Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 110

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 110

Trong vòng tay anh và chìm đắm trong pheromone của anh, Si Yoon khóc nức nở không ngừng. Khi định thần lại, cậu đã thấy mình ngồi trong một chiếc xe đang lướt đi nhanh chóng. Bên cạnh là mẹ. Bà ta đang nắm chặt tay cậu. Phía trước là tài xế và thư ký.

“Giờ sắp về nhà rồi, con cảm thấy thế nào?”

Mẹ luôn nắm tay cậu và vuốt tóc cậu mỗi khi ở bên. Si Yoon nhìn mẹ rồi nở một nụ cười nhẹ. Trước khi rời bệnh viện, cậu đã khóc đến mức không thể ngừng, mũi vẫn còn sụt sịt. Nhưng khi những cảm xúc hỗn loạn dần lắng xuống, thứ trỗi dậy trong lòng là sự hối tiếc.

“Giờ con thấy dễ chịu hơn rồi ạ. Ở bệnh viện ngột ngạt lắm.”

Những lời không thật lòng giờ đây tuôn ra dễ dàng hơn cậu tưởng.

“Nhìn này. Con chó đen này là Bami, giống Jindo đen. Con trắng là Hayangi, giống Poodle chuẩn. Bami hơi cảnh giác với người lạ, nhưng mẹ đã mang quần áo của con đến trước và huấn luyện nó nên chắc không quá dữ đâu. Hayangi thì ơi, nó chỉ hồn nhiên thôi nên sẽ ổn. Còn đây là Luna, mèo Bengal. Luna khá tùy hứng nên không cần để tâm lắm đâu.”

Mẹ chỉ vào màn hình điện thoại và giới thiệu về những chú chó mèo, giải thích cặn kẽ. Si Yoon cố ý kéo khóe miệng cao hơn, nở nụ cười tươi tắn. Nhưng trong đầu cậu lúc này lại hiện lên hình ảnh của Gwiri – chú chó mê bãi cát, thích nghịch nước và bơi lội, luôn rên rỉ đòi ra biển dù trời có lạnh đến đâu. Kế đó là đôi mắt đen láy, to tròn của Kkami. Nó chỉ thân thiết với riêng cậu, lúc nào cũng nép vào lòng cậu mà chẳng chịu rời xa.

Những chú thú này và Gwiri chắc đang hạnh phúc. Nhưng Kkami… Kkami thì…

Anh từng kể về Kkami khi cậu còn chìm trong giấc ngủ sâu. Nhưng từ khi cậu nói rằng mình không nhớ gì, anh không còn chủ động nhắc đến bất cứ điều gì nữa. Không nói về đứa trẻ, về Kkami, về ngôi nhà, về dì. Không nhắc gì đến những thứ có thể khơi gợi ký ức của cậu.

Giá như anh nói dù chỉ thoáng qua…

Mẹ vẫn tiếp tục kể về ngôi nhà và lũ chó mèo, nhưng chẳng lời nào lọt vào tai Si Yoon. Thời gian trôi qua, chiếc xe rẽ vào một con đường vắng vẻ rồi dừng trước một cánh cổng đồ sộ và uy nghi.

Cổng sắt mở ra, xe chạy thêm một đoạn dài mới đến được ngôi nhà. Si Yoon mím chặt môi khi nhìn thấy nó. Nhà anh cũng đẹp. Đó là ngôi nhà hai tầng, căn penthouse đầy ắp kỷ niệm và những ký ức ngọt ngào. Nhưng chúng trở nên bình thường so với nơi này.

Chỉ vài tháng trước, cậu còn sống trong một căn phòng trọ tồi tàn ở khu ổ chuột, vài chục nghìn won là toàn bộ tài sản của cậu. Vậy mà lúc này cậu đang đứng trước một dinh thự có vườn riêng và cả đài phun nước. Xe dừng trước cánh cửa lớn, một người từ bên ngoài mở cửa xe.

Si Yoon bước xuống, tay nắm chặt khi thấy những người đứng chờ trước hiên. Hàng chục người giúp việc mặc đồng phục chỉnh tề cúi chào mẹ cậu. Cậu nuốt khan, cảm giác khô đắng trong miệng.

“Đi nào. Mẹ sẽ dẫn con đi xem nhà.”

Mẹ nắm tay cậu và hào hứng kéo cậu đi, tay đung đưa. Phòng khách, phòng sinh hoạt, phòng ăn, nhà bếp, phòng chiếu phim, phòng nhạc, vườn trong nhà, phòng ngủ chính của bố mẹ, thư viện, phòng nghỉ, phòng sauna, bể bơi… Từ tầng hầm đến tầng hai, mỗi căn phòng đều có công năng riêng.

“Đây là phòng của Ji Ho. Con vào trước đi.”

Đứng trước cánh cửa đôi ở cuối tầng hai, Si Yoon nghe lời mẹ, dùng cả hai tay mở toang cửa. Cậu nghiến chặt răng khi vừa bước vào. Si Yoon không hề nhận ra trong lúc chọn nội thất, chỉ đơn giản chọn những thứ mình thích lúc ấy.

Nhưng…

Nhưng căn phòng này…

“Con thấy nội thất có đúng ý mình không?”

Si Yoon chậm rãi nhìn quanh, không thể trả lời ngay. Sàn nhà, giấy dán tường, bức tường ngăn, hướng đầu giường, đèn trên bàn cạnh giường… Không có gì khác biệt. Căn phòng giống hệt phòng ngủ chính trong ngôi nhà cậu từng sống với anh. Vị trí chi tiết có thể hơi khác, nhưng từ cửa ra ban công đến mọi thứ đều tương tự.

“Nếu sống ở đây mà thấy bất tiện thì cứ nói với mẹ nhé.”

“Dạ, mẹ.”

“Chắc con mệt rồi. Nghỉ ngơi đến giờ ăn tối nhé. Hôm nay bố và các anh cũng về nên có thể ăn muộn hơn bình thường. Nếu đói trước đó, con cứ nói nhé. Và một lần nữa, chào mừng con về nhà, con trai.”

Si Yoon đứng lặng giữa phòng, mỉm cười khi mẹ vỗ nhẹ lưng cậu rồi ôm mẹ một cái. Mẹ ôm lại cậu rồi rời đi. Chỉ còn lại một mình, Si Yoon ngồi sụp xuống sàn, hai tay ôm mặt.

Đây là nơi cậu sẽ sống. Nơi vốn thuộc về cậu, là cuộc đời của cậu, có mọi thứ cậu đáng được hưởng. Một chốn an toàn, thoải mái và tràn ngập yêu thương hơn bất cứ nơi nào khác. Giờ cậu thực sự ở đây rồi.

Những điều cậu từng chỉ dám mơ. Không thiếu thốn vật chất, có gia đình yêu thương, có người chăm sóc và che chở.

Bami sủa lên khi thấy cậu, còn Hayangi thì rón rén tiến lại gần, ngửi ngửi mùi quen thuộc rồi ngoan ngoãn để cậu vuốt ve. Còn con mèo tùy hứng Luna thì cậu chưa gặp, nhưng rồi sẽ gặp thôi.

Si Yoon cuộn tròn người, thở ra một hơi run rẩy.

‘Sao lại khóc nhiều thế? Khóc nhiều sẽ đau đầu, mệt lắm.’

Lời anh nói trong phòng bệnh vang lên trong tâm trí cậu. Nước mắt cậu một khi đã trào ra thì sẽ không dễ dừng lại. Phải ngừng khóc. Phải ngừng lại. Nhưng nước mắt cậu vẫn rơi, và anh đã lau chúng đi.

Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh ôm lấy má cậu, ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt và ánh mắt anh nhìn cậu – tất cả đều làm cậu rung động.

‘Đi với tôi nhé?’

Giá như anh nói đi, rằng cậu phải đi cùng anh.

Nụ cười vẫn dịu dàng, giọng nói vẫn ấm áp, nhưng ánh mắt anh lại thoáng một nỗi buồn. Dù không đẫm nước, cậu vẫn cảm nhận được nỗi đau nơi anh. Anh đang khó khăn như chính cậu.

“Em có bố mẹ rồi.”

Cậu cố nói, nhưng giọng vẫn nghẹn ngào vì chưa dứt khóc.

“Tôi biết. Họ sẽ là những người yêu thương và trân trọng em nhất trên đời.”

Cậu mím chặt môi, cố ngăn đôi môi run rẩy.

“…Còn anh Do Yoon thì sao?”

“Tôi ổn mà.”

Đó không phải câu cậu muốn nghe. Si Yoon khẽ lắc đầu trong tay anh. ‘‘Xin lỗi, xin lỗi’, anh không ổn nhưng vẫn nói ổn. Chúng ta đã hứa không nói những lời như thế mà.’

Tôi yêu em.

Không phải âm thanh cậu nghe được. Chỉ là môi anh khẽ động, thầm thì câu ấy.

“Không có em, anh vẫn sẽ ổn chứ?”

Lòng cậu yếu đuối, bật ra câu hỏi. ‘Em có thể sống mà không có anh, nhưng anh từng nói không thể thiếu em. Em nhớ rõ mà.’

Nhưng anh không trả lời. Nụ cười anh đậm hơn, và tất cả chỉ là một nụ hôn nhẹ trên trán cậu.

“Si Yoon của tôi sẽ được yêu thương, sẽ làm tốt ở bất cứ đâu. Tôi sẽ đến thăm em mỗi ngày.”

Nghĩ lại khoảnh khắc ấy, Si Yoon co người ôm lấy chính mình. Anh nói sẽ liên lạc mỗi ngày và đến thăm mỗi ngày. Anh bảo cậu hãy đón nhận tình yêu của bố mẹ, làm những gì cậu từng muốn cùng họ, tận hưởng những điều cậu đã bỏ lỡ. Cậu chỉ biết gật đầu.

“Meo.”

Một âm thanh nhỏ làm Si Yoon ngẩng lên. Một chú mèo lớn hơn cậu tưởng đang ở gần. Luna? Nó xuất hiện từ đâu? Cậu nhìn quanh thì thấy mọi cánh cửa đều đóng, chớp mắt ngạc nhiên. Nó ở đây từ bao giờ?

Giống như Hayangi, Luna thận trọng đến gần, ngửi mùi cậu rồi đặt chân trước lên đầu gối và áp mặt nó vào mặt cậu. Si Yoon nín thở.

Chiếc lưỡi ẩm ướt, hơi ráp của Luna chạm vào má cậu. Nó liếm vài cái rồi quay ngoắt như chưa từng xảy ra, chạy đến trước cửa ban công và kêu “meo” lần nữa. Một chân trước gõ nhẹ vào cửa, nó nhìn cậu rồi kêu khẽ.

“Muốn ra ngoài hả?”

Không còn thời gian để chìm trong u sầu hay cảm xúc ngột ngạt, Si Yoon đứng dậy mở cửa ban công. Luna lập tức chạy ra, và cậu theo sau.

Gió thổi qua làm tóc cậu bay. Một mùi hương quen thuộc đầy hoài niệm ùa vào lòng cậu. Hương của khu rừng bao quanh dinh thự, của cỏ trong vườn rộng lớn, của dòng sông xanh nhìn từ ban công – tất cả hòa quyện, giống hệt pheromone của anh.

“Có lẽ… mình sẽ ổn thôi.”

Không ấm áp nồng đậm như vòng tay anh, nhưng nếu ngọn gió này luôn bên cậu, có lẽ cậu sẽ vượt qua được. Sự căng thẳng và sợ hãi vốn bao trùm cậu từ khi mẹ rời đi dần tan biến.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo