Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 109

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 109

***

Tất cả các buổi kiểm tra và kiểm tra tổng quát đều đã được thực hiện từ trước. MRI, CT, những thứ đó cũng vậy. Kết quả thì sao? Cậu đã nghe quá quen tai rồi. Không có vấn đề gì. Không có bất thường. Hóa ra ký ức là một thứ thật kỳ diệu.

“Không biết.” 

“Không nhớ.”

Chỉ cần ngây ngô mở to mắt, lắc đầu và nhún vai, thế là sắc mặt của cha mẹ và bác sĩ thay đổi từng giây. Ngoài những chuyện liên quan đến anh, cậu thực sự chẳng biết gì. Một đứa trẻ bị bắt cóc khi chưa đầy một tuổi thì biết được gì, nhớ được gì cơ chứ?

Giá như anh đã đặt câu hỏi với cậu.

Những câu hỏi nhỏ nhặt chỉ hai người biết có lẽ đã đủ làm trái tim cậu dao động. Nhưng anh chỉ hỏi những câu chung chung và mơ hồ nên việc đánh lừa mọi người trở nên quá dễ dàng.

Họ không hề nhắc gì đến đứa trẻ. Dường như đó là một điều cấm kỵ, một chủ đề không được phép động đến. Họ muốn chôn vùi nó như thể nó chưa từng tồn tại. Có phải họ nghĩ rằng nói với một người mất trí nhớ rằng “con từng mang thai, nhưng đã mất đứa bé vì tai nạn” là điều không nên không?

Ngược lại, cậu nhớ đến anh, nhớ đến việc anh từng thận trọng và khó khăn đến mức nào khi nhắc đến đứa trẻ. Anh nói rằng họ là người yêu, là bạn đời đã đánh dấu và từng có một đứa con. Bàn tay anh run rẩy khi nói những lời đó. Anh đã khó khăn đến nhường nào? Đã nặng nề ra sao? Cậu không thể nào thấu hiểu cảm xúc của anh khi ấy.

Như lời giám đốc Choi Ji Won, chẳng phải cậu đã đột nhiên biến mất sao? Không một lời từ biệt. Chỉ vì một câu thì thầm như gió thoảng của anh – “Đi đi.” Cậu nghĩ anh chán ghét và muốn cậu rời xa anh. Khi ấy, trái tim cậu đau đớn đến mức không thể suy nghĩ đúng đắn. Nếu cậu không tự mình phán đoán, tự mình quyết định mà hỏi lại anh thì liệu mọi chuyện có khác đi không?

Nếu cậu hỏi lại, nếu cậu dám đối diện và hỏi thẳng rằng anh có thật sự muốn cậu ra đi hay không thì có lẽ mọi chuyện đã chẳng rối rắm đến thế.

Cậu có thể nghĩ được như vậy cũng là nhờ anh. Nếu không gặp thầy Min-woo để trị liệu tâm lý, nếu không có anh – người luôn ôm lấy cậu và yêu thương cậu bằng sự kiên định chẳng đổi thay – có lẽ cậu vẫn bị giam cầm trong những cảm xúc ngột ngạt bức bối ấy.

Hơn nữa, anh từng kể về những gì xảy ra trước khi cậu rời khỏi nhà, dù chỉ là mơ hồ.

Anh nói rằng anh muốn cùng cậu rời đi. Anh cảm thấy có lỗi khi để cậu một mình trong căn nhà ấy. Mọi thứ bắt đầu sai lệch, anh đã hiểu lầm và làm tổn thương cậu quá nhiều.

Không phải thế… Nhưng khi ấy, cậu thực sự không nhớ gì nên không thể nói với anh rằng anh đã lầm. Dù sao đi nữa, vì không hiểu được lòng anh, nửa tự nguyện, nửa bị cuốn theo sự xuất hiện của người chú lớn, cậu đã rời xa anh. Rồi cậu trở lại trước mặt anh, mất trí nhớ và mang còn trong mình một đứa trẻ…

Anh đã cảm thấy thế nào?

Anh đến bệnh viện mỗi buổi sáng và rời đi mỗi buổi tối. Nhưng anh không bao giờ bước lên phía trước. Anh theo cậu đi kiểm tra và nghe kết quả nhưng không hé môi nửa lời. Ngay cả khi thực đơn của cậu chuyển từ những món tráng miệng cậu thích sang những món ăn lành mạnh đến mức quá đáng, anh cũng không can thiệp.

Nếu không có cha mẹ ở đây, liệu anh có nói thật về đứa trẻ không? Si Yoon nhìn anh. Do Yoon vẫn đứng lùi lại một bước phía sau.

“Anh Kim Do Yoon, anh có biết sự kiện hay vật dụng nào đặc biệt mà Ji Ho có thể nhớ không?”

“…Chậm rãi thôi. Giờ em ấy cần nghỉ ngơi và làm quen với hoàn cảnh mới đã, đúng không?”

“Đúng vậy. Ji Ho của chúng ta đã khỏe mạnh trở về bên mẹ, chỉ thế thôi đã là điều tuyệt vời rồi. Ji Ho, đừng áp lực con nhé. Không sao đâu.”

Si Yoon nhìn người mẹ đang nắm chặt tay cậu, vỗ về rằng mọi thứ đều ổn. Không phải người từng mắng mỏ, xem thường và làm tổn thương cậu. Người này chính là mẹ thật sự của cậu.

“Mẹ, vậy giờ con được xuất viện rồi ạ?”

Khi các nhân viên y tế rời đi và chỉ còn lại anh và mẹ, Si Yoon lên tiếng.

Dù người phụ nữ này chưa thực sự giống “mẹ” trong lòng cậu, có lẽ vì người cậu từng gọi là mẹ hóa ra lại là chú nhỏ. Nhưng gọi người phụ nữ này là “mẹ” lại chẳng khó khăn chút nào. Một người phụ nữ thanh lịch, quý phái là mẹ. Một người đàn ông điềm tĩnh, uy nghiêm là bố. Và hai người đàn ông xa lạ mà cậu lần đầu gặp là anh trai.

Nhưng người cậu từng gọi là “anh trai” giờ lại bị cậu gọi một cách cứng nhắc là “anh Do Yoon”. Và cái tên Si Yoon hay Yoonie mà cậu quen thuộc giờ được mọi người thay bằng “Ji Ho”.

Chỉ duy nhất một người vẫn gọi cậu như cũ, khi chỉ có hai người.

Cậu vẫn chưa quen với cái tên Ji Ho nên thường bỏ lỡ khi được gọi. Nhưng mỗi lần giọng nói trầm thấp và quen thuộc ấy vang lên, chậm rãi gọi “Si Yoon” hoặc “Yoonie”, trái tim cậu luôn phản ứng trước cả lý trí.

“Con vẫn cần kiểm tra định kỳ, nhưng không cần ở lại bệnh viện nữa. Ji Ho, con muốn về nhà sớm đúng không? Về nhà sẽ tuyệt lắm. Phòng con đã được chuẩn bị theo ý con, còn có hai chú chó và một chú mèo nữa.”

“Vậy… còn anh Do Yoon thì…”

Si Yoon lại nhìn anh vẫn đứng cách đó không xa.

“Con có thể gặp anh ấy bất cứ lúc nào. Sống cùng nhau trước hôn lễ không phải điều hay ho. Trước đây có thể không biết, nhưng giờ đã có gia đình, đâu cần phải thế nữa? Mẹ đã nói chuyện với anh Do Yoon, và cả hai đồng ý không vội vàng kết hôn. Với một người không nhớ gì, đột nhiên kết hôn, con sẽ hoang mang lắm, đúng không?”

Khi nghe lời nói nhẹ nhàng của mẹ, Si Yoon vội cúi đầu. Một cảm giác nặng nề, vừa quen vừa lạ chợt ập đến. Dường như trái tim bên ngực trái bị ai đó bóp chặt. Cơn đau nhói lan xuống tận bụng rồi đến đầu ngón tay. Cậu nhắm chặt mắt.

Dù em không nhớ, anh vẫn nhớ mà.

Đó là ký ức chỉ thuộc về hai chúng ta, những kỷ niệm chỉ chúng ta có. Mọi người chẳng biết gì cả.

Anh đã nhìn cậu thế nào, nói chuyện với cậu ra sao, yêu thương và trân trọng em đến mức nào. Chỉ một câu “tôi không nhớ” của cậu, sao có thể xóa sạch mọi thứ như thể chưa từng tồn tại?

Cậu không muốn làm tổn thương anh. Không muốn thấy anh đau.

Cậu chỉ mong anh luôn hạnh phúc và bình yên. Dẫu lúc này anh có thể đang tổn thương hay chật vật, cậu tin rằng thời gian rồi sẽ xoa dịu tất cả, sẽ giúp mọi thứ dần trở nên nhẹ nhõm hơn.

Nhưng chỉ một câu nói ấy đã khiến trái tim cậu đau đến thế này, vậy còn anh? Anh thì sao?

“Con không nhớ, nhưng anh Do Yoon vẫn nhớ mà.”

Lời thật lòng bật ra khỏi môi Si Yoon dù cậu đã cố kìm nén.

“À… ừm. Ý mẹ là… Anh Do Yoon nói không sao. Ji Ho, không phải chia tay đâu. Muốn gặp thì bất cứ lúc nào cũng được mà.”

Lời nói đó là từ mẹ chứ không phải từ anh. Môi Si Yoon run lên.

“Yoonie.”

Si Yoon nãy giờ cúi đầu tránh ánh mắt anh, chợt lập tức ngẩng lên. Đôi mắt cậu dễ dàng tìm thấy ánh mắt anh, và họ nhìn nhau.

“Em ôm tôi một chút được không?”

Người chưa từng gọi cậu là “Yoonie” trước mặt người khác, chưa từng chủ động tiến đến hay chìa tay, giờ đây nói ra câu ấy sau bao ngày. Si Yoon không kịp nghĩ ngợi, đã đứng dậy và bước về phía anh.

Đôi tay anh dang rộng, Si Yoon bước tới, chân cậu xen vào giữa chân anh. Hương thơm dịu nhẹ của anh cùng chút pheromone thoảng qua chạm vào mũi cậu. Và rồi, cậu ôm chặt lấy cơ thể ấm áp và thân thuộc mà cậu đã nhớ nhung biết bao.

Nhịp tim anh đập thình thịch như rung chuyển cả cơ thể cậu. Cơ thể lớn lao ấy bao bọc lấy cậu, anh vùi mặt vào hõm cổ cậu như mọi lần. Si Yoon nhắm chặt mắt, cảm nhận pheromone của anh chậm rãi bao lấy mình. Đôi môi cậu cũng dần thả lỏng.

“Tôi ổn, vẫn luôn ổn. Nên em phải đặt bản thân lên đầu tiên. Chỉ cần nhớ điều đó. Cha mẹ cũng không được là ưu tiên. Hiểu không? Chỉ nghĩ cho em. Miễn là em không đau, không mệt mỏi, miễn là em vui vẻ và hạnh phúc, thế là đủ rồi. Đó là những gì em đáng có, những gì em phải được hưởng. Nên dù ở đó, hãy làm mọi thứ theo ý em. Muốn nhắn tin thì nhắn, muốn gọi thì gọi, muốn gặp thì nói rằng em muốn gặp. Anh sẽ luôn làm theo ý em. Nếu em không muốn làm gì thì không cần làm. Và nếu, chỉ nếu một ngày nào đó, em muốn trở về bên tôi, thì hãy đến. Dù em không bao giờ nhớ lại, dù em không trở về, tôi vẫn ổn.”

Họ chưa từng có cơ hội nói những lời này trong những ngày qua. Dù chỉ có hai người, khoảnh khắc ấy sẽ kéo dài được bao lâu? Một phút? Trong căn phòng bệnh rộng rãi, luôn có người ra vào. Bác sĩ, y tá, thư ký Lee, mẹ, bố, luật sư. Ngay cả khi cậu ngủ, y tá vẫn đến kiểm tra.

Trong vòng tay anh, Si Yoon để mặc bản thân hòa vào anh, lắng nghe từng lời. Đôi mắt cậu ướt dần. Mình đã làm gì thế này? Lựa chọn của mình có đúng không? Tất cả đều hỗn loạn. Dù cố kìm nén, nước mắt của cậu vẫn tuôn rơi và thấm ướt ngực áo anh.

“Ổn mà. Mọi thứ đều ổn.”

Ổn gì chứ. Không ổn mà. Anh không ổn mà.

Anh dịu dàng nói như mọi khi rồi hôn lên trán, lên tóc cậu và vỗ về lưng cậu. Trong vòng tay ấy, Si Yoon cuối cùng không kìm được mà bật khóc nức nở.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo