rời nhà, nên giờ dạ dày quặn lên. Cảm giác này khác với đau do axit dạ dày. Dù cố mím môi kìm nén, sự khó chịu vẫn dai dẳng, buộc anh đứng dậy.
“Cháu xin phép dùng nhà vệ sinh một lát được không ạ?”
“Ồ, được chứ. Cuối hành lang kia, qua bếp, ngay trước phòng khách đấy.” Bác gái chỉ tay.
Suhan bước theo hướng đó, ngắm nhìn nội thất màu be đậm mang dấu ấn rõ rệt của bà, cảm giác nghẹt thở ập đến. Từng món đồ đều cao cấp, đắt tiền, nhưng tổng thể lại rối mắt, thiếu hài hòa, như một gu thẩm mỹ méo mó, phô trương.
Dù sao anh cũng chẳng sống mãi ở đây, nhà họ u ám hay không chẳng liên quan. Suhan đang gạt bỏ những ý nghĩ lan man thì khi đi ngang bếp, tiếng nức nở kìm nén vang lên từ sau cánh cửa trượt ngăn bếp và hành lang.
Âm thanh ấy gợi nhớ những ngày anh nằm viện – dù ở phòng đơn, anh vẫn nghe tiếng khóc từ hành lang. Một bệnh nhân ở cuối dãy thường khóc khi vắng y tá, từ đáng sợ dần thành đáng thương. Làm việc ở nơi thế này, thà tìm chỗ khác còn hơn.
Bất giác, ánh mắt anh xuyên qua khe gỗ, chạm phải một phụ nữ lớn tuổi, tầm tuổi mẹ anh. Anh không định rình xem, nhưng tình huống khiến anh như kẻ lén lút, làm anh sững sờ bối rối.
“À thì…”
Người phụ nữ ngồi chồm hổm trước bồn rửa, cố điều hòa nhịp thở. Trên đầu bà, nguyên liệu nấu ăn vẫn đông cứng. Với kích thước ấy, hấp nguyên con cũng chẳng chín tới trong. Nếu vậy, dù mất chút hương vị, nên dùng nước hơi ấm để rã đông, tách vỏ và thịt, rồi hấp ngay để giữ độ ẩm.
Các công thức Suhan thuộc lòng thoáng hiện trong đầu. Dù sao chỉ cần món ăn ngon và lên bàn. Nếu ai thắc mắc sao không theo chỉ dẫn, cứ bảo lúc đi qua anh thấy cách này tốt hơn nên góp ý. Anh khẽ gõ lên kính cửa, nói.
“Xin lỗi… tôi có thể đề xuất một chút không ạ?”
Ánh mắt căng thẳng của người phụ nữ khẽ dao động.