Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 115

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 115

“Thật sao? Nếu con không hứng thú thì cũng không sao cả. Mình cứ từ từ tìm cái gì khác vậy. Có điều gì con muốn thử hoặc muốn học không?”

Đôi mắt mẹ khẽ dao động, thoáng một điều gì đó như ngập ngừng, nhưng rồi bà ta nhanh chóng mỉm cười và nói với giọng nhẹ nhàng như không. Mẹ bảo có gì cũng cứ nói, nhưng cậu chẳng biết phải nói gì. Lúc nào cũng vậy cả. Có lẽ chỉ trước mặt anh Do Yoon, cậu mới có thể mở lời, dám thổ lộ hay đòi hỏi một điều gì đó. Nhưng cũng chỉ mới đây thôi.

Cậu khẽ lắc đầu. Mẹ liền vòng qua bàn rồi đến ngồi cạnh cậu, còn cô giáo thì yên lặng đứng dậy rời đi. Không cần phải lên tiếng nhờ cô tránh mặt, chỉ cần mẹ có một hành động nhỏ, mọi người xung quanh đều tự hiểu ý và hành động theo.

Ở đây, chẳng cần cất lời thì mọi chuyện cũng đã đâu vào đấy. Còn khi ở cạnh anh thì… Không. Vừa thoáng ý định so sánh, cậu đã cắn chặt môi dưới và tự chặn suy nghĩ lại.

Mẹ tháo găng tay, nhẹ nhàng rút bàn tay vốn vẫn ngập ngừng trên mặt bàn của cậu rồi dắt cậu đến ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó. Bàn tay bà ta khẽ chạm vào tóc cậu.

“Sao lại làm mặt như thế? Mẹ vui khi con chịu nói ra thật lòng. Trước giờ toàn làm mấy việc tĩnh tại thôi, hay là giờ thử cái gì năng động hơn nhé? Tennis thì sao, hay cưỡi ngựa nhỉ? Gần đây có trường dạy cưỡi ngựa đấy. Dù trời đang bắt đầu nóng hơn, nhưng tennis thì có thể chơi trong nhà. Mà cưỡi ngựa lúc mới học cũng được tập trong nhà nên chắc không sao đâu.”

Những điều mẹ nói thật quá xa vời. Không ngờ cuộc sống có thể thay đổi nhanh đến vậy chỉ sau một đêm.

Chỉ mới mấy tháng trước, cậu còn cố tiết kiệm từng đồng, ăn những món đã hết hạn trong cửa hàng tiện lợi và đi bộ quãng đường dài để đỡ tốn tiền. Mùa đông lạnh buốt, gió lùa qua khung cửa sổ lỏng lẻo, cậu phải lôi hết quần áo ra nhét vào khe cửa để chặn gió.

Còn giờ cậu lại đang ngồi trên một chiếc ghế trong khu vườn kính lộng lẫy, mặt nặng mày nhẹ vì không biết nên chọn tennis hay cưỡi ngựa. Mẹ hỏi hết cái này tới cái khác, mà cậu chỉ biết lắc đầu. Mỗi khi nghe mẹ nhắc đến tennis, cưỡi ngựa, golf… lòng cậu lại co rúm lại. Những điều ấy xa lạ biết bao.

Khi mẹ hỏi cậu có biết bơi không, cậu lại lắc đầu. Thế là mẹ liền hỏi: nếu con không thích bơi ngoài trời thì từ ngày mai thử học bơi ở hồ bơi trong nhà mình nhé?

Những lời mẹ nói cứ trôi tuột qua tai. Cậu nhìn mẹ, ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, rồi rốt cuộc cũng buộc phải nói ra điều đã nghẹn nơi cổ họng bấy lâu.

“Con muốn ra ngoài.”

Mẹ thôi không nói nữa, nhưng ánh mắt lại thẳng thắn truyền đạt một điều: Không được. Con vẫn cần được nghỉ ngơi, cần được ổn định tinh thần. Cậu đã nghe điều ấy nhiều lần đến thuộc lòng rồi. Cũng vì thế mà ở đây, cậu không được dùng mạng, còn tivi thì chỉ xem được các chương trình từ ứng dụng OTT.

Cậu biết, chỉ nói muốn ra ngoài thôi cũng đã là điều không tưởng.

Vì cậu có thể sẽ gây ra rất nhiều chuyện nếu ra ngoài. Dù người ta không biết cậu là con út của tập đoàn Tae Han, chỉ riêng việc là vị hôn phu của Kim Do Yoon cũng đủ để người ta chú ý rồi. À, nhưng mà… chắc cũng chẳng mấy ai nhớ được mặt cậu đâu. Nghĩ đến đó, cậu khẽ thở dài, cố lờ đi dòng suy nghĩ ấy và nói sang chuyện khác.

“Con muốn ăn mì.”

“Mì?”

“Vâng. Mì nước, mì trộn, thêm bánh xèo và nước có ga nữa ạ.”

“Tất cả luôn à?”

Tất cả luôn à? Vâng, vì đã từng có lần con ăn tất cả chúng rồi. Dù phải dậy sớm hơn cả giờ báo thức bây giờ, dù ăn ở một nơi mẹ không thể tưởng tượng nổi—nhỏ, chật, cũ kỹ—nhưng lúc đó nó thật sự rất ngon.

Tôi nhìn mẹ, gật đầu chắc chắn.

“Nếu con trai mẹ muốn ăn thì phải chiều thôi. Hôm nay bố có cuộc họp mặt nên sẽ về trễ. Vậy tối nay mình làm món đó nhé. Con có muốn tự tay làm không? Con biết nấu ăn không nhỉ?”

Cậu thoáng nghĩ về định nghĩa “nấu ăn” trong đầu mẹ là gì. Rồi lại lắc đầu. Như chị dâu thứ từng nói, tiêu chuẩn của mẹ và cậu thực sự quá khác nhau.

“Ước gì con có thể thấy vui với việc nấu nướng. Mẹ sẽ dặn đầu bếp chuẩn bị nguyên liệu, vậy con xuống bếp lúc 6 giờ nhé?”

Lần đầu tiên kể từ sau khi tôi nói rằng mình không hợp với cắm hoa, mẹ cười rạng rỡ như vậy. Thấy nụ cười ấy, cậu cũng mỉm cười theo. Cậu không chắc mình có thể đáp lại hết những kỳ vọng của mẹ. Nhưng cậu cũng không thể mãi trốn tránh. Cứ thử xem sao. Cứ thử từng việc một, biết đâu cậu sẽ tìm được điều gì đó làm mẹ tự hào.

* * *

“À…”

Khi đến nhà bếp đúng giờ, cậu không kìm được tiếng thốt nhỏ. Thường ngày bữa ăn đều được phục vụ tại phòng ăn nên đây là lần đầu tiên cậu bước vào căn bếp.

Không gian rộng rãi và sạch sẽ. Người đầu bếp đội mũ đứng bên cạnh mẹ.

Cậu chỉ mong được ăn một tô mì thật đơn giản, đựng trong chiếc tô inox xước xát, chan nước dùng đậm vị cá cơm, thêm vài sợi bí xào, chút trứng rán và rong biển.

Thế mà…

Trên bàn đảo bếp, từng miếng thịt, hải sản được chuẩn bị tinh tế và bày biện chỉnh tề. Mắt cậu khẽ run lên.

Nhưng chính miệng cậu đã nói là muốn nấu nên giờ cũng chẳng thể từ chối.

Cậu mặc tạp dề, đứng cạnh đầu bếp. Khi được hỏi đã từng luộc mì bao giờ chưa, cậu lại khẽ lắc đầu.

Theo lời chỉ dẫn của người đầu bếp từng là bếp trưởng tại một nhà hàng Hàn thực trong khách sạn lớn, đôi tay của Si Yoon bắt đầu chuyển động. Cậu đổ nước vào chiếc nồi to rồi cho từng nguyên liệu đã được sơ chế vào: cá cơm khô, tôm khô, hạt nêm dashida, củ cải, hành tây, hành lá và nấm hương. Khi đầu bếp hỏi có ăn cay được không, cậu khẽ gật đầu, thế là vài quả ớt xanh Cheongyang cũng được thả vào. Giờ thì nồi nước dùng kia đã không còn là loại nước dùng đơn giản chỉ có cá cơm ninh lâu nữa rồi.

Ngay cả khi đang đợi nước dùng sôi, đôi mắt và đôi tay của Si Yoon vẫn không hề được nghỉ ngơi.

“Đôi tay cậu thật khéo léo.”

“Thật đó.”

“Chăm làm bếp thì tay sẽ quen dần, rồi mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng và thoải mái hơn.”

Trong lúc vừa lắng nghe hướng dẫn vừa làm theo từng việc được giao, Si Yoon vẫn giữ sự tập trung của mình. Cậu cắt rau củ thành từng lát mảnh đều nhau. Dù đây là lần đầu tiên thử làm, nhưng xem chừng món trứng tráng cũng đã thành công. Phần thịt dùng làm topping cũng đã ngấm đều gia vị. Đó chỉ là những điều nhỏ nhặt nhưng lại giúp mọi thứ trở nên hoàn hảo.

Ngay cả sau khi đã hoàn thành hết các món topping, Si Yoon vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Cậu tiếp tục pha nước sốt cho món mì nước và mì trộn rồi nếm thử nước dùng vừa sôi lên.

Sau đó, khi chuyển sang làm món bánh xèo, lòng ngực căng đầy kỳ vọng của Si Yoon bất chợt co lại. Điều cậu mong đợi chỉ là một chiếc bánh xèo thật mỏng, các cọng hành được xếp gọn gàng, trên đó điểm chút mực và tôm cắt mỏng, rìa bánh giòn tan như sương sớm.

Thế nhưng món bánh cậu làm ra, đúng hơn là theo lời dặn của đầu bếp lại là một chiếc bánh hải sản dày cộp đầy ắp nguyên liệu, trông vô cùng bắt mắt. Bởi có quá nhiều thứ trong đó nên bánh lại mềm ẩm thay vì giòn rụm, trứng đánh cũng được đổ lên rất nhiều. Đây là một chiếc bánh xèo mà chính cậu không hề mong đợi.

Si Yoon đi qua lại giữa bàn đảo bếp và bếp điện, mắt chỉ biết tròn lên khi nhìn thành quả của mình. Trước mặt cậu, một bàn ăn chỉnh tề được dọn ra, đẹp đẽ đến mức có thể đem bán ngay trong nhà hàng.

Trong những chiếc tô lạnh được làm bằng inox, mì nước và mì trộn được bày biện cùng với các loại đồ ăn kèm rực rỡ sắc màu. Cậu nhìn hai tô mì được đặt trước mặt mình và mẹ rồi liếc qua chiếc bánh xèo nằm giữa hai người. Bên cạnh là những chiếc đĩa nhỏ, trong đó đựng kim chi củ cải nước và kim chi lâu năm được trình bày gọn ghẽ.

Tất cả những điều ấy đều là do chính tay cậu làm nên. Lần đầu tiên bày ra một mâm cơm mà người ta muốn ăn đến vậy, nhưng nó không phải dành cho anh trai mà là cho mẹ và chính cậu.

“Ừm… thật sự rất ngon. Nếu con thích thì có thể học nấu ăn bài bản đấy. Dù sau này có đầu bếp nấu cho ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng nên tự tay làm những món đặc biệt như thế này chứ.”

“Con chỉ làm đúng như thầy chỉ thôi ạ.”

“Cùng một công thức, nhưng mỗi người nấu lại ra một hương vị khác nhau… Vì là con nấu nên mẹ thấy ngon hơn. Lần sau mình nấu cho bố ăn nữa nhé? Bố con thích ăn bánh xèo với rượu makgeolli vào những ngày mưa lắm đấy.”

“Vâng…”

Thấy mẹ bắt đầu ăn, Si Yoon cũng cầm đũa lên. Cậu rưới một ít nước sốt lên tô mì nước rồi nhẹ nhàng phá đi phần đồ ăn kèm mà bản thân đã tỉ mỉ bày trí bằng cả nhíp, sau đó đưa một đũa lên miệng. Môi cậu khẽ run.

Cậu tiếp tục ăn mì trộn, rồi cuối cùng là miếng bánh xèo. Si Yoon cố gắng nhai thật kỹ, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ. Dù có nhai bao nhiêu, món ăn vẫn không chịu trôi xuống. Hốc mắt bắt đầu nóng lên, đôi môi cứ run lên không ngừng.

“Thế nào? Món con làm đấy?”

Không phải vị này. Không phải điều con muốn.

“…Ngon… ngon lắm ạ.”

Si Yoon khó nhọc nuốt trọn miếng trong miệng rồi với tay lấy ly nước đặt trên bàn. Là nước có pha siro mơ và soda. Vị ngọt đặc trưng cùng cảm giác sủi bọt tràn đầy khoang miệng. Nhưng không hiểu sao tâm trạng cậu lại chạm đáy thêm lần nữa.

“Ngon thật đấy… nhưng sao hôm nay con trai mẹ ăn ít thế nhỉ?”

“…Con tưởng mình muốn ăn thứ này. Nhưng hình như không phải ạ.”

“……”

Si Yoon chần chừ một lúc rồi đặt đũa xuống. Ngay lập tức, ánh mắt mẹ cậu dịu dàng hướng về phía cậu.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo