Chương 142
Ngoại Truyện 2 – Một buổi sáng nọ…
Sự dễ chịu mơn man của tiết trời mát lành pha chút ấm áp cộng với cảm giác thoả mãn sau một giấc ngủ sâu không mộng mị làm Si Yoon vươn tay lên quá đầu, lim dim tận hưởng.
“Ưm… aaaa…”
Cậu uể oải duỗi người, tiếng rên khẽ bật ra như một chú mèo con vừa tỉnh giấc. Sau đó, Si Yoon lăn một vòng trên giường rồi tiến về phía bên cạnh theo thói quen. Nơi đó giờ đây đã lạnh đi hẳn, không còn hơi ấm nữa. Dù vậy, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt cậu vẫn chưa hề tắt.
Chăn bị đá tung xuống từ lúc nào không hay, Si Yoon rúc mặt vào chiếc gối vương đầy mùi hương quen thuộc của anh trai. Cảm giác dễ chịu ấy lan tỏa trong từng hơi thở, làm cậu nghĩ thầm: Thì ra buổi sáng cũng có thể ngọt ngào đến vậy…
Si Yoon không cố nhớ lại, những tháng ngày u tối đôi khi vẫn hiện về như một cái bóng bất chợt lướt qua tâm trí. Chỉ mới vài tháng trước thôi, việc mở mắt vào mỗi sáng vẫn còn là điều gì đó đáng sợ. Hay đúng hơn là từ rất lâu rồi, cậu chẳng còn nhớ nổi cảm giác của một giấc ngủ yên bình là như thế nào.
Ngôi nhà này luôn giữ nhiệt độ ổn định đến mức đôi khi Si Yoon quên mất cả mùa đang trôi qua ngoài kia. Dù là cái nóng hầm hập của mùa hè hay cái lạnh cắt da của mùa đông, ở đây luôn thoải mái và dễ chịu. Chỉ vừa rời khỏi chăn được một lúc thôi, vậy mà cậu đã khẽ thở dài, chỉ muốn chui trở lại vào trong. Trong lớp chăn thơm tho ấy, mọi thứ trở nên mềm mại và an toàn hơn bất cứ điều gì.
Nếu là trước đây, hẳn Si Yoon đã tự nhủ: “Không được. Không nên. Đây không phải là điều dành cho mình…” Thế nhưng bây giờ, trái tim cậu đã học được cách đón nhận. Chưa bao giờ cậu cảm thấy bình yên đến thế.
Si Yoon với tay kéo chăn lại, cuộn người như một con tằm nằm trong kén. Hay là cứ lăn qua lăn lại như một con ve sầu lười biếng nhỉ? Nhưng bụng lại bắt đầu kêu, thế là cậu nảy ra một ý tưởng khác: Ra ngoài kiếm gì đó ăn rồi quay lại ngủ tiếp cũng không tệ.
Suy nghĩ vừa hình thành, cậu đã dứt khoát chui ra khỏi tổ ấm êm ái rồi bước xuống giường.
Căn phòng ngủ chính vẫn còn tối, nhưng ngay khi mở cửa ra phòng khách, ánh nắng rực rỡ lập tức tràn vào, chói lóa đến mức làm cậu chưa kịp mở mắt hoàn toàn. Dù vậy, đôi chân của Si Yoon vẫn bước về phía trước mà không chút do dự.
Lạch cạch, lạch cạch—
Âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng bước chân nhỏ nhẹ, rõ ràng đang tiến về phía cậu. Là tiếng chân của Kkami.
“Ha Si Yoon!”
Giọng nói quen thuộc vang lên ngay khi Si Yoon còn đang dụi mắt để né ánh nắng, đôi tay cậu khựng lại giữa không trung.
Không phải “Yoonie à”, không phải “Yoonie của anh”, mà là “Ha Si Yoon”...
Trái tim cậu thoáng chùng xuống vì cái cách gọi đột ngột ấy.
“Hu… Tôi đã bảo đừng dụi mắt kiểu đó rồi mà. Và tại sao lại không mang dép nữa hả?”
Theo sau tiếng thở dài ngắn ngủi là tràng càu nhàu quen thuộc. Mãi đến lúc đó, trái tim Si Yoon mới đập trở lại.
Anh chưa đi làm à?
Khác hẳn với những ngày dậy từ tinh mơ mà không cần báo thức, từ khi trở lại nhà của anh, đồng hồ sinh học của Si Yoon cũng trở lại đúng quỹ đạo như trước.
Khi Do Yoon quay lại làm việc, anh từng định giảm khối lượng công việc, nhưng chính Si Yoon là người phản đối. Bởi khi ấy cậu đã không còn dễ hoảng loạn như trước, và quan trọng hơn hết là giữa họ đã có sự tin tưởng vững vàng.
Vì vậy, ban ngày hoàn toàn là khoảng thời gian riêng của cậu: mở những bản nhạc mình yêu thích, vẽ tranh, chơi với Kkami hoặc đọc bản đề cương mà Do Yoon để lại. Dù không sống theo một lịch trình cứng nhắc, nhưng có một điều họ luôn giữ được – đó là cùng nhau ăn tối.
Nếu không có sự kiện gì thật đặc biệt, họ luôn cùng ăn, chia sẻ về ngày hôm ấy, cùng xem phim, ghép hình hoặc làm bất cứ điều gì bên nhau.
Chẳng mấy chốc, đồng hồ vượt qua nửa đêm. Si Yoon ngủ lúc gần sáng và thường dậy vào khoảng mười giờ trở đi. Vậy nên việc thấy Do Yoon ở nhà vào giờ này làm cậu có hơi ngạc nhiên.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân lướt nhẹ cùng tiếng của Kkami, bàn chân cọ nhẹ xuống sàn nhà. Si Yoon vẫn còn dụi mắt bằng bàn tay nhỏ, khẽ hạ tay xuống khi nghe Do Yoon tiếp tục cằn nhằn:
“Mùa đông còn có sưởi ấm, nhưng mùa hè thì không. Mà máy lạnh bật suốt thế này, em đi chân trần thì lạnh chân mất thôi. Tay chân em vốn đã lạnh rồi…”
Ngày trước, cậu chẳng hề nghĩ người anh này lại có thể lắm lời đến thế. Giọng trầm ấm của anh luôn mang lại cảm giác an tâm, nhưng cái giá phải trả lại là cơn mưa lời nhắc nhở không hồi kết… Si Yoon chỉ dám cúi nhẹ mắt mà không dám cãi một lời, vì biết nếu lên tiếng thì sẽ bị “phạt” bằng gấp ba lần lời mắng nữa.
Đợi anh nói xong thì mình sẽ đi mang dép…
“Á?”
Nhưng ý định quay lại phòng ngủ để lấy dép của Si Yoon đã tan thành mây khói khi Do Yoon bất ngờ bước tới và bế cậu bổng lên.
Anh đỡ vững phần dưới cơ thể cậu bằng hai tay chắc nịch rồi bế gọn. Cậu không nhịn được mà bật cười khẽ, miệng khẽ run run vì buồn nhưng không chống cự.
Không ôm cổ anh, Si Yoon chỉ dựa đầu vào vai, lưng cọ nhẹ lên ngực anh. Lồng ngực vững chãi ấy truyền đến cảm giác an toàn tuyệt đối. Cằm cậu tựa lên vai anh, còn đôi chân thì lủng lẳng trong không trung.
“Cười cái gì, có gì mà cười chứ!”
Giọng anh vừa lọt vào tai, vừa truyền đến qua cả lồng ngực. Si Yoon càng đung đưa chân mạnh hơn, và dù bị vỗ nhẹ vào mông một cái, cậu vẫn không hề phản kháng.
“Ngủ ngon không?”
Lời cằn nhằn vừa dứt, một câu chào buổi sáng dịu dàng đã cất lên ngay sau đó. Anh hỏi cậu ngủ có ngon không, và khi Si Yoon lại lặng lẽ rung chân, cậu liền bị cốc nhẹ một cái vào mông. Vậy mà cậu vẫn im lặng, không đáp. Đó là cách Si Yoon chọn để phản kháng lại những lời càm ràm quen thuộc của anh.
Sáng ra dụi mắt một chút thì có sao, không đi dép lê thì có chết ai đâu!
Hương cà phê mới pha thơm nồng dường như át cả mùi pheromone quen thuộc, báo hiệu anh đã bước vào bếp. Chỉ đến khi cảm nhận được thứ gì đó cứng và lạnh chạm vào mông thay vì cánh tay ấm áp thường ngày, Si Yoon mới chậm rãi nâng hai cánh tay đang buông thõng rồi vòng qua cổ anh.
Và cậu đã thực hiện một hành động như một câu thần chú.
Si Yoon nghĩ vậy dù cậu không nói ra.
Bởi vì trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chỉ cần hành động này là mọi thứ đều được giải quyết.
Chụt.
“……”
Chụt.
“……”
Chụt.
Ố! Không phải một lần, mà là ba lần? Không, việc không đi dép lê lại phải hôn má đến ba lần ư? Đứng thì phải kiễng chân một chút, nhưng dù sao thì cứ vòng tay ôm lấy cổ anh và hôn lên má anh như vậy, anh sẽ lập tức dịu dàng và mỉm cười.
Si Yoon biết tất cả những lời cằn nhằn đều là vì lo lắng cho mình, nhưng trên đời này ai mà thích nghe cằn nhằn chứ? Lo sợ trận cằn nhằn thứ hai sẽ bắt đầu, Si Yoon di chuyển cánh tay đang vòng quanh cổ anh, lần này dùng cả hai tay ôm lấy hai má anh. Rồi cậu nhìn vào đôi mắt anh đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu và dứt khoát hành động.
Chụt.
“Em thật là…”
Chụt. Cấm cằn nhằn!
Với vẻ mặt cố ý nheo mắt và cau mày, Si Yoon phồng má lên. Ngay khi môi anh vừa động đậy, cậu vội vàng lại gần, áp môi mình vào môi anh rồi định rời ra, nhưng mong muốn của Si Yoon chỉ dừng lại ở mong muốn mà thôi.
Từ nãy đến giờ anh vẫn lặng lẽ chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía Si Yoon, để mặc gương mặt mình ở khoảng cách gần đến ngạt thở mà không nói một lời. Và rồi, chính anh lại là người hành động trước.
Si Yoon đang ngồi vắt vẻo trên bàn đảo, không thể thoát ra. Phía sau là chiếc bàn rộng lớn, phía trước là anh. Hơn nữa, cậu cũng không thoát khỏi bàn tay anh đang ôm lấy gáy mình. Trong khoảnh khắc sự xấu hổ ập đến khi nhìn vào ánh mắt anh đang nhìn xuống, môi Si Yoon hé mở.
Từ trước đến nay, những gì Si Yoon làm chỉ là những nụ hôn rất nhẹ nhàng kèm theo chút nghịch ngợm. Nhưng những gì anh đang làm lúc này là một nụ hôn thật sự. Với cơ thể áp sát và hành động lưỡi quấn quýt đầy dịu dàng, Si Yoon bất lực tan chảy.
“Ưm…”
Chiếc lưỡi dày của Do Yoon len lỏi qua đôi môi dày và ấm áp của Si Yoon, bắt đầu khám phá những lớp thịt mềm mại và ẩm ướt. Vẫn giữ gáy Si Yoon và nghiêng đầu cậu, Do Yoon đặt lưỡi mình lên chiếc lưỡi đang co rụt lại của Si Yoon rồi vòng tay qua eo và kéo cậu lại gần.
Anh áp sát vật đang cương cứng của mình vào vùng bụng dưới chạm nhau và khoảng trống rộng mở giữa hai chân Si Yoon.
“…Ách.”
Không còn vẻ bất ngờ ban đầu, Si Yoon lại vòng tay ôm lấy cổ anh và tiến lại gần. Do Yoon liền buông tay đang giữ gáy Si Yoon xuống, vuốt ve cặp đùi trần trụi của cậu. Như mọi khi, Do Yoon đặt tay lên đôi đùi trắng ngần lộ ra dưới vạt chiếc áo phông mà anh đã khoác cho Si Yoon khi cậu thiếp đi vì mệt mỏi đêm qua. Điều đó chẳng hề khó khăn. Bàn tay to lớn của anh phủ trọn lấy phần da thịt mềm mịn, và khi nó chầm chậm lướt sâu hơn vào trong lớp vải, lần theo đường nét mịn màng ấm áp ấy, hơi thở của Si Yoon trở nên gấp gáp hơn.
Do Yoon từ trước đến nay chỉ luôn toát ra loại pheromone ấm áp và ổn định, giờ lại bắt đầu để lộ những rung động khao khát rõ rệt. Pheromone của Si Yoon cũng dần lan tỏa, không còn cố giấu đi nữa.
“Anh… anh. Ở đây… bếp…”
Si Yoon đang cố gắng điều hòa hơi thở hỗn loạn, ánh mắt cậu không ngừng nhìn quanh. Nhưng điều đó càng kích thích Do Yoon hơn.
Dưới ánh nắng chói chang đổ xuống từ ô cửa sổ lớn. Với khuôn mặt ửng hồng và đôi môi ướt át vì nụ hôn vừa rồi, Si Yoon đã mắc lỗi khi nói ra những lời đó trong khi nhìn anh.
“Phải rồi. Sáng sớm ai bảo em hôn như vậy?”
Mái tóc rối bù xù vừa mới tỉnh giấc, khuôn mặt hơi sưng húp. Hơn nữa, nếu anh bị kích thích bởi dáng vẻ lờ đờ, mềm mại và dáng đi lúng túng của cậu khi bước ra thì cậu sẽ nói gì đây? Ngay cả những hành động như ngáp và dụi mắt cũng đều là những kích thích đối với Do Yoon.
Không. Đơn giản là sự tồn tại của Si Yoon đã như vậy rồi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.